Gì cơ?
Hắn đang… nói cái gì vậy?
Não bộ chết lặng có vẻ không còn nhạy bén trước luồng thông tin.
Văn Nhã ngơ ngác nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt, gần như không thể tin nổi những gì mình nghe.
Lilith…
Vẫn còn cứu được?
Văn Nhã đứng chôn chân, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Không hề báo trước, những cảm xúc vốn kìm nén bỗng bùng nổ.
Trên thực tế, sau khi tính toán cẩn thận, mặc dù cô và Lilith chưa hợp tác nhiều phó bản, song thời gian họ quen nhau cũng không ngắn.
Hai người đều là những streamer thuộc Vĩnh Trú, thường thường chạm mặt nhau trong công hội.
Thuở mới quen, cô ấy tên là Lilith, là streamer nhan sắc hàng đầu trong bang hội, sở hữu khuôn mặt xinh đẹp không thua kém bất kỳ streamer hệ quyến rũ nào và có lượng fan ổn định, tiến vào phó bản có thể cung cấp một nguồn tích phân ổn định cho đội ngũ.
Văn Nhã hiểu được sự cần thiết của streamer hệ nhan sắc trong đội, song điều đó không có nghĩa là cô sẽ thích và có thiện cảm với streamer hệ này.
Khuôn mặt xinh đẹp cùng vóc dáng mảnh mai là ưu thế của họ, nhưng nó cũng là một loại phiền phức ở trong phó bản đoạt mạng.
Lilith cũng không ngoại lệ.
Lần đầu tiên họ hợp tác là trong một phó bản kỳ lạ.
Ở đó, bọn họ vô tình phạm vào cấm kỵ và rơi vào tình huống cực kỳ hung hiểm.
Bởi vì vẫn mãi không thể vạch trần bộ mặt thật của con boss kia, đồng đội quanh họ dần dần trở nên nóng nảy liều lĩnh.
Một đồng đội trong số đó nảy sinh tâm tư lệch lạc, nói bóng nói gió, hy vọng có thể đẩy một streamer đi dò xét thực hư chuyện của boss.
Lúc ấy, Lilith với cấp bậc không cao và số lượng fans chưa nhiều đã trở thành đối tượng bị nhắm đến.
Văn Nhã lên tiếng phản đối.
Không phải bởi vì ánh mắt tuyệt vọng và sợ hãi của đối phương chạm vào lòng cô, mà đơn giản vì trong tay cô có đạo cụ có thể thành công phản kích, hơn nữa cô vẫn chưa hoàn toàn đánh mất điểm mấu chốt cơ bản.
Bởi vì cô là đội trưởng, cho nên mặc dù các đồng đội khác không cam lòng nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của cô.
Chẳng mấy chốc đội ngũ đã rơi vào trận chiến khó nhằn, cùng với số lượng đạo cụ tiêu hao rất nhiều, tích phân trong tay Văn Nhã nhanh chóng chạm đáy.
Lilith run bần bật trốn sau lưng Văn Nhã, lén lút nắm tay áo cô, cẩn thận ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn:
“Chị, chị, chị có cần đạo cụ nào không? Nói cho em biết…”
Văn Nhã liếc mắt nhìn cô một cái, báo tên đạo cụ mình cần.
Sau đó bọn họ hữu kinh vô hiểm qua màn phó bản.
Sau đó, không hiểu vì sao Lilith lại trở nên thân thiết với cô.
Khi đôi bên gặp nhau trong công hội Vĩnh Trú, cho dù Văn Nhã mang theo thái độ xa cách lịch sự thì Lilith vẫn thân thiết lại gần gọi tiếng chị ơi, vẫn cùng cô chửi bới đám đồng đội và khán giả dở hơi trong phó bản.
Bất giác, Lilith biến thành Từ Lỵ Lỵ.
Từ Lỵ Lỵ là một người bình thường.
Một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp cách đây vài năm, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, lớn lên là một cô gái ngoan ngoãn.
Mặc dù cô rất tự hào về khuôn mặt xinh đẹp quá mức của mình, song thỉnh thoảng cũng muộn phiền về những bất tiện mà khuôn mặt mang đến.
Ấy là cô gái sẽ ướt khóc gối sau phó bản đầu, phải mất một tháng ở trong Ác Mộng mới dần nguôi ngoai, mộng tưởng sống sót rời khỏi phòng livestream, gặp lại ba mẹ của mình.
