“Rút bài…?”
Tóc Vàng đứng cạnh chậm rãi nháy mắt, dường như lúc này mới kịp hồi hồn.
Gã trợn tròn mắt quay đầu nhìn Tô Thành, không dám tin hỏi: “Chẳng lẽ… Anh có thiên phú tiên tri?”
Tô Thành thầm quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, thấy ánh mắt khẳng định của hắn, lúc này mới dám gật đầu trả lời: “Đúng vậy, Tarot.”
“Trời đất!”
Tóc Vàng hít hà lộ vẻ kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng tất cả streamer có thiên phú tiên tri đều bị Thần Dụ vợt rồi, không ngờ…”
“Được rồi được rồi, có gì lát nữa nói tiếp.” Tô Thành gàn: “Tôi rút bài đây.”
“Ok.” Tóc Vàng gật đầu.
Ôn Giản Ngôn nhìn Tô Thành, hai mắt lóe sáng trong bóng tối.
Thật khó để giải thích lý do vì sao tên của Vu Chúc lại hiện lên trong đầu hắn.
Trên thực tế thì, kể từ khi hắn tiến vào phó bản đến giờ cũng không tìm thấy bất kì manh mối nào có thể liên kết Vu Chúc với sự dị biến của phó bản.
Đối phương không chỉ không xuất hiện và tuyên bố nhiệm vụ như trong phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo mà còn không có ý đồ muốn giao lưu cùng hắn.
Trong Viện điều dưỡng Bình An cũng không có gương, tà linh hay các yếu tố liên quan khác tồn tại.
Nhưng…
Từ nơi sâu thẳm nào đó, Ôn Giản Ngôn luôn có một loại linh cảm kỳ lạ.
Rằng tất cả mọi chuyện có thể liên quan đến kẻ kia.
Ngay cả việc trong livestream Ác Mộng luôn xảy ra các hiện tượng kỳ dị thì sự tồn tại của Vu Chúc cũng được coi là vô cùng đặc biệt.
Phía sau y là khoảng trống mênh mông, tượng trưng cho những bí ẩn mà Ôn Giản Ngôn chưa khám phá.
Đó là ẩn số khổng lồ, là sự tồn tại phi thần phi quỷ phi nhân loại, như thể được gắn chặt với quy luật sâu xa của phòng livestream, ảnh hưởng lên nhau, tương tác lên nhau theo một nguyên do nào đó chưa được giải thích.
Thậm chí có những phó bản được xây dựng trên cơ sở dùng mảnh hồn của Vu Chúc làm nhiên liệu.
Như vậy, phó bản hiện tại đi theo phương hướng nằm ngoài dự đoán, có lẽ tạm thời không thể giải thích được mối tương quan giữa nó và mảnh vỡ linh hồn của y, song đôi bên lại có một mối quan hệ bền chặt.
Hơn nữa…
Hắn cũng thật sự rất tò mò, vì sao thiên phú tiên tri trong Ác Mộng lại quý giá và được săn lùng như vậy.
Do đó Ôn Giản Ngôn quyết định thử xem, liệu thiên phú của Tô Thành có thể chỉ đường dẫn lỗi cho mình không.
[Trộn bài xong]
[Có rút bài không?]
Các lá bài Tarot có hình trăng sao được xếp đồng đều.
Tô Thành nâng tay điểm nhẹ vào khoảng không, chậm rãi rút một tấm bài trong đó, lật ngược lại.
Anh ta sửng sốt.
“Câu trả lời là gì?”
Ôn Giản Ngôn nín thở hỏi.
Tô Thành ngơ ngác lắc đầu: “Không, không biết…”
“Ý anh là sao?”
Ôn Giản Ngôn lộ vẻ nghi hoặc.
“Ý tôi chính là, lá bài được rút là bài trống.”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt: “…Trống?”
“Đúng vậy.” Rõ ràng Tô Thành là người rút thẻ, thế nhưng anh ta còn ngơ ngác hơn cả Ôn Giản Ngôn: “Tôi… tôi chưa từng gặp phải chuyện như vậy bao giờ.”
