“Sở hữu… mãi mãi.”
Nét mặt của người đàn ông trở nên hốt hoảng, chậm rãi lặp lại lời hắn nói.
Ngón tay gã nắm chặt cán rìu dài, cơ bắp phồng lên bởi vì dùng sức, lưỡi rìu sắc lẻm lóe lên ánh sáng lạnh như băng, kim loại lạnh lẽo rạch qua lớp áo bệnh nhân mỏng manh, từ từ chạm vào da thịt cường tráng nóng hổi.
[Đếm ngược thời gian cường hóa mị lực: 01:04]
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn nghiêng người dựa vào gã, dựa hẳn cơ thể lên người đối phương.
Một tay hắn vuốt ve sống lưng rộng lớn cường tráng của gã, mơn trớn thân mật từng chút từng chút, một tay còn lại đặt lên chuôi rìu, nhẹ nhàng ấn xuống.
Giọng hắn dịu dàng như lời thủ thỉ, hơi gió ấm áp lướt qua vành tai người đàn ông:
“… tiếp tục.”
Lưỡi rìu cắm xuống rạch qua da bụng, một vết máu đỏ tràn ra, máu tươi ấm áp trượt dài trên từng đường vân cơ bắp rõ ràng, nhỏ tí tách xuống dưới đất.
“Phụt…”
Lưỡi rìu chui vào khoang bụng.
Hơi thở của người đàn ông trở nên dồn dập, cơn đau không ngăn được gã, ngược lại, cái đau dữ dội từ miệng vết thương giống như ngọn lửa trên đống củi khô, một niềm vui điên cuồng lập loè nơi đáy mắt gã.
Trong đôi mắt màu xanh nhạt loé lên thần sắc hưng phấn cố chấp, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, gã ấn mạnh tay xuống dưới!
“A a a a a a…”
Một giây sau, máu tươi phụt ra từ miệng vết thương to đùng!
Ôn Giản Ngôn linh hoạt lách người sang bên né tránh.
Mất đi sức chống đỡ của chàng trai, cơ thể nặng nề của người đàn ông gục xuống khiến lớp bụi mỏng bay lên.
Mặt nạ trên khuôn mặt gã lệch sang bên cạnh, để lộ khuôn mặt đẹp trai đoan chính phía dưới.
Tóc vàng nhuốm bụi, mắt xanh si mê.
Ngón tay gã chầm chầm vói vào khoang bụng của mình.
Bên trong khoang bụng phát ra âm thanh khuấy động sền sệt, cơ quan nội tạng từ từ bị moi ra…
“Đẹp thật…”
Ôn Giản Ngôn nở nụ cười, đôi mắt hổ phách giống như viên kẹo tan chảy, vừa cứng rắn lại vừa ngọt ngào.
Hắn giơ tay lên, dùng ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gạt đi mấy giọt máu tươi bắn trên khuôn mặt, sau đó cúi người, vươn tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt người kia, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má gã, giúp gã sửa sang mái tóc màu vàng rối bù ướt sũng máu:
“Tôi không gạt anh, có đúng không nào?”
Xem ra thợ săn cũng không hẳn “bất khả chiến bại” ở thế giới bên trong, chí ít là gã không thể miễn dịch trước những sát thương do bản thân mang đến.
[Đếm ngược thời gian cường hóa mị lực: 00:23]
“Ha ha ha ha ha!!!”
Người đàn ông cười điên dại.
“Đẹp quá, đẹp quá, nó là của tôi, nó vĩnh viễn là của tôi!”
Cảnh vật xung quanh bắt đầu lập loè, vách tường lạnh lẽo của Viện điều dưỡng Bình An cùng hành lang giăng đầy vết máu vết chém luân phiên nhau xuất hiện.
Sâu trong cổ họng người đàn ông phát ra âm thanh ùng ục, máu đỏ hoà lẫn bọt khí trào ra từ khoé môi.
