“Đương nhiên là được.”
Nhân viên mặc bộ đồ mèo nhị thể cúi xuống, lịch sự đáp lời.
Nó bước từ quầy nhân viên ra rồi nắm tay Ôn Giản Ngôn, kéo hắn vào trong phòng.
Chỉ còn Văn Nhã và Vân Bích Lam đứng trước quầy nhìn hai người họ dần đi xa, bóng hình một lớn một nhỏ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
“Cứ để hắn vào một mình như vậy ổn không?”
Vân Bích Lam sầu lo nhíu mày.
“Đừng bảo cô thật sự coi hắn là trẻ con đấy nhé?” Văn Nhã tiếp lời: “Nhất định hắn đã nắm chắc mới dám làm thế, cô không cần lo.”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng ánh mắt của Văn Nhã vẫn dán chặt vào hướng hai người biến mất, thoạt nhìn vô cùng cảnh giác.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Ngay khi cả hai đều cảm thấy nôn nóng bồn chồn, bỗng có tiếng bước từ xa chân vọng lại.
Xuất hiện trong tầm nhìn của họ là cậu bé với cặp chân ngắn trắng nõn đang tung tăng nhảy nhót, tay ôm một con gấu bông Ộp Ộp hình ếch màu xanh lá cây cỡ vừa, có vẻ cực kỳ tương xứng với kích thước cơ thể hắn.
Sau khi nhìn thấy Ôn Giản Ngôn an toàn xuất hiện, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù biết rõ tuổi tác tâm lý của hắn trưởng thành hơn bất cứ ai, nhưng nhìn một đứa trẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi mạo hiểm như vậy vẫn khiến họ cảm thấy lo lắng.
“Lấy được rồi?” Ánh mắt tìm tòi của Văn Nhã thoáng dừng trên con gấu bông Ộp Ộp trong tay Ôn Giản Ngôn.
“Ừ.”
Ôn Giản Ngôn vội vàng bước trở về đội, bình tĩnh trả lời một cách ngắn gọn.
Hắn vừa ôm gấu vừa quay đầu, đôi mắt màu hổ phách tròn nhỏ cười cong cong, vẫy tay với con mèo màu nhị thể dẫn mình vào cửa, giọng nói của hắn nhẹ nhàng ngọt ngào cứ như thằng cu mười hai tuổi thực thụ:
“Cảm ơn anh nhé, tạm biệt anh.”
Nhân viên mèo trong cửa hàng sửng sốt, cũng theo bản năng giơ tay lên vẫy chào.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] trong lúc Ôn Giản Ngôn vừa biến thành trẻ nhỏ đã nổ tung, bây giờ lại nổ tung thêm lần nữa:
“!!! Ai có thể chịu đựng được! Ai có thể chịu đựng được hả!”
“Chết tiệt, tên chó lừa đảo diễn vai con nít thuần thục ghê!!!”
“Dù biết hắn đang giả vờ dễ thương ngọt ngào, nhưng tôi vẫn nhịn không được!! Không thể nhịn nổi được nữa!! Muốn chửi thề ghê!!! [Thưởng 50 tích phân]”
“Hu hu hu, một hơi tôi có thể xoa bóp mười đứa lừa đảo như này!”
Nụ cười bên môi Ôn Giản Ngôn càng sâu hơn, hắn xoay người bước ra khỏi cửa hàng.
Rất nhanh, mấy người cùng nhau rời khỏi cửa hàng lưu niệm, hội họp với hai người Elise và Tóc Vàng đang đứng chờ bên ngoài.
Elise vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, mà Tóc Vàng bên cạnh đã biến thành hình dáng mười một mười hai tuổi như Ôn Giản Ngôn.
Đầu gã đội quả tóc vàng bồng bềnh như lông gà con, vẻ mặt đưa đám, nhưng cho dù là thế nào cũng không thoát khỏi ma trảo xoa đầu véo mặt của Elise.
“Ư ư ư ư ư ư đau muốn chết…”
Tóc Vàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mấy đồng đội khác.
“Khụ khụ,” Sau khi thấy những người khác trở về, Elise bày vẻ mặt chính trực buông tay: “Thuận lợi đấy chứ?”
“Đương nhiên.” Vân Bích Lam gật đầu.
Tóc Vàng rơm rớm nước mắt xoa hai bên má đỏ ửng của mình, sau đó bước vội đến chỗ Ôn Giản Ngôn có thân hình tương tự để bảo vệ bản thân.
Ôn Giản Ngôn không để ý tới gã.
Hắn chỉ cụp mắt trầm ngâm nhìn con gấu bông Ộp Ộp trong tay mình.