Thẻ bài trăng sao được rút nằm lơ lửng giữa không trung, bề mặt trống rỗng không có bất kỳ văn tự hay hình ảnh nào.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm tư.
Đây là điều hắn không ngờ tới thật.
Có phải là vì đẳng cấp thiên phú của Tô Thành không đủ cao? Hay chỉ vì do không có quyền hạn? Hay là…
“Tuy nhiên vẫn có tin tốt.
Lần rút bài vừa rồi của cậu không tiêu hao thiên phú của tôi.”
Tô Thành nhìn Ôn Giản Ngôn: “Cậu còn muốn tiếp tục hỏi câu vừa rồi không?”
“Không hỏi.”
Ôn Giản Ngôn dứt khoát lắc đầu.
Nếu Tô Thành đã rút ra thẻ bài trống rỗng, vậy thì chứng tỏ những vấn đề liên quan có khả năng sẽ tiếp tục gặp trở ngại như vừa rồi.
Dù rằng có thể thử tiếp nhưng như vậy quá lãng phí thời gian an toàn quý báu mà hắn phải vất vả lắm mới có được.
Hắn nhìn Tô Thành và hỏi: “Hiện giờ có thể lựa chọn phương thức bốc bài đầu tiên của anh không?”
Tô Thành gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm chốc lát.
Vài giây sau, hắn ngước mắt lên, đáy mắt lạnh lùng, cẩn thận bật ra từng từ từng chữ:
“Làm thế nào để giết chết bệnh nhân có độ nguy hiểm cao.”
“!”
Sau khi nghe thấy câu hỏi, Tóc Vàng và Tô Thành đều giật thót.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“!!!”
“Vãi chưởng!”
“Phải nói rằng câu hỏi vừa rồi của streamer bị làm sao ấy.
Nếu tôi mà phát hiện mình bị phó bản ác ý nhắm vào thì chắc chắn sẽ chạy càng xa càng tốt…”
“Ha ha ha ha ha là tôi thì tôi ngã ngửa luôn ấy! Thực sự là có quá nhiều biến thái!! Kẻ nào cũng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, đã thế tính công kích còn cực mạnh, kinh khủng vãi ra.”
“Lầu trên nói ngu cái gì vậy? Cách nghĩ này của streamer vô cùng sáng suốt mới đúng! Tần suất hắn bị nhắm vào bây giờ quá cao, khiến tôi hoài nghi có phải phó bản xảy ra vấn đề gì hay không, và điều này chắc chắn sẽ vẫn tiếp tục phát triển trong phó bản.
Viện điều dưỡng Bình An không chỉ có mấy người nguy hiểm kia, nếu ai cũng như vậy thì chẳng khác gì dồn streamer vào đường chết sao.
Nếu muốn sống sót nhất định phải cứng rắn và tìm cách giảm bớt số lượng kẻ địch.
Bằng không chờ khi phó bản phát triển về cuối, có khi streamer sẽ phải dùng sức một người đối chọi với cả thế giới, dễ dàng bị phân thây.”
Trong lúc Tô Thành sững sờ, Ôn Giản Ngôn ngước mắt bình tĩnh ra hiệu: “Rút ba lá bài.”
“…À, được!”
Tô Thành hoàn hồn, gật đầu.
[Trộn bài xong]
[Có rút bài không?]
Những lá bài Tarot có mặt đáy hình trăng sao lại xuất hiện giữa khoảng không.
Tô Thành nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó rút ba lá bài từ xấp thẻ.
Đây là mảng bài truyền thống, trải bài ba lá, chứa đựng nhiều ý nghĩa và chỉ dẫn phong phú hơn so với trải bài một lá.
“Bánh xe số phận xuôi, tử thần ngược, tòa tháp ngược.”
Tô Thành nhìn chăm chú vào ba lá bài lơ lửng trước mặt mình, đọc các lá bài.
“Cậu muốn giải thích đơn giản hay phức tạp?”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn hướng mình vừa chạy tới, hành lang đã xảy ra thay đổi lúc nào không hay, phía cuối hành lang chìm trong bóng tối, không thể thấy rõ tình hình bên trong thế nào.
“Đơn giản.”