Hô hấp của gã suy yếu hỗn loạn, thần sắc cuồng loạn luân phiên thay đổi bên trong con người, đồng tử từng chút tan rã, dường như biểu hiện lý trí đang lặn dần xuống biển sâu.
Các dấu hiệu sinh mệnh trên người gã đang vụt qua.
Tích tắc.
Cái chết đang đến gần.
Nếu như bây giờ muốn tận dụng một chút ưu thế cuối cùng thì phải nhanh lên.
Chàng trai vuốt ve gò má người đàn ông, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khoé môi gã.
“Cảm ơn anh đã mang đến cho tôi một cảnh đẹp rung động như vậy, tôi nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể nào quên được nó.”
Hắn cúi người xuống, ghé sát vào tai người kia, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp nhu hoà, có vẻ quyến luyến da diết, ngập tràn yêu thương và quý trọng:
“Vậy nên, cuối cùng… Anh có thể cho tôi biết tên mình được không?”
[Đếm ngược thời gian cường hoá mị lực: 00:04]
“…” Ánh mắt người đàn ông bắt đầu vô hồn, đôi môi tái nhợt của gã mấp máy, phát ra chất giọng yếu ớt: “… Edward.”
Âm thanh máy móc quen thuộc của hệ thống vang bên tai:
[Ting! Chúc mừng streamer đã hoàn thành nhiệm vụ: Tìm ra tên thật của???
Thưởng tích phân: 500]
Nụ cười trên môi Ôn Giản Ngôn càng thêm sâu sắc: “Cảm ơn anh, Edward.”
Hắn đặt tay lên ngực: “Tôi sẽ luôn nhớ đến anh.”
[Đếm ngược thời gian cường hóa mị lực: 00:00]
[Đạo cụ đã hết hiệu lực]
Đồng tử của người đàn ông giãn nở hoàn toàn.
Lồng ngực của gã không còn nhấp nhô phập phồng.
Dù rằng tiếng chuông còn chưa vang lên nhưng hành lang xung quanh đã khôi phục về dáng vẻ của thế giới bên ngoài.
Thế giới hỗn loạn, dã man, ngổn ngang đã biến mất.
Nụ cười trên mặt Ôn Giản Ngôn nhạt dần.
Hắn thờ ơ đứng dậy, xắn một góc áo bệnh nhân lên, tuỳ ý lau sạch ngón tay bị dính máu của người kia.
Đoạn, hắn nhấc đôi chân dài, thản nhiên bước qua thi thể đã mất nhiệt độ, không thèm liếc mắt nhìn gã một giây mà rời đi ngay lập tức.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“…”
“…”
“… Đờ mờ.”
“Đây đây đây… giờ đây tôi chỉ biết nói năng lộn xộn, không thể nên lời…”
“Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn!”
“Đệt đệt đệt đệt, mới một giây trước còn nói tôi sẽ nhớ anh, thế mà giây sau đã bỏ đi luôn không thèm ngoảnh lại… Chó lừa đảo thật sự quá độc ác! [Thưởng 100 tích phân]”
“Vả lại cuối cùng còn lừa đối phương nói ra tên mình, má ơi! [Thưởng 100 tích phân]”
“Tay độc tâm đen, dứt khoát gọn gàng… A a a a a a cứu với! Nhưng tôi bị hắn bỏ bùa thật rồi! Đúng là người đàn ông mạnh mẽ a a a a a! [Thưởng 100 tích phân]”
Hành lang ắng lặng.
Cơ thể cường tráng của người đàn ông nằm giữa hành lang, máu tươi chậm rãi nhuốm đỏ sàn nhà, trên khuôn mặt anh tuấn của gã còn sót lại chút nụ cười hạnh phúc.
Ống kính trong phòng livestream đã rời khỏi gã.
Song điều kỳ lạ đã xảy ra.
Trong vũng máu tươi xuất hiện ánh sáng lập lòe mờ nhạt, giống như mảnh gương bị mài thành đống bột mịn, bóng đen dày đặc bên trong cuộn tròn quấn quanh, như thể được ăn no nê, lộ vẻ tham lam thoả mãn.
