Lời nói vừa thốt ra nghe có hơi ngáo một chút, nhưng nhờ thế mà bầu không khí bớt căng thẳng.
Người nọ ngượng ngùng sờ sờ sau ót, nói: "Ha ha, ngại quá, tôi chỉ đùa tí thôi, do cứ căng thẳng thế nào ấy làm tôi chịu không nổi."
Tâm tình của những người còn lại cũng bắt đầu thả lỏng, cười vài tiếng.
"Chúng ta giao lưu với nhau chút đi, tôi tên Hàn Thiên Thu." Người ngứa đòn kia là nam thanh niên với mái tóc ngắn bù xù, "Tôi đang ngồi ở tiệm net chơi game, đang khúc cao trào, còn xíu nữa là tôi lên rank kim cương rồi, kết quả thì sao, người khác thì lên rank, còn tôi thì biến mất luôn! Mấy người có thấy chuyện này lạ không?"
"Tôi cũng y chang anh." Thanh niên đeo mắt kính kia chính là người hỏi đầu tiên, tóc chẻ ba bảy, mặc áo lông cừu với quần jeans, toát ra khí chất tràn đầy tri thức, "Tôi là Trương Dương, đang ngồi ở nhà đọc sách, do mỏi mắt nên tôi tính ngủ một chút, tỉnh lại thì thấy mình ngồi ở đây rồi, còn mấy người kia thì sao?"
Anh ta nói xong, tự nhiên quay sang nhìn người ngồi kế bên tay phải của mình, người kia mặc âu phục, mang mắt kinh gọng dát vàng, tóc tai tỉa tót gọn gàng, trên người thoang thoảng mùi nước hoa đắt tiền.
Hắn ta vênh mặt, không thèm trả lời Trương Dương, cúi đầu nhìn đồng hồ, bình tĩnh đùn đẩy vấn đề sang cho Yến Tu Nhất: "Anh cũng giống bọn họ à?"
Sau khi trải qua một đêm chung chăn chung gối, Thẩm Lẫm cảm thấy tính tình của Yến Tu Nhất có hơi lạnh lùng, ít nói, bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy cũng chỉ im lặng.
Thanh niên mặc âu phục cười lạnh: "Không muốn trả lời à? Bộ đang giấu giếm chúng tôi cái gì à? Có phải do anh bày trò quỷ ma gì không?"
Nghe vậy, Yến Tu Nhất ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn thanh niên mặc âu phục, hỏi vặn lại hắn: "Tại sao anh không trả lời trước đi?"
Thanh niên mặc âu phục bị ánh mắt của anh làm cho sợ, vừa liếc xuống nhìn đồng hồ đeo trên tay vừa nói: "Tôi nói trước được chưa, có giấu cái gì đâu mà sợ."
Hắn ta ngập ngừng một hồi, rồi nói: "Tôi đang lái xe, từ chỗ làm về nhà."
"Hết rồi?" Hàn Thiên Thu hỏi.
"Ờ, hết rồi."
"Anh trai, anh tên gì?"
"Alex."
"Uầy, nghe Tây phết nhở." Hàn Thiên Thu nhếch mép một cách kì cục, "Tôi còn tưởng anh tên là Short cơ."
Alex xụ mặt không nói gì, cũng không dám chọc giận Yến Tu Nhất nữa, hắn quay về hướng của Thẩm Lẫm - người nhìn "có vẻ" dễ bắt nạt nói: "Cậu thì sao?"
Thẩm Lẫm bối rối: "Để tôi nhớ lại xem..."
Alex lại cúi xuống nhìn đồng hồ, sự nôn nóng của hắn tăng theo từng phút từng giây, hắn bực mình gõ ngón tay lên trên bàn: "Chuyện mấy phút trước không nhớ được à?"
"Do hoảng sợ quá mức thôi, đây là phản ứng bình thường." Thẩm Lẫm nghiêm túc nói: "Nếu anh bớt nói hộ tôi thì có khi tôi nhớ được cái gì đó."
Coi như bây giờ Alex biết ai cũng công khai xa lánh mình, hắn nhìn qua mấy người khác, nói: "Nhàm chán."
Hắn tính đứng dậy, nhưng mông với ghế cứ dính chặt vào nhau, hoàn toàn không đứng dậy được, hắn nhìn đồng hồ thêm lần nữa, bực bội nói: "Tôi bận lắm, hơi đâu ngồi lì ở chỗ này?! Mấy người muốn làm gì hả? Tôi muốn báo công an!!"
"Bộ điện thoại anh có sóng à! Ồn ào làm gì!"