“Nói một cách đơn giản, bánh xe số phận xuôi nói cho cậu biết vấn đề cậu hỏi có cách giải và hướng đi của cậu là đúng.
Tuy nhiên sự sắp đặt và thay đổi của số phận rất khó lường, mà hai lá bài phía sau…”
Tử thần và toà tháp, đây vốn là hai lá bài đại biểu cho vận xui và tai họa, nhưng chúng lại là bài ngược…
Tô Thành dừng một chút rồi nói nhanh hơn:
“Con đường phía trước gian nan khó lường, nguy cơ trùng điệp, song trong đó lại ẩn chứa sinh cơ.”
Ôn Giản Ngôn híp mắt, gật đầu đáp:
“…Cảm ơn.”
Trên thực tế, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy thì đáy lòng hắn đã dần nảy sinh một vài suy đoán mơ hồ.
Kết quả của cuộc chiến đấu giữa bác sĩ Reiss và Edward nói cho hắn biết, nếu chỉ dựa vào việc khiêu khích ly gián các boss để dẫn đến việc bọn họ đánh nhau thì rất khó giảm số lượng những kẻ biến thái này một cách hiệu quả.
Cùng lắm chỉ có thể tạo sự hỗn loạn tạm thời để bản thân trốn thoát, nhưng đó không phải là giải pháp thực sự.
Trong các phó bản mà hắn từng trải qua, mặc dù trong đó cũng có quỷ quái tồn tại nhưng phần lớn các nguy hiểm đều đến từ quy tắc.
Streamer có thể sống sót hay không chủ yếu dựa vào việc hắn có tìm hiểu rõ cơ chế kích hoạt tử vong hay không.
Song phó bản này thì khác.
Cơ chế của nó rất đơn giản, không cần tốn nhiều công sức để hiểu, hầu như tất cả các mối đe dọa của nó đều xuất phát từ nhóm NPC.
Đối với hầu hết các streamer, chỉ cần bỏ trốn là đủ.
Núp ở thế giới bên trong, trốn thoát, sử dụng đạo cụ, chờ cho đến khi thời gian kết thúc, hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi phó bản.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn lại tinh ý nhận ra rằng, con đường này gần như không thể dùng được với mình.
Cùng với sự phát triển của phó bản, độ khó sẽ chỉ tăng lên chứ không giảm xuống.
Và lời bói toán của Tô Thành đã giúp Ôn Giản Ngôn sắp xếp lại những suy nghĩ của mình trong lúc hỗn loạn.
Nếu như phó bản tồn tại một cơ chế ẩn dùng để rà soát và giữ cân bằng giữa các bệnh nhân có độ nguy hiểm cao, vậy thì có lẽ nó đang bị chôn vùi ở trong con đường tuyến chính khó khăn nhất.
Điều này cũng có nghĩa là trong phó bản này, nếu Ôn Giản Ngôn muốn sống sót thì không thể lựa chọn bất cứ phương thức đầu cơ trục lợi nào mà phải liều mạng xông lên.
Đào sâu vào nó và lật đổ nó.
Hắn phải chuyển sang chế độ khó khăn, hướng tới mục đích đạt được thành tích bạch kim.
“Đúng rồi…” Tô Thành hơi suy tư, sau đó ngập ngừng bổ sung: “Có lẽ bởi vì nó là một loại thiên phú nên các thẻ bài này khác với thẻ bài trong thế giới thực.
Theo trình độ thiên phú nâng cao, tôi nhận ra rằng mình dần dần có thể cảm nhận được nhiều thứ hơn từ thẻ bài…”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, quay đầu nhìn Tô Thành:
“Cái gì?”
Tô Thành nhìn chăm chú vào ba lá bài treo lơ lửng trước mặt, chậm rãi sắp xếp từ ngữ giải thích:
“Thẻ bài trước mặt cho tôi cảm giác dường như có thứ gì đó ẩn giấu trên con đường cậu từng đi, hơn nữa hướng các hoa văn trên ba lá bài đều chỉ về hướng Tây Bắc.”
Cùng với luồng ánh sáng trắng, ba lá bài Tarot biến mất trên không trung, số lần sử dụng thiên phú về 0.