Văn Nhã vẫn luôn tưởng rằng, quan hệ giữa hai người họ chưa bao giờ là thân thiết.
Thế nhưng, khi vừa ở trên chuyến tàu lao nhanh kia, khi nhìn thấy Lilith đứng lẻ loi giữa vũng nhầy, khuôn mặt trắng bệch giống như giấy, toàn thân run lên bần bật thì điều Văn Nhã nghĩ đến lại là dáng vẻ mơ mộng của đối phương, ảo tưởng rời khỏi phòng livestream này.
“… Tất nhiên là em muốn đổi thẻ giải ước rồi.
Không biết ba mẹ em sẽ lo lắng cỡ nào khi em biến mất lâu như vậy.
Tới lúc đó chào mừng chị đến nhà em, thịt kho tàu mẹ em làm ngon lắm, nhất định phải cho chị nến thử mới được.
Ngon hơn phòng livestream nấu nhiều…”
Thời điểm nói chuyện, hai mắt cô gái rực sáng.
Hồi ức của Từ Lỵ Lỵ tan biến sâu trong tiềm thức, thay vào đó là Lilith run bần bật.
Cô vươn ngón tay bị chất nhầy bao phủ, cúi người xuống, dùng động tác cứng đờ nhặt bộ đồ linh thú dưới đất lên, chậm rãi khoác lên người mình.
Cô nói:
“Chị đừng qua đây.”
Lúc này Văn Nhã mới sực hiểu vì sao sau khi gia nhập Vĩnh Trú phó hội trưởng lại khuyên họ…
Đừng xây dựng mối quan hệ với ai và đừng nảy sinh cảm xúc với bất cứ người nào.
Bởi vì ở đây, họ trốn không thoát, thua không nổi.
Đồng đội vong mạng nhưng phó bản còn chưa hết, lúc ấy, trừ bỏ ép mình phải quên đi cái chết của đồng đội, ngăn cấm tất cả tình cảm nảy sinh và tiếp tục qua màn thì họ chẳng làm được điều gì hết.
Chỉ bằng cách không có mối liên hệ tình cảm với bất kỳ ai, khiến cho bản thân trở nên thờ ơ tê liệt trong những màn livestream bất tận, bọn họ mới có thể sống lâu dài.
Không ai hiểu rõ điều này hơn Văn Nhã.
Cô buộc bản thân phải quên đi sự hy sinh của đối phương, quên đi nụ cười và nước mắt của đối phương, quên đi ước mơ và thịt kho tàu của đối phương, khiến cho trái tim trở nên sắt đá, đao thương bất nhập.
Cô quyết định tiếp tục qua màn.
Nhưng vào lúc này, giọng nói ngây ngô có chút khàn khàn của thiếu niên vang bên tai, giống như tiếng chuông bỗng nhiên xuyên qua làn sương mù, kéo cô từ trong trạng thái chết lặng như cái xác không hồn về thực tại.
Tiếng nhạc huyên náo vui vẻ quanh quẩn bên tai, giọng nói của hắn trở nên rõ ràng:
“Lilith vẫn còn cứu được.”
Dường như thời gian ngơ ngác chỉ có vài giây ngắn ngủi, song lại giống như một đời người trôi qua tâm trí.
Văn Nhã đột nhiên có phản ứng.
Cô vươn tay nắm chặt tay Ôn Giản Ngôn:
“Này, cậu… cậu đang nói gì?”
Giọng cô run run, vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh vừa rồi dễ dàng bị chọc thủng:
“Cậu nghiêm túc chứ?”
Dưới cảm xúc dao động kịch liệt, Văn Nhã hít thở dồn dập.
Cô nắm chặt tay đối phương, chỉ sợ bỏ qua một chút biến hóa trên khuôn mặt hắn.
“Tất nhiên là thật.”
Thiếu niên quay đầu nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt màu hổ phách, khóe môi nhạt màu vén nụ cười nhẹ, không hiểu vì sao khiến cho người khác cảm thấy bình yên trong lòng.
Hắn đặt tay mình lên tay Văn Nhã, giải cứu cánh tay đang bị siết chặt khỏi tay cô.
Văn Nhã cảm thấy ngón tay ấm áp của hắn chạm lên da mình, có thứ gì đó được nhét vào lòng bàn tay.
Cô bất giác cúi đầu nhìn tờ hóa đơn dài trong tay mình.