"Ai cũng là người bị hại, không biết tại sao mình lại ở đây, ai cũng muốn tìm hiểu nguyên nhân mà."
"Hey anh trai, anh có lấp liếm cho qua chuyện cũng không có nghĩa lý gì đâu, anh coi lại cái thái độ của anh đi, đây mà là thẳng thắng thành khẩn à?" Tính cách của Hàn Thiên Thu chính trực, có gì nói đó.
"Đồ ngu." Alex mỉa mai, "Bộ câu quen bọn họ à? Nghe có thấy tùm lum như đổ đậu không? Cậu không giấu gì? Chỉ là chơi game bình thường thôi, làm sao gặp ba cái chuyện quỷ dị này.
Còn anh, ở nhà đọc sách? Ngủ? Ai tin nổi mấy người?"
Lời nói của Alex thành công phá vỡ biểu cảm bình tĩnh của bọn họ, một lần nữa lại chìm vào trong yên lặng, ngay lúc này, khi mà sự tín nhiệm trong lòng bọn họ dần lung lay, Yến Tu Nhất nói: "Trước khi tới chỗ này, tôi đang ngồi trên tàu lửa, chuyến tàu đi trên tuyến đường sắt được xây dựng vào thế kỷ 19, dài hơn 9000km, chiếm hơn 1/4 chu vi Trái Đất..."
"Anh đang trả bài trong giờ văn hay gì?" Alex mất kiên nhẫn cắt ngang lời Yến Tu Nhất.
Yến Tu Nhất trầm mặc trong phút chốc: "Tôi chỉ nhớ mấy cái này thôi..."
Thẩm Lẫm: "?"
Yến Tu Nhất như bừng tỉnh, mơ màng lặp lại câu nói khi nãy: "Tôi chỉ nhớ được những câu đó thôi."
Thẩm Lẫm chau mày, hỏi: "Anh không nhớ tôi à?"
Yến Tu Nhất nhìn cậu, con ngươi nhạt màu có chút lạnh nhạt.
Anh lắc đầu.
Thẩm Lẫm im lặng, cậu mím môi, bắt đầu trả lời lại mấy người kia: "Tôi biết anh ta, hai chúng tôi đi chung với nhau, để tôi nói luôn cho.
Trước khi tới đây, bọn tôi đang ngồi trên tàu lửa, nếu đúng lịch trình thì chuyến tàu này phải đi ngang qua đồng cỏ, đồng cỏ ban đầu không thấy chỉ thấy đáy biển xuất hiện." Cậu miêu tả những gì mà mình đã thấy, ai nấy đều sửng sốt.
"Chuyện đó...Tôi cũng thấy!" Hàn Thiên Thu gãi đầu, nói: "Tôi còn tưởng mình bị hoang tưởng chứ!"
Trương Dương gật đầu: "Lúc tôi ngủ thì mơ thấy mình bị chìm sâu xuống đáy biển, tất cả bốn phía đều là nước biển, mà không đúng, chính xác mà nói là có chất gì đó dính dính sềnh sệt như keo."
Nghe bọn họ nói, Alex đắn đo chia sẻ chuyện mình đã trải qua: "Tự nhiên có thứ gì đó bị vướng vào bánh xe của xe tôi, làm tôi không thể lái đi được, tôi tính mở cửa xuống xe kiểm tra, nhưng vừa mới mở cửa thì tự nhiên sóng biển từ đâu ra ào tới, cuốn tôi vào xoáy nước."
Cuối cùng đã tìm được một ít điểm chung, một khi đã có điểm chung rồi thì sẽ tìm đuợc đáp án giải thích cho việc này.
Ánh mắt của bọn họ tiếp tục nhìn vào người cuối cùng, nguờ phụ nữ duy nhất trong đám.
Bọn họ một lần nữa lại rơi vào trầm tư.
...Nói chung là họ cũng muốn hỏi cô ấy lắm, nhưng mà nhìn cô ấy xem, da trắng, mái tóc nâu xoăn nhẹ cùng đôi mắt xanh nhạt, nhìn là biết người nước ngoài.
Hàn Thiên Thu: "Tôi ngu tiếng Anh lắm."
Trương Dương: "Tiếng Anh cấp bốn thi lại ba năm liền, mấy cậu tự xử đi."
Yến Tu Nhất: "?"
Alex im lặng, dùng ánh mắt mỉa mai nhìn bọn họ: "Ây da, xem ra chỉ có mỗi tôi là tiếng Anh không tệ thôi nhỉ, ông đây sẽ tiên phong nói chuyện với cô ta vậy."