Tô Thành gãi đầu chần chừ nói:
“Tôi nghĩ, hình như đây là lời khuyên lá bài đưa ra.”
…Phía Tây Bắc?
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm hai giây: “Được rồi, tôi đã hiểu.”
Hắn gật đầu với hai người, sau đó xoay người đi dọc theo hành lang về phía trước.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Tô Thành gọi lại: “Chờ đã, chẳng lẽ cậu tính đi một mình hay sao?”
“Nếu không thì?” Chàng trai sửng sốt nhướng mày, khoé môi nở một nụ cười bất cần đời: “Chẳng lẽ hai người muốn đi theo tôi để kéo chân tôi à?”
Lần nào cũng vậy.
Cái tên ích kỷ tự phụ, miệng toàn dối trá không có một lời nói thật, luôn ngả ngớn trào phúng, thách thức, thao túng cảm xúc của mọi người, sau đó lại lấy dáng vẻ của kẻ chiến thắng lạnh lùng rời đi… Cho dù là bảo vệ đồng đội của mình khỏi cái chết thì dáng vẻ ấy vẫn khiến người ta khó chịu.
Chậc.
Tô Thành thầm thở dài.
Nếu mà không phải anh tổ đội cùng hắn nhiều lần, không chừng cũng sẽ bị hắn lừa thật.
“Thôi.”
Tô Thành tiến lên vỗ bả vai hắn: “Nhà tiên tri đây quyết định đi theo mi, hiểu không?”
Anh ta học theo dáng vẻ của Ôn Giản Ngôn nhe răng cười:
“Dùng thiên phú của tôi, lấy manh mối của tôi, sau đó liền muốn vỗ mông rời đi? Không có cửa đâu con ạ.”
“…”
???
Ôn Giản Ngôn bất giác sững người.
Vậy nên… tên Tô Thành học được thói xấu rồi sao?!
*
Theo lời chỉ dẫn của Tarot, đoàn người tiến về hướng Tây Bắc.
Nhờ cuộc xâm lấn đơn giản, thô bạo và trực tiếp của Edward đã thành công biến thế giới tinh thần số 03 trở thành một con đường thẳng thích hợp để đi bộ.
Không giống hành lang lúc trước bị kéo dài về mọi hướng, vô cùng vô tận, khiến cho người ta giống như con ruồi mất đầu chạy loạn bên trong.
Sau khi đi thẳng trong hành lang suốt một hồi, Ôn Giản Ngôn đột nhiên dừng lại
“Sao thế?”
Tô Thành hỏi.
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa cách đó không xa, nét mặt lộ vẻ đăm chiêu: “Nơi này… Hình như tôi đã từng ở nơi này.”
Không ngờ Ôn Giản Ngôn sẽ đáp vậy, hai người còn lại đều sửng sốt.
Ôn Giản Ngôn cất bước về phía trước, giơ tay cẩn thận đẩy cánh cửa ra.
Dưới ánh đèn leo lét, mơ hồ có thể nhìn thấy khung cảnh quen thuộc.
Không gian trong căn phòng bệnh không lớn, cơ sở vật chất đơn sơ, giường sắt tùy chỉnh độ cao lạnh lẽo đặt bên mép phòng, cuối giường là một bảng tên bằng sắt quen thuộc.
Khoảnh khắc bước chân vào phòng, Tóc Vàng và Tô Thành đồng thời nghe thấy âm thanh hoàn thành nhiệm vụ.
“Vậy đây là phòng bệnh số 03 sao?”
Tóc Vàng phản ứng, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Ôn Giản Ngôn đi dạo quanh căn phòng nhỏ hẹp, dừng bước trước giường sắt, cúi người nhìn hình vẽ bậy nguệch ngoạc trên vách tường cạnh giường.
Nét vẽ non nớt lộn xộn, phần lớn đều được vẽ bằng bút màu, phần nhỏ còn lại dùng đầu mũi dao cọ xát, nếu nhìn kỹ hơn thì có thể thấy…
Hình như bức tranh vẽ rất nhiều loại thỏ.