So với lúc đầu, bóng đen đã trở nên rõ ràng cứng cáp hơn rất nhiều.
Dưới sự bao bọc của bóng đen, máu loãng giống như một con rắn nhỏ màu đỏ được ban sinh mệnh trườn về phía xa.
Nó bành trướng theo khả năng, tìm kiếm thêm nhiều vật chứa.
“Cộp” “cộp” “cộp”.
Tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ bóng tối.
Người đàn ông với dáng người cao gầy dừng bước trước thi thể, con rắn nhỏ màu đỏ tươi chậm rãi ngấm vào mũi giày người đàn ông, leo từ dưới mắt cá chân leo lên.
“…”
Giống như cỗ máy mắc kẹt, người đàn ông đứng im tại chỗ hồi lâu, tựa như một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ.
Vài phút sau, dường như y đã dần dần lấy lại thần trí.
Người đàn ông ngắm nghía nụ cười trên khuôn mặt Edward: “Chậc chậc chậc.”
Y lạnh lùng, ưu nhã tặc lưỡi.
“Tội nghiệp con chó ngu ngốc, cái chết với mi là một hình phạt hay là giải thoát đây?”
Y giơ chân lên, dùng mũi chân đá vào khuôn mặt tái nhợt lạnh ngắt của người đàn ông, giọng nói mang theo ý cười.
Đoạn, y nhẹ nhàng nói:
“Thật mất mặt.”
Hành lang lại thay đổi lúc nào không hay.
Lạnh lẽo, gọn gàng, tràn đầy sự lý trí và ưu nhã dị đoan.
“A.” Y mỉm cười nói, ẩn trong giọng nói là bóng hình hắc ám khiến người ta hoang mang sợ sệt: “Tiếc là bây giờ mi vẫn chưa vô dụng hẳn.”
*
[Độ lệch cốt truyện: 13% Thưởng tích phân: 1000]
Âm thanh máy móc của hệ thống lại vang vọng bên tai.
Bước chân Ôn Giản Ngôn thoáng dừng lại, đáy mắt xẹt qua một tia nghi ngờ.
… Có chuyện gì vậy?
Tại sao độ lệch cốt truyện lại tăng lên?
Có phải vì anh vừa giết Edward? Vậy nhưng tại sao bây giờ mới có thông báo nhắc nhở? Tại sao lại bị trì hoãn đến tận bây giờ?
Tuy nhiên trước khi hắn kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, tiếng chuông trầm đục vang lên lần hai.
“Coong… coong… coong…”
Kết thúc rồi à?
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Một giây sau, cảnh vật trước mắt đột nhiên thay đổi.
Ôn Giản Ngôn mất trọng tâm, loạng choạng bước về phía trước một bước, cái trán đụng “rầm” lên cửa phát ra âm thanh va chạm, tựa như vũ khí sắc bén chém đứt sự tĩnh lặng.
… Chết tiệt!
Hắn nhớ sau khi tiếng chuông chấm dứt tất cả mọi người sẽ trở về điểm ban đầu, hay nói cách khác, hiện tại…
Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên.
Là phòng sinh hoạt tự do.
Máy phát nhạc liên tục phát ra giai điệu đồng dao tung tăng vui vẻ, giống như mặt nước phẳng lặng ôn hoà.
Ánh mắt hộ lý và y tá bị âm thanh thu hút, đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Thời gian như bị đóng băng trong khoảnh khắc đó.
Tưởng như chỉ vừa trôi qua một giây, lại tưởng như trôi qua hàng thế kỷ.
“Một bệnh nhân đã trốn thoát!!! Mau đuổi theo!!!!.”
Tiếng gào thất thanh vang vọng hành lang, xé toạc bầu không khí thanh bình.
Những gì xảy ra tiếp theo là sự điên cuồng hỗn loạn.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy cơ thể mình bị ghì chặt xuống đất, hai tay bị vặn ra đằng sau lưng, dây trói bằng ra phát ra tiếng kêu lạch cạch giòn giã.
