“… Vậy nên Công viên giải trí Mộng Ảo thực chất là một Nhà máy chế biến thực phẩm, tất cả du khách đều là nguyên liệu sản xuất, sau khi ô nhiễm thành công sẽ được làm thành thực phẩm.
Mà những quy tắc kia thực ra chỉ là một hồi phỏng vấn, dùng để tuyển chọn nhân viên, để cho bọn họ mãi mãi ở lại nơi đó bán mạng?”
Tóc Vàng ngơ ngác ôm đầu, dường như có chút khó tin, gằn từng chữ hỏi.
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn nhìn thoáng qua Tóc Vàng, tán thưởng gật đầu: “Khả năng nghe hiểu tốt đấy.”
“…”
Tóc Vàng nâng tay vuốt mặt thật mạnh.
Cho dù bây giờ đã rời phó bản, nhưng mà sau khi hiểu rõ quy tắc hoạt động cốt lõi của nó, gã vẫn cảm thấy tóc gáy dựng ngược, sống lưng lạnh toát, không nhịn được mà phát hoảng.
Tất cả thật sự chỉ là cái bẫy…
Nếu không tuân thủ quy tắc hoặc tiếp xúc thẳng với nguồn ô nhiễm, bọn họ sẽ bị ô nhiễm thành ếch, và bản thân ếch cũng là một nguồn ô nhiễm, tiếp tục giải phóng tinh thần ô nhiễm ra ngoài.
Cho dù may mắn tránh được tất cả những cái bẫy này và sống đến cuối cùng thì cũng có thể bị phó bản đồng hoá bằng cách tuân thủ đầy đủ và tin tưởng nội quy, cuối cùng trở thành nô lệ của công viên giải trí.
Quá khắc nghiệt.
Dường như có thể coi là tung sát chiêu từng bước một, chỉ cần sơ sẩy chút thôi sẽ chẳng còn gì…
Hoá ra đây chính là độ khó của phó bản cấp S?
Tóc Vàng không khỏi hốt hoảng một trận.
Gã thật sự không ngờ có ngày con gà mờ cấp C+ như mình lại có thể vượt cấp tiến vào phó bản cấp S, trải nghiệm một phen, và điều khó tin nhất chính là, cuối cùng gã lại sống sót trở về!
Chuyện này….
vậy mà thực sự tồn tại!
Gã nhịn không được quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn ngồi bên cạnh.
Thú thật, nếu không phải tên này thiêu rụi Công viên giải trí Mộng Ảo vào phút chót, đoán chừng bây giờ ba trăm mạng người bên trong phó bản cũng chẳng có nổi hai mốt mạng người sống trở ra.
Phải chăng hắn là cường giả nào đó?
Đỉnh, thật sự rất đỉnh!
“Cao, cao thủ.”
Tóc Vàng bất giác thay đổi xưng hô, nơm nớp lo sợ mở miệng hỏi: “Ừm thì, tôi có thể hỏi cái này được không? Bây giờ cậu, cậu đang ở cấp độ nào? Ở trong công hội nào vậy?”
Ôn Giản Ngôn chớp mắt, ra vẻ trầm ngâm đáp: “D… Á không đúng, bây giờ tôi lên cấp B rồi.”
Mấy người: “?”
“Công hội hả, tạm thời chưa có tham gia.”
Mấy người: “???”
“Chờ, chờ chút?”
Lông mày của Vân Bích Lam giật giật, có chút khó tin mở miệng hỏi: “Không phải lúc trước ở trong phó bản cậu nói cậu là streamer cấp C sao?”
“Hả, cái đó ấy à…”
Ôn Giản Ngôn sửng sốt, như thể bây giờ mới nhớ ra lời nói dối này.
Hắn nhún nhún vai, đáp bằng chất giọng hời hợt bâng quơ:
“Tôi lừa cô đấy.”
Vân Bích Lam: “…”
?
Vì sao mi lại có thể nói chuyện một cách tự nhiên như vậy?!!
“Chẳng phải sẽ rất kỳ quái nếu một streamer cấp D xuất hiện trong một phó bản cấp A sao? Sau khi biết được điều này, các streamer khác sẽ nảy sinh cảnh giác hoặc là khinh thường, cuối cùng đều rất khó xin tổ đội.”
Ôn Giản Ngôn đúng tình hợp lý phân tích.
Vân Bích Lam sửng sốt hai giây, cẩn thận ngẫm nghĩ một hồi.
Hình như… Đúng thật.
Nếu như trước đó ở trong khu Cảm giác mạnh đối phương nói mình là streamer cấp D, vậy thì khả năng tổ đội của bọn họ sẽ sụp đổ ngay từ ban đầu.