Có con đứt đầu, có con không toàn thây, một số con được miêu tả tỉ mỉ, số khác thì bị bôi bẩn lộn xộn.
Tuy nhiên không có ngoại lệ, chúng đều có hai màu.
Một đen một trắng.
Giống như thế giới tinh thần của số 03 bị phân chia thành hai nửa.
Ôn Giản Ngôn đứng thẳng người, rời mắt khỏi đám thỏ trên vách tường, nét mặt trầm tư.
Hắn nhớ lại lời tiên tri của Tô Thành.
Có điều gì đó ẩn giấu trên con đường hắn từng đi…?
Chẳng lẽ là nó?
Ôn Giản Ngôn hơi giật mình, dường như đột nghĩ tới gì đó, hắn bước vội đến trước tủ, học theo dáng vẻ vươn tay mở tủ lúc trước của Niall…
Trong ký ức, thế giới màu trắng giống như gương kia không xuất hiện.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt xuống.
Song bất ngờ là, hắn tìm thấy một tập tranh nhỏ đặt dưới đáy tủ.
Mép giấy ố vàng, thoạt nhìn rất cũ và rách nát, giống như là bị người ta lật xem nhiều lần.
Hắn cúi xuống và nhặt tập tranh lên.
Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào tập tranh, âm thanh hệ thống đã lâu không vang lên bỗng xuất hiện.
“Chúc mừng streamer nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!”
[Tiến độ thu thập 1/10]
Thực sự là đạo cụ ẩn cấp khó!
Ôn Giản Ngôn kinh ngạc.
Đây là đạo cụ ẩn đầu tiên hắn tìm thấy sau khi tiến vào Viện điều dưỡng Bình An!
Hắn nhớ mỗi lần tiến vào thế giới bên trong đều nhận được một nhiệm vụ “Tìm kiếm???” ở phòng bệnh, chẳng lẽ… đây thật ra là một lời nhắc nhở phương hướng thăm dò cho bọn họ?
Nếu vậy, có đạo cụ nào ẩn giấu trong mỗi phòng bệnh ở thế giới tinh thần của các bệnh nhân khác không?
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt.
Tiếc là cho đến bây giờ, Ôn Giản Ngôn chỉ mới tiến vào phòng bệnh của Edward, hơn nữa khi vào còn bị đuổi chém sát nút nên căn bản không có thời gian lục lọi.
Nếu có cơ hội đi vào lần nữa, chắc chắn hắn sẽ biết phải tìm kiếm gì cho lần sau.
Ôn Giản Ngôn nhặt tập tranh lên, cẩn thận mở ra nhìn từng trang một.
Tập tranh vẽ về câu chuyện của hai con thỏ.
Ngày xửa ngày xưa có hai con thỏ, một đen một trắng.
Thỏ đen và thỏ trắng sống hạnh phúc bên nhau, tuy có cãi vã nhưng mối quan hệ giữa chúng vẫn rất hài hoà, thẳng cho đến một ngày nọ…
Chúng rơi vào bẫy của thợ săn.
Không, không, không, xin đừng giết tôi!
Thỏ đen vừa khóc vừa la hét.
Không, không, không, xin đừng ăn tôi!
Thỏ trắng khóc lóc và hét lên.
Một vài trang giữa bị xé rách, chỉ còn những mép giấy vụn.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi nhíu mày lật đến trang cuối.
Sau khi nhìn thấy nội dung của trang cuối cùng, một cảm giác ớn lạnh từ dưới lòng bàn chân dâng lên.
Một con thỏ nằm bất động trong vũng máu, xung quanh của nó toàn bông, cơ thể một nửa màu đen một nửa màu trắng bị vá chặt lại bằng những sợi chỉ.
“…”
Nhìn tập tranh trước mặt, lông tơ trên người của Ôn Giản Ngôn dựng đứng, hắn cảm thấy cánh tay mình nổi đầy da gà.
Những người mắc chứng rối loạn nhân cách lưỡng cực đều có một mức độ sang chấn tâm lý.
Ở hầu hết các bệnh nhân sẽ có nhân cách chính khá yếu và một nhân cách phụ khá mạnh.