Trên nền giấy trắng như tuyết, phông chữ màu đen cực kỳ nổi bật.
[Cảm ơn bạn đã mua gấu bông hình mèo được sản xuất tại cửa hàng chúng tôi]
[Nếu trạng thái tinh thần của bạn gần bị ô nhiễm hoàn toàn, gấu bông hình mèo sẽ bảo vệ bạn ba giờ (Lưu ý: Trong thời gian này, nhận thức của bạn sẽ bị ảnh hưởng bởi gấu bông).
Vui lòng loại bỏ trạng thái ô nhiễm tinh thần trong vòng ba giờ, nếu không bộ trang phục mèo sẽ vô hiệu hóa.]
[Sau khi sử dụng, gấu bông sẽ mất tác dụng]
[Cảm ơn bạn đã mua hàng]
Vân Bích Lam tiến lại gần, liếc mắt nhìn qua mấy dòng nội dung trên tờ hóa đơn.
Cô cũng không khỏi khẽ giật mình, đưa ra suy đoán: “Nói cách khác, trạng thái hiện giờ của Lilith có thể đảo ngược?”
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn gật đầu, cụp mắt phân tích: “Nhìn tình hình này, sở dĩ Lilith chủ động khoác bộ đồ mèo dưới đất lên người không phải vì bị ô nhiễm, mà là cô ấy được bảo vệ bởi công dụng của con gấu bông… Hay nói cách khác, cho dù lúc ấy dưới đất không có bộ đồ mèo kia thì đạo cụ cũng dùng một phương pháp được phó bản hợp lý hóa khác để bảo vệ người.”
Hiện tại Lilith chưa chết nhưng đang ở trong trạng thái nguy hiểm cận kề ô nhiễm hoàn toàn.
Nếu như không có con gấu bông kia, chắc là cô đã lập tức dẫm lên con đường cũ của anh Mập.
Tuy nhiên dưới tác dụng của gấu bông, bọn họ có thêm ba giờ, nếu có thể giải trừ ô nhiễm trong khoảng thời gian trên Lilith sẽ được cứu sống.
Vân Bích Lam vội vàng xoay người nhìn hạng mục Tàu nhỏ điên cuồng phía sau:
“Vậy chúng ta còn chần chờ gì nữa? Mau chóng đi tìm Lilith…”
Giọng nói của cô bị mắc kẹt trong cổ họng.
Sau khi tất cả người chơi qua màn, [Tàu nhỏ điên cuồng] đã bị đóng cửa, nhân viên mặc đồ linh thú hình mèo bán vé ở cửa trước đó đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn cửa chính bị khóa và quầy bán vé trống rỗng, đồng phục nhân viên tàu cũng bị cởi ra và đặt trên bàn.
Đáy lòng Vân Bích Lam giật thót.
Cô đứng tại chỗ nhìn quanh sân, nhân viên công tác trong những bộ đồ linh thú khác nhau đi tới đi lui trong đám người.
Màu lông của những con mèo giống nhau như đúc, hoàn toàn không thể phân biệt con nào với con nào.
… Tiêu rồi.
Nếu vậy phải tìm đến tháng năm nào.
“Mặc dù chiếc mũ che khuất khuôn mặt, nhưng giọng nói hẳn là không có thay đổi.
Nếu chúng ta…” Vân Bích Lam đang nói thì bị Văn Nhã cắt ngang.
“Không được.”
Cô rời mắt khỏi tờ hóa đơn trong tay, lắc đầu:
“Sau khi Lilith mặc bộ đồ vào tôi đã thử nói chuyện với cô ấy.
Sau khi đội mũ trùm đầu, giọng của Lilith cũng bị thay đổi, nghe không khác gì đám nhân viên kia, không thể phân biệt cô ấy và những người khác dựa theo cách này.”
Vân Bích Lam: “Vậy…”
Cô kẹt cứng
“Vậy làm thế nào bây giờ?”
“Cũng không phải không có cách phân biệt.”
Ôn Giản Ngôn lên tiếng.
Phút chốc, ánh mắt tất cả mọi người dồn lên người hắn.
“Những bộ đồ kia mang màu lông mèo tam thể, hay cũng chính là sọc vàng đen xen kẽ.
Mặc dù nhìn qua có vẻ giống nhau, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, sọc lông trên người mỗi nhân viên không giống nhau.”