Bên rìa tầm mắt hỗn loạn đứt quãng, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy chiếc ghế sô pha trống rỗng… người đàn ông cao to vốn ngồi ở trên đã biến mất, chỉ còn xiềng xích nặng nề rơi trên nền nhà.
Chẳng phải…
Sau khi trở về thế giới bên ngoài, cơ thể sẽ tự động quay về vị trí cũ? Nhưng tại sao…
Còn chưa đợi Ôn Giản Ngôn kịp hiểu ra chuyện gì thì chiếc dùi cui điện dữ tợn đã vụt mạnh vào xương sườn hắn.
“!!!”
Một dòng điện mạnh chạy qua cơ thể khiến hắn nằm cuộn tròn dưới đất, co giật run rẩy.
Đầu kim nhọn hoắt chọc vào cổ hắn, chất lỏng lạnh lẽo tiêm vào cơ thể.
Trước mặt hắn là bóng tối.
Ôn Giản Ngôn bất tỉnh.
*
Trong lúc mơ màng, Ôn Giản Ngôn nhận ra dường như mình đang được đẩy về phía trước, bánh xe lăn cọ sát với sàn nhà phát ra âm thanh kẽo kẹt, cổ tay và cổ chân đều bị trói chặt vào xe lăn, ánh đèn trên đầu vụt qua từng cái, đại biểu cho một điểm xấu nào đó.
Dây trói bằng da trên cổ tay được tháo ra.
Hai hộ lý cao to nâng hắn lên.
Cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của chàng trai vô lực rủ xuống, lắc lư bên người, cọ qua cơ thể hộ lý.
“…” Đám hộ lý nhìn không chớp mắt, thô lỗ kéo bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh trên người chàng trai, sau đó ném hắn ta vào nước nóng.
Tùm!
Nước nóng bắn tung tóe.
“…!!”
Mi mắt trĩu nặng của Ôn Giản Ngôn hơi run rẩy, âm thanh rên rỉ do cơn nóng nực mang đến phát ra từ trong cổ họng.
Cổ tay, cổ chân của hắn bị trói lại, một tấm vải trắng khổng lồ thắt nút ở đầu và đuôi phủ lên bồn tắm, khiến cho những người bên trong nghẹt thở.
Dường như giọng nói truyền đến từ nơi xa xôi nào đó.
“… Nghỉ ngơi hai giờ trước khi bắt đầu điều trị.”
Cùng với tiếng bước chân rời đi, căn phòng tối tăm ngột ngạt trở về với sự tĩnh lặng.
“Này, này!”
Một giọng gọi với trầm thấp cách đó không xa truyền đến.
Giọng nói có vẻ vô cùng quen tai.
Tác dụng của thuốc an thần bên trong cơ thể từ từ giảm bớt, Ôn Giản Ngôn cảm thấy ý thức của mình dần dần tỉnh lại.
Hắn chớp mắt vài cái, hất tung những giọt mồ hôi đọng trên trán, quay đầu nhìn về phía thanh âm.
Đó là Tô Thành.
Anh ta cũng giống hắn, cả người bị nhét trong chiếc bồn tắm bọc vải, trên đầu buộc một mảnh vải trắng, có vẻ đã ngồi ở đây được một lúc, toàn bộ khuôn mặt bị hấp đỏ lựng, từng giọt mồ hôi trên trán chảy ròng ròng xuống dưới.
“Cảm ơn trời phật cậu không bị làm sao.”
Tô Thành thở phào nhẹ nhõm.
“Đương nhiên…”
Ôn Giản Ngôn trả lời, nhưng vừa nói xong hắn liền nhận ra giọng nói của mình khàn khàn khủng khiếp: “Tôi đã nói rồi, mấy người chỉ tổ kéo chân tôi thôi.”
Bây giờ hắn đã tỉnh hẳn.
“Anh bạn, cậu giỏi thật đấy.” Giọng của Luce cách đó không xa vang lên: “Tôi thật sự không ngờ cậu có thể sống sót từ tay con quái vật kia, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ôn Giản Ngôn nhìn xung quanh.