Tóc Vàng ngơ ngác nhìn Ôn Giản Ngôn cách đó không xa, hồi lâu vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Đùa nhau à?
Một đại thần streamer dẫn dắt toàn đội đả thông phó bản cấp S, lấy sức một người giành được thành tựu bạch kim, thậm chí còn nâng cao tỷ lệ sống sót của toàn phó bản… thế mà vừa mới thăng lên cấp B?!
Chuyện chuyện này….
Chuyện này thật sự có thật hả?!
Vân Bích Lam khẽ giật mình, trong đầu đơn giản tính toán một chút, đột nhiên hiểu ra:
“Chờ chút, đừng nói cậu là… là người mới mạnh nhất lúc trước, phải không?”
Bằng không dựa vào thuật toán hệ thống, e rằng nó sẽ chẳng bao giờ ném streamer cấp thấp như vậy vào trong phó bản cấp A.
Công hội của cô nằm trong top 10 server, tất nhiên cũng từng cố gắng lôi kéo vị tân binh lập kỷ lục ba lần bạch kim trong ba phó bản này, đây chính là loại kỷ lục trước nay chưa từng thấy!
Mà lần này, đối phương thế mà đánh ra thành tựu bạch kim lần tư, đã thế còn trong phó bản cấp S!
Nếu không phải bọn họ đánh chiến cùng Ôn Giản Ngôn suốt dọc đường, chỉ sợ cũng không dám hoàn toàn tin tưởng..
Chẳng qua…
Vân Bích Lam chớp mắt, có chút khó hiểu hỏi: “Sao tôi nghe đồn là tên đàn ông lực lưỡng cao hai mét?”
“Hả?”
Tóc Vàng chớp mắt, mờ mịt hỏi ngược: “Sao tôi nghe đồn là gái đẹp?”
Một giây sau, chàng trai với dáng người cao gầy, đường nét thanh tú bỗng biến mất, thay vào đó là một cô gái với dáng người mảnh khảnh, mái tóc đỏ rực như lửa xõa trên làn da trắng nõn.
Đường nét khuôn mặt sắc sảo diễm lệ, lúc không cười mang cho người ta cảm giác áp bách cực mạnh.
Cô ưu nhã cúi người, đôi mắt hồ ly yêu mị hơi nhếch lên, giọng nói trong trẻo mang theo ý cười:
“Anh nói là cái này sao?”
Đối phương xích lại gần, khuôn mặt diêm dúa đột nhiên phóng đại mang tới cảm giác đánh mạnh vào thị giác, dường như chóp mũi có thể ngửi được mùi hương hoa hồng nồng đậm trên người đối phương.
Mặt Tóc Vàng bỗng đỏ lừ, lắp bắp nói:
“Cậu cậu cậu cậu…”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt cười, âm cuối giương lên, giống như mang theo cái móc mê hoặc lòng người:
“Xem ra anh thích kiểu này.”
“!!!”
Mặt Tóc Vàng đỏ như rỉ máu, lộn nhào bò về phía sau, khóc không ra nước mắt cầu xin tha thứ: “A a a a a đại ca, van anh quay về hình dáng ban đầu!”
Vân Bích Lam: “…”
Đờ mờ, mặc dù đoán được tên này dựa vào ngoại hình để thay đổi hình tượng, nhưng mà… Sao hắn có thể khiến một cái vỏ bọc bên ngoài phong tình vạn chủng như vậy nom chẳng có tí bất thường nào? Thật sự không trách được Tóc Vàng, cho dù biết rõ giới tính thật của tên kia vẫn bị ghẹo cho đỏ mặt tía tai, là ai cũng không thể chịu nổi ấy chứ!
Ôn Giản Ngôn huỷ bỏ vẻ ngoài, hài lòng ngồi về chỗ cũ.
Bây giờ bọn họ đã rời khỏi không gian hệ thống trắng xoá, đi tới khu sinh hoạt của streamer.
Có thể xem nơi đây như một thành phố loài người thu nhỏ, chỉ cần bạn có tích phân là có thể mua được tất cả mọi thứ mình muốn.
Số dư trong tài khoản bạn đại biểu cho trình độ đời sống bạn có thể đổi được ở chỗ này.
Bạn có thể sống thả ga như người giàu nhất, đạt được dịch vụ đỉnh cấp ở nơi chi tiêu cao cấp, nhưng cũng có thể nhanh chóng biến thành một kẻ ăn xin đầu đường xó chợ, ăn không đủ no… Mặc dù nói là hệ thống cấm streamer chém giết nhau ở chỗ này, nhưng phương thức đấu đá của nhân loại không chỉ gói gọn trong vũ lực, sau khi mất sạch tích phân, hệ số nguy hiểm bên trong không gian hệ thống cũng tương tự phó bản.