Ôn Giản Ngôn trầm ngâm nheo mắt, nói tiếp:
“Tôi nhớ trên trán và cổ bộ đồ mèo chúng ta muốn tìm có hai sọc vàng nghiêng thành góc 45o.”
“Tuy nhiên sự khác biệt ấy quá nhỏ, cho dù chúng ta tìm theo tiêu chí trên thì xác suất tìm thấy cũng rất thấp.
Hơn nữa diện tích công viên giải trí quá rộng, đến tận lúc này chúng ta còn chưa khám phá xong hết bản đồ, quả thực không khác gì chuyện mò kim đáy bể…”
“Nhưng vẫn có người phân biệt được sự khác biệt tinh vi ấy.”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn tóc Vàng cách đó không xa: “Đó là lý do chúng ta cần người bạn cũ giúp đỡ.
Tôi đoán, hẳn là người này có thiên phú cường hóa thị giác, hơn nữa nhất định còn kèm khả năng ghi nhớ cực đỉnh, bằng không sẽ rất khó tìm được nhân vật mục tiêu giữa vô vàn khuôn mặt.”
“Còn về điểm khác…”
Ôn Giản Ngôn khẽ bật cười: “Nếu biết đi đâu tìm người cũng không tính là mò kim đáy bể.”
Cả đám ngơ ngác nhìn cậu thiếu niên trước mặt bằng cặp mắt đầy hoài nghi, nhất thời cảm thấy có chút mờ mịt:
“Ý cậu là sao?”
“Đừng quên, thoạt nhìn quy tắc công viên giải trí có vẻ lỏng lẻo không có logic, nhưng thật ra chúng đều liên quan tới nhau.”
Giọng Ôn Giản Ngôn bình tĩnh:
“Điều 8 của quy tắc Khu Ẩm thực Công viên Giải trí Mộng Ảo: Xin quý khách dừng bước trước khu vực phía Đông.
Điều 3 của quy tắc nhân viên Tàu nhỏ điên cuồng: Hạng mục này bắt đầu muộn và không có thời gian cố định, tất cả nhân viên vui lòng chờ đợi thông báo tại khu vực nghỉ dành cho nhân viên ở phía Đông quảng trường phía Bắc.
Vui lòng không đến khu làm việc trước.”
“Hay nói cách khác, sở dĩ phía Đông Khu Ẩm thực bắt du khách phải dừng bước không được đi tiếp vì đó là khu nghỉ ngơi của nhân viên.”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt, trầm ngâm vuốt nhẹ đầu ngón tay: “Nhận thức của Lilith sẽ bị ảnh hưởng bởi bộ đồ linh thú, cũng tức là, bây giờ cô ấy cho rằng mình là nhân viên hạng mục.
Nhân viên Công viên giải trí Mộng Ảo không có dấu hiệu bị trà trộn, vậy tất cả nhân viên hạng mục sẽ đi đâu sau khi hạng mục được qua màn và kết thúc?”
Vân Bích Lam giật mình: “… Khu nghỉ ngơi của nhân viên.”
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn nháy mắt với cô, khẳng định suy đoán: “Hơn nữa không chừng nơi đó còn có thứ tôi muốn tìm.”
Và một điểm rất quan trọng, dựa theo lời nhắc nhở của Vu Chúc, mảnh vỡ linh hồn của y không nằm ở nơi dễ thấy mà sẽ liên quan đến thông tin cốt lõi trong phó bản.
Khu vực nghỉ ngơi của nhân viên tọa lạc phía Đông khu Ẩm thực, vừa khéo đáp ứng được điều kiện trên.
“Dù sao ngay từ ban đầu tôi đã chuẩn bị qua đó, lúc này cứu người không phải càng thuận đường sao.”
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên nói bằng chất giọng nhẹ bẫng.
Hắn khẽ nheo đôi mắt màu hổ phách, gió nhẹ lướt qua đuôi tóc mềm mại, ẩn dưới lớp đồ hơi rộng là một khung xương mảnh mai, đường nét mềm mại tạo thành khuôn mặt xinh đẹp quá đỗi.
Ngây thơ vô tội, không có bất kỳ tính công kích nào, đôi môi mềm mại cho dù không cười cũng mang theo ý cười nhẹ, bảo hắn là streamer hệ nhan sắc cũng không ngoa.
Cho dù ai nhìn vào hắn lần đầu cũng khó có thể nghĩ rằng hắn là một đối thủ mạnh.