Đây là một gian phòng khổng lồ với vô số bồn tắm được sắp xếp gọn gàng, phía trên bồn tắm là vòi hoa sen hình quả đậu, tiếng nước chảy róc rách vang vọng khắp phòng.
Giờ phút này, trong phòng chỉ có sáu bồn tắm được sử dụng… bên trong vừa khéo là sáu người bỏ trốn bọn họ.
Hiển nhiên bởi vì tiếng chuông vang lên, những người khác chia ra chạy đã cùng hắn quay về vị trí ban đầu, sau đó bị bắt vì bị phát hiện bỏ trốn.
“Cậu không sao chứ?”
Giọng của Tóc Vàng bên kia vang lên:
“Trong số tất cả mọi người, hình như chỉ có mình cậu bị dùi cui giật điện, chúng tôi chỉ bị tiêm thuốc an thần…”
“…”
Ôn Giản Ngôn chớp mắt.
Ờ, đúng là phó bản có khác.
Điều này cũng giải thích lý do vì sao hắn là người cuối cùng tỉnh dậy.
“Vậy nên, đây có phải là hình phạt dành cho bệnh nhân tâm thần bỏ trốn? Bắt bọn họ ngâm nước nóng?” Tô Thành có chút tò mò nhìn xung quanh, âm thanh nước bắn tung toé phát ra dưới lớp vải trắng bốc hơi nước.
“Thật ra ngâm lâu còn khá thoải mái.”
Luce ngồi cạnh đáp lời: “Dù sao bình thường nước tắm của tôi cũng có nhiệt độ rất cao.”
Tóc Vàng lộ vẻ kinh ngạc.
Mặt gã đỏ lừ, thoạt nhìn có vẻ là bị hơi nước hun váng đầu: “Thật hả? Nóng như vậy sao?”
“Nhân đạo phết đấy, thật sự không ngờ tôi còn được tắm nước nóng trong phó bản.”
Mọi người bật cười.
“… Không phải tắm nước nóng.”
Ôn Giản Ngôn dùng đầu lưỡi hơi tê dại liếm răng, ngước mắt lên nhìn, xen vào cuộc nói chuyện.
“… Hả?”
Những người còn lại sửng sốt, quay đầu nhìn sang.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, gạt bỏ cơn đau âm ỉ trong đầu, chậm rãi mở miệng nói: “Ý của tôi là, đây không phải tắm nước nóng.”
“Đây là thuỷ liệu pháp, một phương pháp điều trị bệnh tâm thần.”
“…”
Phòng thuỷ liệu pháp lập tức chìm vào khoảng lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy rào rào trong căn phòng rộng lớn.
“Có một khoảng thời gian, bác sĩ tâm thần cho rằng kích thích từ nhiệt sẽ giúp bệnh nhân tâm thần hồi phục sức khỏe.
Do đó họ sẽ ném bệnh nhân vào bồn tắm, treo lên, dìm ngược đầu xuống nước, sau đó còn có thể liên tục hắt nước sôi và nước đá vào người bệnh nhân, khiến cho não bộ của họ chịu kích thích liên tục.
Bọn họ nghĩ rằng điều này có thể loại bỏ độc tố khỏi đầu bệnh nhân tâm thần, đôi khi quá trình có thể kéo dài trong vài ngày.”
Tốc độ nói chuyện của Ôn Giản Ngôn dần dần trôi chảy, hắn chớp mắt vài cái, rũ mái tóc đen ướt sũng mồ hôi rồi tiếp lời:
“Nói thế nào nhỉ, tỷ lệ tử vong của phương pháp này rất cao.”
Hai má chàng trai ửng đỏ vì hơi nước, nhiệt độ cao khiến hắn có chút khó thở.
“Sau đó liệu pháp sốc điện được phát minh, phương pháp thuỷ trị liệu vô nhân đạo dần biến mất.”
“Chờ đã… Tôi không nghe nhầm phải không?”