Bởi vì sự thay đổi thân hình lần này quá lớn nên quần áo trước đây đã không còn dùng được, cho nên lần này hai người họ đổi một bộ quần áo trẻ em vừa người từ trong hệ thống cửa hàng sinh hoạt.
Vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu lúc trước đã biến mất khỏi mặt hắn, như thể chưa từng xuất hiện bao giờ, chỉ còn lại sự thâm trầm không phù hợp với lứa tuổi.
Gấu bông Ộp Ộp mua được trên tay giống hệt như những gì Ôn Giản Ngôn tưởng tượng.
Đây là một con ếch hình người toàn thân xanh biếc, cánh tay và chân mềm oặt rủ xuống, trên đầu đội một chiếc mũ hoạt hình ngộ nghĩnh mỉm cười ngây ngô.
Hắn mở hoá đơn của mình ra, vẫn là một khoảng trống quen thuộc.
Có hai lý do chính để hắn kìm nén cơn buồn nôn và đi đến khu Ẩm thực mua hàng sau khi biết được thành phần siro.
Một trong số đó là con gấu bông này.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây, tất cả gấu bông trong khu vực quà lưu niệm đều có chức năng tương ứng.
Mà Ộp Ộp với hình tượng “ếch xanh”, là trung tâm cốt lõi toàn bộ phó bản, vậy nên cho dù điều kiện mua nó hà khắc cỡ nào, thậm chí có thể nguy hiểm tính mạng ra sao thì Ôn Giản Ngôn cũng cảm thấy mình nhất định phải lấy được một con.
Suy cho cùng, cơ hội luôn tồn tại cùng rủi ro.
Vân Bích Lam tò mò hỏi:
“Giá bao nhiêu thế?”
Ôn Giản Ngôn đáp: “Năm tờ phiếu thưởng.”
… Hình như cũng bằng giá mấy con gấu bông khác trước khi tăng giá.
“Vậy… cậu có tìm thấy manh mối gì không?” Đối phương tiếp tục truy hỏi.
“Tạm thời chưa có.”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu.
Hắn nhét con gấu bông vào túi: “Theo kinh nghiệm từng trải của tôi, chỉ khi đến lúc thì chúng ta mới biết nó dùng để làm gì.”
“Bây giờ chúng ta có thể đến khu Thiếu nhi.”
Đó là lý do thứ hai tại sao hắn đã lựa chọn mua hàng trong khu Ẩm thực.
Nếu trong phó bản có khu Thiếu nhi, khu Cảm giác mạnh giới hạn chiều cao, vậy cũng đồng nghĩa nó có thiết lập thu giảm độ tuổi của streamer.
Suy luận theo logic này, không chừng hạng mục Thiếu nhi chỉ cho thiếu nhi đi vào, có lẽ đây sẽ là chìa khoá mấu chốt của toàn bộ phó bản.
Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn cũng mua thêm bảo hiểm cho mình để phòng trường hợp đoán sai.
Trứng không thể được đặt trong cùng một giỏ, vì vậy không để tất cả trẻ con vào cùng một đội hoặc là một đội chỉ toàn người lớn.
Để kiếm bảo hiểm, kháng nghị của Tóc Vàng gần như không có lực chiến đấu bị bác bỏ.
Gã bị mấy người đè xuống rót siro vào mồm, biến thành hình dáng trẻ con.
Hơn nữa, ngoài siro được dùng để cứu Lilith thì Ôn Giản Ngôn đã đổ đầy thêm một bình phòng khi ngoại hình trẻ con mất ưu thế.
“Đi thôi.”
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Chúng ta phải đi tới địa điểm trước khi xe hoa diễu hành đến khu Thiếu nhi.”
Cậu nhóc ngẩng quả đầu lông xù lên.
Dưới ánh mặt trời, cẳng tay và cẳng chân nhỏ lộ ra dưới bộ quần áo cộc tay trắng đến phát sáng, đôi mắt màu hổ phách khẽ cụp xuống, hai má núng nính mềm mại, dù rằng vẫn giữ y nguyên vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn ban đầu, song trông vẫn…
Cứ muốn xoa.
Vân Bích Lam không kìm được vươn tay nhéo mặt hắn.
“…” Mặt Ôn Giản Ngôn lạnh tanh: “Cô biết tôi không phải thằng nhóc mười hai tuổi nhỉ?”
Vân Bích Lam xấu hổ thu tay về, hắng giọng đánh mắt tránh né: “Ai bảo cứ bị đáng yêu quá cơ.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“A a a a thả hắn ra cho tui véo với!! [Thưởng 50 tích phân]”
“A a a a a đúng vậy đúng vậy đúng vậy!!”