Bởi vì nhân cách chính không thể thích ứng với môi trường xung quanh nên cần phải tách ra thành một nhân cách phụ khác.
Chúng chia sẻ những ký ức khác nhau theo cách này và đối phó với những khó khăn khác nhau.
Vậy tại sao hai anh em kia đều mạnh mẽ đến vậy?
Tuy rằng tính cách của họ bất đồng, một động một tĩnh, một trí một võ, nhưng sức mạnh giữa cả hai người lại không phân cao thấp rõ ràng, cũng không thể nhìn ra ai là người chiếm ưu thế chi phối.
Lúc đầu, Ôn Giản Ngôn cho rằng do sự phân ly nhân cách của số 03 không phải là sự phân ly điển hình, dẫu sao não bộ con người cũng rất phức tạp, không phải trường hợp nào cũng giống hệt sách giáo khoa.
Nếu dựa vào nội dung trên tập vẽ thì…
Có lẽ bởi vì bọn họ vốn là hai người, sau đó bị cưỡng ép nhét vào một cơ thể.
Đây là nhân cách kép được tạo ra một cách nhân tạo.
Có lẽ, Viện điều dưỡng Bình An đang tiến hành làm thí nghiệm trên cơ thể người.
Nhưng ai đã làm điều đó?
…Bác sĩ Reiss?
Hình tượng bác sĩ có vẻ dịu dàng kia hiện ra trong đầu, dưới tròng kính mỏng là ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc.
Bất kể thế nào, với tư cách là một bác sĩ trong Viện điều dưỡng Bình An, dù Riess không phải kẻ chủ mưu thì chí ít cũng là người biết chuyện.
Ôn Giản Ngôn vuốt ve mép tập tranh trong tay, hồi tưởng tình cảnh lần cuối tiếp xúc với bác sĩ Reiss, đáy lòng không khỏi hoảng sợ.
Mẹ kiếp.
Tuy rằng hắn thật sự chẳng muốn tiếp xúc với tên biến thái kia lần nào nữa, nhưng với tình hình hiện tại, sau khi rời khỏi tầng hầm thứ hai, chỉ sợ hắn vẫn phải đến phòng trị liệu tìm manh mối.
“Cộc cộc.”
Có tiếng gõ nhẹ đột nhiên phát ra từ trong vách tường trước mặt.
Đó là âm thanh của ai đó đang cong khớp ngón tay gõ nhẹ lên vách tường.
“!!!”
Suy nghĩ của Ôn Giản Ngôn bị kéo về thực tại, người hắn run lên, ngước mắt nhìn phía đáy tủ trước mặt.
Hắn nhớ rõ lúc trước Niall đã mở đáy tủ, để lộ lối đi dẫn đến thế giới trắng tinh kia.
Chẳng lẽ cuộc chiến giữa số 03 và số 01 đã kết thúc?
“Đờ mờ!!”
Ôn Giản Ngôn nhảy dựng lên, hắn nhét tập tranh vào trong ngực rồi mau chóng xoay người: “Chúng ta đi mau…”
Giây tiếp theo, những lời còn lại của hắn bị mắc kẹt trong cổ họng.
Ôn Giản Ngôn ngơ ngác.
Không biết từ lúc nào, Tô Thành và Tóc Vàng đã biến mất, phòng bệnh đen kịt ban đầu cũng biến mất tăm, thay vào đó là một gian phòng trang nhã sang trọng.
Sàn nhà trải tấm thảm dày, lông tơ mềm mại và rực rỡ có thể nhấn chìm tất cả các bước chân.
Phía trên đỉnh đầu là một chiếc đèn chùm phân nhánh, chiếu sáng bức tường bằng gỗ gụ ở mọi phía.
Xuyên qua vách tường, dường như loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nhạc tao nhã dịu dàng, giống như tiếng dòng nước mát chảy qua tai.
Sắc mặt của Ôn Giản Ngôn hơi tái.
Hắn khó nhọc nhìn xung quanh một cách chậm rãi.
Các bức tường được trang trí bằng những bức tranh, tuy nhiên vì một lý do nào đó mà chúng bị lật ngược lại, chỉ có thể nhìn thấy kết cấu thô ráp của mặt sau khung.