Tô Thành khó tin trợn tròn mắt: “Ý của cậu là, thứ này còn vô nhân đạo hơn sốc điện?”
Ôn Giản Ngôn chớp mắt vài cái, hơi nước đọng trên hàng mi run run rơi xuống:
“Tám lạng nửa cân.”
“…” Toàn bộ phòng thuỷ liệu pháp lặng ngắt như tờ, vẻ mặt thoải mái của mọi người đều biến mất, thay vào đó là biểu tình nghiêm túc.
Việc ngâm mình trong nước nóng chỉ là bước khởi đầu, liệu pháp thực sự sẽ bắt đầu sau hai tiếng nữa – thay vì nói là điều trị, nó chẳng khác gì màn tra tấn bằng nước.
Một màn tra tấn có hệ thống và hiệu quả.
“Đờ mờ…”
Tô Thành lẩm bẩm bẩm chửi thề: “Con mẹ nó, phó bản này cũng biến thái thật.”
Luce nhìn Ôn Giản Ngôn, thốt lên bằng giọng điệu hơi bất ngờ: “Cậu biết nhiều ghê…”
Ôn Giản Ngôn nhún vai, động tác làm bọt nước trong bồn bắn lên, hắn đáp: “Thường thôi, do công việc cần.”
Tô Thành: “?”
Tóc Vàng: “?”
Đùa à? Công việc nào cần kiến thức này thế?!
“Tóm lại trong vòng hai giờ chúng ta nên thoát khỏi đây, bằng không chờ khi thuỷ liệu pháp chính thức bắt đầu thì có lẽ cả đám ngủm hết đấy.” Ôn Giản Ngôn nói.
Thuỷ liệu pháp ngoài đời có tỷ lệ tử vong cực cao, mà trong phó bản…
Kết cục thực sự không thể tưởng được.
Tóc Vàng ngập ngừng nói: “Nhưng nếu bị đám y tá phát hiện thì phải làm sao?”
Ôn Giản Ngôn chớp mắt, không trả lời ngay nhưng lại hỏi ngược: “Khi tên sát nhân biến mất, mọi người có thấy y tá và hộ lý tỏ vẻ gì không?”
“Ừm…”
Những người còn lại nhìn nhau.
Sau khi cuộc đào tẩu của họ bị phát hiện, phần lớn mọi người đều bị ấn ngã, còn về phản ứng của đám y tá và hộ lý thì… hình như bọn họ không hề chú ý đến chuyện này.
Mãi cho đến khi một nữ streamer phá vỡ sự im lặng:
“Không.”
Cô là streamer nữ duy nhất trong đội Luce, Ôn Giản Ngôn nhớ biệt danh của cô ấy là Thược Dược.
Ôn Giản Ngôn thu mắt, nêu lên phỏng đoán của mình:
“Nếu vậy, chỉ cần chúng ta không bị phát hiện trên đường bỏ trốn thì có lẽ sẽ không gặp vấn đề lớn gì.”
Dựa theo thiết lập bối cảnh phó bản, chuông là dấu hiệu phân chia thế giới bên trong và thế giới bên ngoài, những xác chết máu me kinh dị sẽ xuất hiện tại các khu vực phòng bệnh khác nhau, tuy nhiên không có một hộ lý nào lấy làm lạ.
Nói cách khác, NPC trong thế giới phó bản có khả năng đã bị biến dạng hoàn toàn và sẽ làm ngơ trước tất cả các loại manh mối dị thường.
Tất nhiên là trừ những gì xảy ra trước mặt bọn chúng.
Hơn nữa bọn chúng sẽ không tham gia vào thế giới bên trong, cho nên Ôn Giản Ngôn dự đoán những NPC này có khả năng cao giống như những con robot được lập trình cụ thể, hoặc là không có ý thức tự chủ, hoặc là có ý thức tự chủ thấp.
“Hay là mọi người thích ở đây hơn, xem xem sau hai tiếng nữa sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ôn Giản Ngôn hỏi.
Tất cả mọi người: “…”
Phải nói rằng những lời của Ôn Giản Ngôn rất chuẩn.