“Lầu trên đừng chen ngang, rõ ràng là tôi tới trước!! [Thưởng 100 tích phân]”
Ôn Giản Ngôn không dễ chọc nhưng Tóc Vàng lại dễ chọc hơn nhiều.
Lúc trước nhờ trận đánh sợ mất mật, cho nên Tóc Vàng đã biết người phụ nữ đứng trước mặt lực điền tới cỡ nào.
Gã chỉ có thể ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong, mặc cho người ta xoa nắn vân vê mặt mình.
Sau khoảng thời gian dừng chân ngắn ngủi, đoàn người rảo bước về khu vui chơi Thiếu nhi được đánh dấu trên bản đồ.
Công viên Thiếu nhi nằm ở phía Tây Công viên giải trí Mộng Ảo, có lẽ là vì diện tích công viên giải trí quá rộng nên đoạn đường đến đây dài hơn hai công viên khác một chút.
Chẳng mấy chốc, bốn chữ [Công viên Thiếu nhi] to đùng xuất hiện trước mắt mọi người.
Phong cách của công viên này khác hẳn phong cách hai công viên khác, màu sắc sặc sỡ và thơ mộng hơn, nơi nơi vẽ đủ các loại nhân vật cổ tích, nhân viên mặc đồ linh thú qua lại tấp nập trong tiếng nhạc vui tươi.
Phàm streamer có thể duy trì hình dáng trưởng thành vào lúc này, hoặc là người mang tuyệt kỹ khó nhằn, hoặc là kẻ mang lực công kích mạnh chủ động công kích người khác, nhưng dù là loại nào cũng không dễ chọc.
Khác với hai công viên kia, Công viên Thiếu nhi không gắn bất kỳ biển treo nội quy nào bên ngoài.
Mấy người bất ngờ nhìn nhau, cất bước đi về phía công viên.
Người trong công viên Thiếu nhi không nhiều, thậm chí có thể coi như thưa thớt.
Trải qua thời gian dài “du ngoạn” như vậy, số lượng streamer còn sống cũng rất ít.
Hơn nữa tất cả đều trải qua quá trình giảm tuổi nhất định, cho nên vẻ ngoài không bị thu nhỏ của Vân Bích Lam, Elise và Văn Nhã cực kỳ nổi bật.
Ánh mắt dò xét lén lút từ bốn phương tám hướng đổ dồn qua.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn sắc trời, ước tính thời gian hiện tại.
Nếu đây là điểm cuối cùng của cuộc diễu hành xe hoa thì chắc còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới.
Hắn thu tầm mắt, nhìn quanh toàn bộ công viên.
Rất nhanh, ánh mắt của Ôn Giản Ngôn không tự chủ được dừng trên một hạng mục.
Hạng mục này nằm trong một tòa kiến trúc rất cao, phía trên bảng hiệu vẽ một khuôn mặt tươi cười khổng lồ, bên cạnh dùng đèn nhiều màu xếp thành vài chữ: [Thiên đường dành cho cha mẹ và con cái].
Mấy người khác cũng dõi theo tầm mắt Ôn Giản Ngôn nhìn qua, nhất thời bị dọa ngơ ngác.
“Chờ chút, đây chẳng phải khuôn mặt cười được vẽ trên bản đồ sao?” Vân Bích Lam khẽ trợn trừng mắt: “Chẳng lẽ phòng giám đốc ở bên trong?”
“Có lẽ là vậy.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Đi thôi, chúng ta đi thử xem.”
Đội ngũ tiến về phía [Thiên đường dành cho cha mẹ và con cái].
Thật bất ngờ là bên ngoài hạng mục cũng không treo bất kỳ biển quy tắc nào, tấm biển bên cạnh chỉ viết một câu… [Hạng mục chỉ mở cửa cho cha mẹ và con cái, một trẻ em có thể dẫn theo hai người lớn vào]
Hóa ra là như vậy.
Mấy người tỏ vẻ ngạc nhiên.
May là Ôn Giản Ngôn đã đoán sớm, bằng không bọn họ không thể tiến vào hạng mục này ngay bây giờ.
Mặc dù từ lâu đã biết đầu hắn toàn sạn, thế nhưng bọn họ vẫn nhịn không được cảm thấy phục sát đất.
Dự đoán quá đỉnh!
Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm ngâm một hồi, sau đó cất tiếng: “Tôi đề nghị chúng ta chia ra hành động.”
“Đội Tóc Vàng ở lại chờ cuộc diễu hành xe hoa, một đội theo tôi vào hạng mục tìm phòng Giám đốc Công viên.” Hắn ngước mắt lên, ánh mắt sáng ngời: “Mấy người có thể tự quyết định.”