Đối với một người sống theo chủ nghĩa hưởng lạc vung tiền như rác giống Ôn Giản Ngôn, tìm một căn phòng ở đây để họ có thể nói chuyện riêng tư là điều dễ dàng.
“Cho nên, thật ra bây giờ cậu còn chưa có công hội?” Elise hiếu kỳ mở miệng hỏi: “Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Chọn một công hội gia nhập sao?”
“Không.”
Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt thoáng dừng trên người Văn Nhã cách đó không xa.
“…”
Sau khi nghe được đáp án nằm ngoài dự liệu này, mọi người đều sửng sốt.
“Vì sao?” Vân Bích Lam khẽ chau mày, nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ cậu muốn hành động đơn độc? Mặc dù không phải không được, nhưng khi cấp bậc của streamer tăng lên thì việc có một công hội làm hậu thuẫn vẫn tốt hơn.
Bất kể là phúc lợi hay phó bản tương lai, có công hội chống lưng và không có công hội chống lưng sẽ nảy sinh khác biệt rất nhiều…”
Văn Nhã cũng khẽ nhíu mày.
Thân là hội viên của công hội Vĩnh Trú, ngay từ ban đầu cô đã muốn lôi kéo Ôn Giản Ngôn về công hội mình.
Nhưng không ngờ ngay sau khi phó bản kết thúc, đối phương bỗng đưa ra câu trả lời bất ngờ.
“Cô cảm thấy, công hội có ý nghĩa không?”
Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn không hề báo trước mà mở miệng hỏi.
Vân Bích Lam ngẩn người, chớp mắt, nhất thời có chút không phản ứng kịp: “Tất nhiên, cậu còn chưa hiểu quy tắc và phúc lợi của công hội sao? Có cần tôi…”
Cô còn chưa kịp dứt lời đã bị Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng cắt đứt:
“Hoặc là nên nói, mọi người cảm thấy, phòng livestream Ác Mộng và Công viên giải trí Mộng Ảo có gì khác không?”
Hắn thờ ơ nheo mắt, khẽ hỏi.
“Tất nhiên là…”
Tóc Vàng bất giác mở miệng trả lời, nhưng vừa thốt được mấy từ, gã đột nhiên giật mình, vô thức nuốt những từ còn lại vào trong bụng.
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.
“…”
Căn phòng rực rỡ rơi vào khoảng lặng tĩnh mịch.
Thực ra trước khi tiến vào phó bản [Công viên giải trí Mộng Ảo], Ôn Giản Ngôn cũng chẳng có bao nhiêu chấp niệm về việc thành lập công hội hay không.
Đối với hắn, chỉ cần chọn công hội tốt thì không những có được ô dù bảo kê, hơn nữa còn không cần quan tâm tới mấy kẻ kỳ quái, càng không phải chịu trách nhiệm trước những kẻ thù mình từng đắc tội trước đó, quả thực đúng là một vốn bốn lời.
Tuy nhiên sau khi phó bản kết thúc, Ôn Giản Ngôn đã thay đổi suy nghĩ của mình.
“Công hội đương nhiên là có ý nghĩa.”
Ôn Giản Ngôn tự đáp lời mình.
“Nó sẽ giúp việc vượt ải trở nên dễ dàng, kiếm được phúc lợi càng thêm phong phú, mang tới vinh dự, ngưỡng mộ, ngợi khen.
Đem tới đủ các loại đánh giá xếp hạng, xây dựng một tòa lâu đài rực rỡ ở trên bầu trời.”
Thăng cấp, thăng cấp, thăng cấp.
Chỉ có thăng cấp mới có thể có nhiều người hâm mộ hơn, công hội mạnh mẽ hơn, nhiều tích phân hơn, nhiều người sùng bái hơn, cuộc sống xa xỉ hơn.
Ôn Giản Ngôn mỉm cười.
Chàng trai hơi cúi người xuống, dùng đôi mắt màu hổ phách phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy, yên lặng nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chẳng hiểu vì sao, dáng vẻ cà lơ phất phơ, bất cần đời vừa rồi đã biến mất, giờ phút này, ánh mắt hắn sắc bén và thấu triệt, giống như một thanh đao lạnh lẽo dễ dàng đâm phập vào lồng ngực kẻ khác:
“Nhưng mà, tất cả chỉ có ý nghĩa trong thế giới được xây dựng bởi số liệu hư ảo này mà thôi.”