“Nhưng chúng ta định trốn thoát bằng cách nào?” Tô Thành hỏi.
Cơ thể bọn họ bị ngâm trong nước nóng, cổ tay và cổ chân đều bị trói chặt, không cách nào để mở cửa hàng hệ thống, trên người cũng không có vũ khí sắc bén gì.
Càng tệ hơn là, hiện tại thời gian tiến vào phó bản chưa dài, phần lớn thiên phú của streamer vẫn chưa đến thời điểm kích hoạt.
“Mọi người không cần quan tâm chuyện này.”
Ôn Giản Ngôn nhếch môi cười.
Mặt hắn ướt nhẹp, giọt nước tinh tế đọng trên chóp mũi cao thẳng, đôi mắt màu hổ phách cũng bị hơi nước nóng hổi hun đỏ, càng lộ ra khuôn mặt môi hồng răng trắng xinh đẹp.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy “soạt” một tiếng.
Có thứ sắc nhọn gì đó xuyên qua lớp vải trắng che phủ bồn tắm.
Đồ vật kim loại sắc nhọn trượt xuống kèm theo âm thanh xé rách vải vóc, lớp vải từng chút từng chút được mở ra.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?”
“???”
“????? Gì thế? Streamer lấy được khi nào vậy? Không phải vừa rồi hắn bị giật điện xong lại bị lột sạch đồ sao?”
“Hu hu, hình như không thể nhìn thấy hình ảnh cụ thể… góc quay che khuất chết tiệt thật!”
“Năn nỉ luôn đấy.
Tôi nguyện đập gấp đôi tích phân, chỉ mong streamer mở rộng góc nhìn của camera thôi hu hu hu hu hu!”
Ôn Giản Giản vén tấm vải trắng trên bồn tắm lên, ngồi dậy.
Trói buộc trên cổ tay đã được gỡ bỏ.
Từ khi tỉnh lại, tay hắn ở dưới lớp vải vẫn hoạt động không ngừng nghỉ, chính là vì chờ thời khắc này.
Làn da trắng nõn trên cơ thể hắn bị hun nóng thành màu hồng, hơi nóng bốc lên đến đầu vai, giọt nước trong suốt trượt dài trên da mang theo vẻ đẹp khó tả.
Trong lòng bàn tay của hắn, chìa khóa bằng kim loại chợt lóe lên.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“!! Đờ mờ!”
“A! Tôi nhớ ra rồi, đây là chìa khoá trên người người hộ lý kia…!”
“Vãi chưởng, lúc ấy hắn còn chưa hoàn toàn tỉnh từ trong trạng thái tê liệt, vậy mà đã bắt đầu cuỗm đồ trên người hộ lý… streamer cũng quen tay ghê.”
“Ý thức sinh tồn cao thật đấy!!”
Ôn Giản Ngôn mặc quần áo bệnh nhân của mình vào trước, sau đó bước nhanh về phía mấy người khác.
“Sột soạt”, “sột soạt”.
Lớp vải bị xé toạc, từng chiếc còng tay được tháo ra.
Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, tất cả vải trắng trên bồn tắm đều được cởi bỏ, streamer nhanh chóng mặc quần áo bệnh, lau sạch đống nước trên mặt, tút tát dung nhan.
“Chúng ta làm gì tiếp theo?”
Luce nhìn Ôn Giản Ngôn.
Bất giác, trung tâm toàn bộ đội ngũ đã vô thức nghiêng về phía Ôn Giản Ngôn, và hắn cũng dần dần trở thành thành viên chủ chốt trong việc đưa ra quyết định.
“Đạo cụ tàng hình, rời khỏi nơi này trước rồi tính tiếp.”
Ôn Giản Ngôn nói vội.
Đúng lúc này, bên ngoài hành lang có tiếng bước chân lộn xộn, có rất nhiều người đi thẳng về phía hướng này.
Không ổn.
Mọi người nhìn nhau.
“Đã qua hai giờ rồi hả?”