“Tôi đã hoàn thành bốn hạng mục, đây là hạng mục cuối cùng của tôi.”
Ôn Giản Ngôn nói xong liền trầm mặc, nhường chỗ cho mọi người trước mặt suy tư.
Phân đội là điều cần thiết.
Nếu như tất cả mọi người đều tiến vào trong [Thiên đường dành cho cha mẹ và con cái], nhưng lỡ bên trong xảy ra tình huống khó lường thì rất có thể họ sẽ bỏ qua cuộc diễu hành xe hoa, Lilith cũng sẽ không còn khả năng cứu được.
Tóc Vàng phải ở đội ngũ bên ngoài, bởi vì chỉ có mình gã mới phân biệt được Lilith từ trong đám người.
Chiếu theo tình hình sau khi tiến vào Công viên giải trí Mộng Ảo, hiển nhiên Ôn Giản Ngôn đã đề cao tỷ lệ sống sốt của cả đội lên rất nhiều.
Đi theo hắn ta tức là nguy hiểm và an toàn cùng tồn tại, nhưng hắn cũng luôn mang cho người khác cảm giác an tâm rằng mình được đại thần chống lưng.
Nếu như hắn hoàn thành hạng mục này và rời khỏi công viên, thời gian công viên đóng cửa cận kề sát nút, như vậy, tỷ lệ sống sót của những người còn lại sẽ giảm đi rất nhiều.
Cho nên bây giờ lựa chọn bày ra trước mặt mọi người là…
Ai muốn lãng phí một lần tham gia hạng mục, chờ cuộc diễu hành xe hoa thì ở lại.
Vân Bích Lam nhìn quanh một vòng, mở đầu nói: “Tôi và Elise ở lại.”
Văn Nhã giật mình quay đầu nhìn sang.
“Mọi người chỉ mới hoàn thành ba hạng mục đúng không?” Vân Bích Lam nhìn Văn Nhã bằng ánh mắt trong veo: “Tôi và Elise đã hoàn thành bốn hạng mục, chỉ còn một cái cuối cùng, mà số lượng hạng mục Lilith hoàn thành còn ít hơn nữa.
Nếu chúng tôi chiếm dụng hạng mục này thì tỷ lệ sống sót của các cô sẽ giảm đi rất nhiều, vì thế cô nên mượn cơ hội này hoàn thành nhiệm vụ, giữ lại lợi thế sinh tồn trong tương lai.”
“Cảm ơn cô.”
Văn Nhã hít sâu một hơi lắc đầu: “Nhưng mà tôi không cần.”
Mọi người sửng sốt.
“Nếu tôi đi vào thì số lượng hạng mục chênh lệch giữa tôi và Lilith sẽ càng nhiều hơn, một mình cô ấy không thể sống nổi.”
Văn Nhã bình tĩnh nói:
“Mọi người không thân không quen cô ấy, chỉ vì muốn cứu cô ấy mà cùng tôi đến đây… Đây là lần đầu tôi thấy cảnh này trong suốt khoảng thời gian lâu dài ở Ác Mộng, tôi thật sự rất cảm kích, cho nên tôi càng không thể bởi vậy mà kéo dài thời gian qua cửa của mọi người.”
“Hơn nữa…”
Đáy mắt Văn Nhã xẹt qua ý cười, cô quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, vị tân binh mạnh nhất đạt được ba lần thành tựu bạch kim qua ba phó bản liên tiếp, kẻ lừa gạt kỳ quái vươn tay cứu cô hết lần này đến lần khác.
Cô nói: “Đôi khi, cảm giác tin tưởng người khác vô điều kiện cũng không tồi.”
Không nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ chính của phó bản.
Nếu nhiệm vụ ẩn của phó bản được đả thông, toàn bộ phó bản sẽ đóng cửa ngay lập tức, cho dù streamer không thành nhiệm vụ cũng được qua màn.
Nếu như là bình thường, Văn Nhã chắc chắn sẽ không ôm ảo tưởng bé nhỏ ấy.
Cô không bao giờ tin vào phép lạ.
Nhưng mà chẳng biết vì sao cô luôn có một dự cảm.
Cậu nhóc thoạt nhìn cực kỳ vô hại trước mặt…
Không chừng có thể thực sự phá vỡ cục diện.
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đây…
Văn Nhã: Tên chó lừa đảo chết đi cho bà!
Sau này…
Văn Nhã: Hiệp hội người bị hại có phải không, tôi trả gấp đôi hội phí! (hào sảng).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...