Văn Nhã ngơ ngẩn nhìn hắn chăm chú.
Cô chợt hiểu ra, vì sao thiếu niên xinh đẹp tưởng chừng như không có lực uy hiếp kia lại trở thành người mới mạnh nhất từ trước đến giờ, đạt được thành tích cực khủng.
Cô không khỏi nhớ tới tình hình trong phó bản bệnh viện Phúc Khang, đối phương dùng sức một người lật ngược tình thế.
… Tâm phục khẩu phục.
Tên này, theo một ý nghĩa nào đó, thực sự rất đáng sợ.
Ác Mộng là nơi mà mọi luật lệ và đạo đức trở nên vô nghĩa.
Hắn có đủ sức mạnh và trí tuệ để làm điều ác.
Chỉ cần hắn muốn thì hắn có đủ khả năng thực hiện những điều kinh khủng không thể tưởng tượng trong thế giới thực, không ai dám trở thành kẻ thù của hắn.
Văn Nhã mê man nhìn hắn chăm chú.
Hắn có thể thản nhiên lừa gạt tất cả mọi người, cũng có thể dứt khoát rời khỏi tàu lượn siêu tốc giữ cổ các cô, hắn có thể bày bố cục diện xoay phe đỏ quay mòng mòng, cũng có thể dứt khoát ném con gấu bông cho người khác.
Và giờ đây.
Văn Nhã tự hỏi chính mình.
Nếu như đặt bản thân vào trường hợp tương tự, cô sẽ lựa chọn mạo hiểm tính mạng phá hư quy tắc chỉ vì cứu lấy một người đồng đội không hề quen biết, vừa hợp tác được đúng một phó bản hay sao?
Nếu như trước giờ chưa vào phó bản, chưa hề trải qua cơn hung hiểm nào, cô sẽ dứt khoát gật đầu.
Nhưng sau khi trải qua biết bao phó bản trong Ác Mộng, sau khi chứng kiến ảnh hưởng của phó bản với người khác, Văn Nhã biết…
Mình sẽ không làm như vậy.
Chẳng qua, vì sao, vì sao Ôn Giản Ngôn lại dứt khoát thế?
Dường như ngay từ ban đầu hắn đã chẳng thèm suy nghĩ chuyện không cứu người.
Hắn chỉ…
Làm nó.
Nếu là trước kia, có lẽ Văn Nhã đã cười nhạo hắn, trào phúng một câu “ngây thơ”.
Nhưng đối với kẻ lừa đảo, không thể dùng từ ngây thơ để hình dung hắn.
Một người ngây thơ không thể lừa gạt ánh mắt của tất cả streamer phe đỏ, đảo ngược thế cờ trong tuyệt cảnh cuộc săn, cũng không thể dẫn dắt các cô sống sót đến tận bây giờ ở trong phó bản cấp A.
Không hiểu vì sao, toàn bộ những lời phức tạp đều bị nuốt vào trong họng, mắc kẹt trong cổ, sau đó nặng nề rơi xuống đáy lòng.
Chua xót mà nặng nề.
Lần đầu tiên Văn Nhã nhận ra bản thân hoàn toàn không thể nhìn thấu người đứng trước mắt.
Sao trên đời này lại có một kẻ xảo trá, cường đại và phức tạp như thế chứ?
“Đi thôi.”
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tóc Vàng cách đó không xa.
Hắn dẫn đầu đoàn cất bước, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Bước đầu tiên của cứu người…”
“Là bắt cóc.”
*
Tóc Vàng bỗng nhiên hắt hơi một cái.
Gã ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ánh mắt trời chói chang.
Quái lạ…
Rõ ràng nhiệt độ xung quanh không có giảm xuống, cớ sao hắn chợt cảm thấy ớn lạnh?
“Sao vậy?” Hôi Thành ngoảnh đầu nhìn Tóc Vàng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tóc Vàng hồi hồn lắc đầu, nhỏ giọng ấp úng đáp:
“Không, không, không có gì.”
Có lẽ là do nhiệm vụ đã được hoàn thành, vẻ mặt Hôi Thành thoải mái hơn trước rất nhiều.
Gã vỗ bả vai Tóc Vàng và nói: “Được rồi đừng lo, nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, vậy thì bây giờ chúng ta chỉ cần dốc sức qua màn là được.
Mày yên tâm đi, mặc dù số phiếu bỏ ra rất nhiều nhưng thằng ba đã mua được quà lưu niệm.