Tóc Vàng hít sâu một hơi.
“Chưa qua.” Luce lắc đầu, vẻ mặt đanh lại.
“Chuẩn bị đạo cụ, quay về bồn tắm trước đã.” Ôn Giản Ngôn trầm tư chốc lát, lời ít ý nhiều ra lệnh.
Bây giờ bọn họ chưa biết người tới là ai, là hộ lý bị cấy ghép chương trình hay là thứ gì khác… Càng không biết người tới có thể làm ngơ trước sự biến mất của bọn họ không.
Dù sao hiện tại bọn họ đã có năng lực phản kháng, nếu đã như vậy, chi bằng trước tiên án binh bất động, đợi đến lúc đó tùy cơ ứng biến.
“Két…”
Cửa phòng thuỷ liệu pháp được người bên ngoài đẩy vào, bảy tám hộ lý cường trắng cầm dùi cui điện bước tới.
Trong căn phòng khổng lồ bốc hơi nóng, tất cả bệnh nhân đều nằm trong bồn tắm, vải trắng phía trên được buộc lại, từng cặp mắt cảnh giác nhìn về phía cửa.
Hộ lý nghiêng người nhường đường.
Tiếng giày da chạm đất đều đều vang lên.
Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề từ ngoài cửa bước vào.
Y khoác áo blouse trắng, tay đeo găng tay, trên người không có chỗ da thịt nào hở hang, mái tóc đen nhánh vuốt ngược ra sau đầu để lộ đường nét khuôn mặt rõ ràng, sống mũi đeo một gọng kính viền bạc, đôi mắt xanh biếc phía sau tròng kính lóe sáng.
Điềm đạm, lịch thiệp và cấm dục.
Ánh mắt của y chậm rãi quét một vòng quanh phòng thuỷ liệu pháp, cuối cùng dừng trên người Ôn Giản Ngôn.
“Ai là bệnh nhân sai lệch giới tính mà mấy người nhắc tới?”
Người đàn ông mắt xanh nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chằm, giọng nói của y ưu nhã trầm thấp, dùng giọng điệu không rõ nội tình hỏi hộ lý bên cạnh.
“Chính là người này, thưa bác sĩ Reiss.”
Hộ lý chỉ tay vào Ôn Giản Ngôn.
Bác sĩ Reiss từ từ bước tới.
“…” Cơ thể dưới nước của Ôn Giản Ngôn bất giác căng chặt.
Người đàn ông này mang đến cho hắn cảm giác rất tồi tệ.
Đôi mắt màu xanh biếc lạnh lùng ẩn hiện sau tròng kính mỏng, cảm giác tàn nhẫn phi nhân loại bị che dấu tiêu từ, như thể xuyên vào một tấm da người.
Trên người y có điều gì đó…
Tương tự như Edward.
Ngay cả khi Edward tàn nhẫn chém đôi một bệnh nhân tâm thần trước mặt hắn thì không hiểu sao Ôn Giản Ngôn vẫn cảm thấy, mức độ nguy hiểm của vị bác sĩ Reiss này chỉ hơn chứ không kém gã.
Một kẻ là con chó điên đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Một kẻ là một con rắn lạnh lùng giỏi ngụy trang.
“…”
Mặc dù cơ thể được ngâm trong bồn nước nóng, song Ôn Giản Ngôn vẫn cảm thấy rùng mình.
Bác sĩ Reiss đứng trước bồn tắm của Ôn Giản Ngôn.
Xuyên qua tròng kính mỏng manh, y từ trên cao nhìn xuống chàng trai trước mặt.
Từ má đến cổ và tóc hắn đều ướt sũng nước, thấy vậy, khoé môi y nở nụ cười dịu dàng kìm nén:
“Yên tâm, cậu sẽ được chăm sóc tốt trong tay tôi.”
Y cúi người xuống, dùng đầu ngón tay đeo găng tay chạm vào khuôn mặt Ôn Giản Ngôn, nhẹ nhàng nói:
“Tôi sẽ chữa khỏi cho cậu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...