Giữa phòng là một chiếc giường dày dặn, mềm mại khổng lồ.
“Két…”
Tay nắm cửa bị nhấn xuống, tiếng trục cửa xoay vang lên sau lưng hắn.
“!!!” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, nhảy dựng lên như bị dọa sợ, kinh hồn táng đảm nhìn về phía sau.
Theo cửa phòng được đẩy ra, tiếng nhạc cổ điển bay vào bên trong, vang vọng khắp phòng.
“Ngày mới tốt lành.”
Người đàn ông có vóc dáng cao ráo đứng trước cửa.
Trên người hắn khoác một bộ lễ phục dạ hội thẳng thớm, chất liệu quý phái, tạo hình hoa lệ, thế nhưng nom hắn lại không có vẻ phô trương tí nào.
Sống mũi cao thẳng, hốc mắt trũng sâu, dường như bên trong con ngươi xám nhạt ngập tràn sương khói, có vẻ ưu nhã lãnh đạm, mang loại cảm giác sầu muộn đau lòng.
“Cuối cùng cũng gặp lại em.” Số 04 nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, con ngươi lóe lên tia sáng kỳ lạ nào đó.
“Không biết em có nhớ tôi như tôi nhớ em hay không, em nhớ tôi chứ?”
“…”
Mặc dù thoạt nhìn đối phương là kẻ nho nhã lễ độ, song Ôn Giản Ngôn lại không kìm được mà cảm thấy da đầu run lên.
Một bước, hai bước.
Số 04 lặng lẽ bước vào phòng.
Mất đi cánh cửa bằng sắt ngăn cách hai người, Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận được rõ cảm giác điên cuồng ớn lạnh ẩn dấu dưới lớp da người lý trí gần như kìm nén kia.
Cảm giác bất an đột nhiên lao đến, trong đầu hiện lên bức tranh khiến người ta khó chịu, khiến hắn sinh ra xúc động mãnh liệt muốn lùi về sau.
A a a a a cứu mạng, tên này thật sự rất biến thái!!!
“Đương, đương nhiên rồi.”
Theo khoảng cách dần rút ngắn giữa hai người, cơ thể Ôn Giản Ngôn bất giác căng cứng, hắn vừa giả vờ bình tĩnh trả lời vừa lén lút lùi về sau.
Bắp chân đập vào thành giường.
Người Ôn Giản Ngôn cứng đờ.
“A, vậy thì tốt quá.” Số 04 mỉm cười vui vẻ.
Hắn ta nâng cánh tay buông thõng của người kia lên, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó: “Tôi rất mong chờ được hẹn hò cùng em.”
…Hẹn hò?
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Chỉ thấy số 04 xoay người, dùng động tác tao nhã mở tủ quần áo phía sau.
Xuyên qua cánh tay đối phương, ánh mắt Ôn Giản Ngôn rơi vào trong tủ quần áo…
Váy.
Đủ các loại váy.
Baroque, thiếu vải, bồng bềnh, bó sát, lộng lẫy,… vô số váy đẹp, từ áo lót, thắt lưng cho đến quần tất.
Lụa mỏng bên cạnh mềm mại trong suốt, phảng phất có thể phác hoạ độ cong của làn da.
…Đùa nhau đấy à?
Ôn Giản Ngôn: “…”
Hắn căng da đầu, khô khan hỏi: “Anh, anh, chẳng lẽ anh muốn tôi mặc cái này để hẹn hò?”
“Thế nào, em không muốn sao? Vậy thì tôi sẽ không ép.”
Giống như ở trong phòng bệnh, quý ông số 04 nhượng bộ: “Tôi tôn trọng nguyện vọng của em.”
Thế nhưng còn chưa đợi Ôn Giản Ngôn kịp thở phào nhẹ nhõm…
Chỉ thấy đối phương quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt như liếm qua từng tấc da thịt của chàng trai, con ngươi xám nhạt tựa như sương mù, mang theo một loại cảm giác tàn nhẫn khoái trá.
Số 04 nho nhã lễ độ mở lời:
“Dù sao tôi càng thích ngắm em không mặc gì.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...