Chờ ra khỏi phó bản này, chúng ta cứ bòn thêm chút máu của thằng chủ thuê.”
“Ừm… ừm.”
Tóc Vàng gật đầu lung tung.
Mặc dù ở góc nào đó trong lòng, gã luôn cảm thấy nhiệm vụ nhất định không dễ hoàn thành như vậy, song dưới sự khuyên bảo của đồng đội, Tóc Vàng cũng dần nảy sinh dao động trước kết luận của mình.
Có lẽ…
Phải chăng trước đây gã nhầm lẫn thật?
Dù sao khi ấy toa xe thật sự rất tối, bản thân gã quá căng thẳng, không chừng… hai người giống nhau trong gương chỉ là ảo tưởng của gã thì sao?
Tóc Vàng tự thôi miên mình.
Nói gì thì nói, gã và đồng đội đã từng hợp tác trong vài phó bản, độ phối hợp thiên phú của họ rất cao, sau khi hoàn thành xong tổ hợp nhóm gần như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Có lẽ lần này cũng vậy.
Đúng thế.
“Đại ca, tiếp theo chúng ta chơi hạng mục nào?”
Một trong số các đồng đội hỏi.
Hôi Thành đứng im tại chỗ nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trước cửa vào của một hạng mục.
Gã nhìn về phía lão Tam: “Đạo cụ mày mua là gì?”
Lão Tam: “Cừu.”
Trước cửa hạng mục [Vòng quay Halloween khổng lồ] cách đó không xa là một nhân viên mặc đồ cừu trắng đang đứng bán vé cho khách du lịch đi ngang.
“Được rồi, chính là nó!”
Hôi Thành dứt khoát quyết định.
Đoàn người đi về phía vòng quay Halloween.
“Chào mừng các bạn đến với Công viên Giải trí Mộng Ảo! Đây là hạng mục đặc trưng mới nhất của Công viên Thư giãn chúng tôi, vòng quay Halloween, các bạn có muốn trải nghiệm thử không?”
Con cừu chỉ vào tấm biển bên cạnh:
“Vé vào có giá mười điểm phiếu thưởng!”
Tóc Vàng đi cuối đội ngũ, có chút bồn chồn đứng nghe cuộc đối thoại giữa đồng đội mình và NPC.
Không hiểu vì sao, gã bỗng cảm thấy ớn lạnh khác thường, sinh ra ảo giác bản thân đang bị theo dõi.
Gã vô thức ngẩng đầu lên, hai mắt theo bản năng đảo quanh quảng trường trước mặt.
Âm nhạc vui vẻ vang khắp không gian, dòng người qua lại bắt đầu tấp nập, streamer và đám nhân viên trong các bộ đồ linh thú nhiều màu hòa lẫn vào nhau, tạo cho người ta ảo giác như quay về thế giới thực.
Từng khuôn mặt ở phía xa lướt qua đáy mắt gã, thoạt nhìn tất cả vẫn bình thường.
Đột nhiên, không hề báo trước, một bóng người quen thuộc bỗng lọt vào tầm mắt.
“…!!!”
Nháy mắt, đồng tử Tóc Vàng co rụt.
Thiếu niên thản nhiên đứng giữa dòng người tấp nập.
Vóc người của hắn không cao, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn nà kia như phát sáng dưới ánh mặt trời, đôi mắt nhạt màu nheo lại, đôi môi vén một nụ cười.
Ngay khoảnh khắc đó, bóng người qua lại quanh hắn như bị mờ đi hóa thành phông nền.
Giữa cảnh hỗn độn khiến đầu óc người choáng váng, đối phương ngạo ngược đứng thẳng, tựa như cái gai đâm vào mắt gã.
Tóc Vàng tái mặt, suýt chút quên thở.
Gã giơ tay ra nắm chặt cánh tay Hôi Thành: “Đại, đại ca, hắn chưa chết, hắn ta chưa chết!!!”
“Cái gì?”
Hôi Thành đang móc vé từ trong túi, suýt chút làm rơi đống vé bởi vì lực kéo của Tóc Vàng: “Mày đang nói cái gì vậy?”
“Chúng ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ! Hắn chưa có chết!”
Ánh mắt Tóc Vàng sợ sệt, cánh môi run rẩy, giọng nói gần như biến điệu: “Hắn đang ở đó…”
Tầm mắt mọi người đều dõi mắt theo hướng Tóc Vàng chỉ.