Bọn họ bị nhốt trong một chiếc lồng trong suốt, bị vô số tròng mắt tham lam nhìn chằm chặp, bị tước đoạt tất cả quyền con người.
Đây chỉ là một vở kịch.
Hoa lệ, long trọng, dối trá.
“Giải trí đến chết.”
Ôn Giản Ngôn nhúng tay vào trong cốc nước, phác nhẹ một nét lên bàn: “Đây là tôn chỉ của chúng ta sao?”
Nơi này dùng máu thịt con người làm chất dinh dưỡng, dùng sự choáng ngợp trong vàng son và số liệu hư vô làm mồi nhử, giải trí đến chết tuyệt đối không phải là một câu khẩu hiệu.
Bất kể là thê thảm, hoảng sợ, gào khóc, hay là rẻ mạt, hèn mọn cầu xin, bất kể khuôn mặt xinh đẹp hay là thân thể trẻ trung, bất kể đầu óc thông minh hay thế nào… Hết thảy chỉ là một trò tiêu khiển, là một buổi biển diễn xinh đẹp, một đề tài nói chuyện lúc rảnh rang.
Bọn chúng theo đuổi sự phấn kích, nổi tiếng, vẻ đẹp.
Bọn chúng cuồng nhiệt mà trung thành, lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Bọn chúng là khán giả.
Là người tiêu thụ được chăm bẵm, là Thượng Đế.
Cảm xúc của chúng sẽ bị thay đổi bởi tất cả những gì xảy ra trong phòng livestream – cho dù là kích động, vui sướng, phẫn nộ, hay là sợ hãi.
Song tất cả những cảm xúc ấy sẽ nhanh chóng bị chôn vùi.
Tất cả mọi thứ đều bị thực khách tham lam phung phí, nhấm nuốt, cuối cùng chỉ còn những thứ vô bổ không mùi bị nhổ ra, bị dễ dàng vứt lại phía sau đầu.
Giải trí đến chết.
“Đừng để củ cà rốt trước mặt che đi đôi mắt.”
Ôn Giản Ngôn nhẹ nhàng nói.
“Sớm muộn gì chúng ta cũng biến thành ếch đóng hộp.”
“…”
Mấy người ngồi đối diện Ôn Giản Ngôn hoảng hốt, mặt mày tái nhợt, há mồm cứng lưỡi, gần như không thốt nên lời.
Bọn họ đã không còn là người mới, ít nhất thì từng trải qua bảy tám phó bản, nhiều nhất thì từng trải qua mười mấy ải.
Ngay từ ban đầu, bọn còn kỳ vọng bản thân sẽ tích góp đủ tích phân, đổi được tờ phiếu giải trừ khế ước linh hồn, rời khỏi nơi này.
Nhưng theo từng trận livestream, khát vọng của họ vơi dần, khoảng trống bên trong thân thể đã bị số liệu và đãi ngộ hệ thống thay thế.
An nhàn.
An nhàn là sự yêu thích bẩm sinh của con người.
Bọn họ tham gia công hội, hoàn thành nhiệm vụ, sống trong không gian giả dối, bị thế giới rộng lớn kia dễ dàng cải tạo và vặn vẹo, cam tâm tình nguyện trở thành công cụ.
Bọn họ nhìn chăm chú củ cà rốt trước mắt, song lại quên mất nồi nước sôi bên cạnh.
Tất cả mọi người đều là ếch xanh.
Ôn Giản Ngôn ngả người về sau:
“Chẳng qua nếu đã chơi game thì phải tuân theo quy tắc.”
Hắn nheo hai mắt, nhẹ nhàng cong môi, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh nghịch chiếc tách trà bằng sứ trên bàn, làn da trắng nõn như hòa quyện vào chất sứ:
“Nhưng mà, gia nhập công hội người khác có ích lợi gì?”
“Điều duy nhất tôi có thể đảm bảo là mục tiêu… tự do.”
Chàng trai ngước đôi mắt màu hổ phách.
Hắn nhìn mọi người, khoé môi nhếch lên, đáy mắt mang theo ánh lửa và sự nhiệt tình có thể thiêu rụi tất cả, mang theo sự nguy hiểm, nhiệt huyết, tràn đầy sức sống, mang theo mị lực có thể lôi kéo mọi người cùng lao vào Địa Ngục, khiến cho người ta sợ hãi, song lại không thể kìm được bị thu hút, bị nhen lửa, bị mê hoặc.
Ôn Giản Ngôn cười yếu ớt hỏi:
“Thế nào, có cảm thấy hứng thú không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...