Thế nhưng nơi đó chỉ có dòng người qua lại, không thấy bóng dáng mục tiêu.
Hôi Thành nhíu mày: “Ở đâu?”
“Hắn, hắn vừa ở chỗ kia mà!”
Tóc Vàng nhìn khắp xung quanh bằng ánh mắt khó tin: “Tao thề! Hắn cách chúng ta rất gần… tao đã nói rồi, nhất định là hắn chưa chết.
Lúc ở trên tàu, trong bóng tối, tao đã nhìn thấy hắn, thật đấy!”
“Hắn có ý xấu với chúng ta… chắc chắn là vậy!”
“…”
Đám người Hôi Thành mờ mịt nhìn nhau.
Nếu như mục tiêu ở nơi nào đó rất xa, Tóc Vàng nhìn thấy mà chúng không thấy thì cũng có chỗ đáng tin.
Nhưng mà…
Xuất hiện cách đó vài mét?
Kể cả đối phương thật sự sống sót trong chuyến Tàu nhỏ điên cuồng thì ắt hẳn hắn đã biết có người đang đuổi giết mình, nhân lúc lớp ngụy trang giả chết chưa bị vạch trần, về tình về lý đáng lẽ hắn phải cách chúng càng xa càng tốt mới phải, cớ sao bây giờ lại đuổi theo chúng?
Hơn nữa vừa khéo chỉ cho một mình Tóc Vàng nhìn thấy, còn chúng vừa mới quay đầu nhìn sang đã biến mất?
Nhớ lại biểu hiện thần kinh của Tóc Vàng kể từ khi vào công viên này đến giờ…
Lời nói của gã thật sự không đáng tin cậy.
Ngay cả Hôi Thành cũng mất kiên nhẫn.
Gã vỗ vai Tóc Vàng: “Đừng suy nghĩ nhiều, tao đã nói rồi, tao chắc chắn đã bắn trúng mục tiêu, mày nhìn nhầm đấy.”
“Bốn tấm.”
Đám người đếm phiếu thưởng đưa cho con cừu.
“Được rồi, không có vấn đề!” Con cừu đưa vé cho những người trước mặt: “Hạng mục này không giới hạn thời gian chơi, các bạn có thể tận hưởng một cách trọn vẹn.”
“Tuy nhiên, vì lợi ích trải nghiệm chơi và an toàn tính mạng, xin vui lòng đọc và ghi nhớ các quy tắc trong vòng quay Halloween.”
Đám người gật đầu bước vào hạng mục.
Tóc Vàng không nhúc nhích.
Gã đứng chôn chân tại chỗ, cả người ướt sũng mồ hôi, sợ hãi quay đầu tìm kiếm bóng hình mục tiêu trong đám người.
Sau lưng truyền đến giọng nói thúc giục của Hôi Thành.
“Mau trả tiền vào, đừng có lề mà lề mề.”
“Được… Được.”
Tóc Vàng rời mắt, sắc mặt trắng bệch, rút tấm phiếu thưởng nhăn nhúm ướt sũng mồ hôi của mình đưa cho con cừu, sau đó nhận vé từ tay đối phương.
Gã quay đầu nhìn sau lưng một cái.
Quảng trường rộn ràng náo nhiệt, hoàn toàn không thấy bóng dáng quen thuộc của mục tiêu, như thể hình ảnh lúc trước chỉ là tưởng tượng của gã.
Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu.
Song không hiểu sao, Tóc Vàng cảm thấy sống lưng lạnh toát, một luồng khí lạnh chạy vọt từ lòng bàn chân lên trên, khiến cả người gã như rơi vào hầm băng.
Giống như động vật ăn cỏ bị kẻ săn mồi theo dõi, run rẩy trong tình cảnh không xác định, cuộn mình vì sợ hãi, sợ một giây sau thú dữ sẽ lao ra từ trong bụi cỏ nghiền nát mình dưới móng vuốt, hung tợn cắn đứt cổ họng.
Thần kinh vốn được thả lỏng trở nên căng thẳng lúc nào không hay.
Tóc Vàng sợ hãi thu hồi tầm mắt, lao đầu vào hạng mục [Vòng quay Halloween] như đang bỏ chạy.
Cứ như…
Chẳng biết từ bao giờ, vị trí thợ săn và con mồi đã đảo lộn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...