Thẩm Lẫm cũng không hiếm lạ gì phản ứng của hắn ta, liền chủ động dùng tiếng Anh lưu loát của mình trao đổi với cô gái kia: "Chị gái gì ơi, bọn tôi đang tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra ấy, xin hỏi chị..."
"Tôi có thể hiểu được các cậu đang nói gì, cứ dùng tiếng Trung nói chuyện với tôi đi." Mặc dù từng câu nói phát ra từ trong miệng người phụ nữ kia là tiếng Anh, nhưng mấy người còn lại đều hiểu mà không có bất kỳ chướng ngại gì.
Thẩm Lẫm hỏi: "Chị biết tiếng Trung?"
"Không biết." Cô nói: "Tôi biết các cậu đang nói chuyện bằng tiếng Trung nhưng bằng cách thần kỳ nào đó thì tôi vẫn có thể nghe và hiểu những gì các cậu nói, tình huống mà tôi gặp phải cũng tương tự như các cậu."
Cô nói: "Tôi tên Carter, là một bà chủ, đang đi chợ thì gặp chuyện như mấy cậu." Người phụ nữ tóc nâu nói vô cùng chi tiết: "Con bạch tuộc tôi mua về tự nhiên sống lại, xúc tu to lớn từ trong túi chui ra ngoài rồi cuốn lấy chặt lấy tôi, suýt nữa thì tôi không thở được, bên tai nghe thấy tiếng sóng, dù cho không nhìn thấy nước biển nhưng trong lỗ mũi vẫn cảm nhận được vị mặn của nước biển, lúc mở mắt ra thì thấy tôi cùng cái ghế quần què này dính vào nhau.
Thắt lưng của tôi không khoẻ lắm, không ngồi lâu được, tôi mong mình không bị cái ghế này làm cho chết đi sống lại."
Thẩm Lẫm cởi áo khoác đưa cho cô: "Chị kê ở sau thắt lưng đi, có lẽ sẽ đỡ hơn chút."
"Cảm ơn nhóc." Carter bất ngờ nhìn Thẩm Lẫm: "Nhóc là một đứa trẻ ngoan."
"Cơ bản thì cũng lý giải được tình huống hiện tại." Thẩm Lẫm nói với mọi người, "Câu trả lời duy nhất có thể giải thích được tất tần tật cho những thứ này, chúng ta gặp trúng chuyện kì lạ, bị tên nào đó thông qua con đường gì đó kéo tới nơi này, bị ép buộc tham gia trò chơi, mà trước đó, tôi có nhận được tấm vé mời tham gia trò chơi."
Thẩm Lẫm đặt tấm vé mời trên bàn, hỏi: "Mấy người có không?"
Những người khác đều lắc đầu.
Hàn Thiên Thu cầm tấm vé lên xem, thấy chữ viết ở phía sau liền thay đổi sắc mặt, chế giễu nói: "Gì đây, thấy có hơi ngu si đó, có phải cậu thấy cái phong thư kiểu này mới đi tàu lửa hả? U là trời, hồi tôi còn trai tráng cũng y chang có á, nhiệt huyết ngây thơ lại ngu ngốc, đúng là tuổi trẻ mà."
Thẩm Lẫm: "..." Câm mồm!
Hai tai của Thẩm Lẫm đỏ bừng: "Nếu mấy người không nhận được, vậy không có liên quan gì tới cái vé mời này, nãy tôi còn chưa kịp nói."
"Nhưng mà lời cậu nói rất có tính thuyết phục." Hàn Thiên thu nói, "Đây là sảnh trò chơi, luật chơi cũng đã viết sẵn ở đây, nhưng vấn đề ở chỗ là khi nào mới thả chúng ta ra ngoài khám phá? Làm cách nào để có thể quay về? Vượt cửa à?"
"Tại sao là chúng ta? Nên làm cái gì bây giờ?" Trương Dương mê mang nói, "Tôi chỉ biết chơi game chút chút thôi, chúng ta phải đánh nhau để giành trang bị hả? Lỡ thua rồi sao, về chầu hầu ông bà à?"
"Chắc không ác đến mức vậy đâu?"
Thẩm Lẫm: "Vậy thì phải có NPC hướng dẫn, bằng không thì mấy tay gà mờ nhưng chúng ta chết chắc."
Vừa dứt câu, từ sâu dưới đáy biển vang lên âm thanh năng nề của kèn tù*, thẻ viết luật chơi đột nhiên động đậy, tấm thẻ kì quái bắt đầu lộng hành trước mắt bọn họ, mặt trơn của tấm thẻ lật lại, lộ ra một người giấy nhỏ được dán sát ở đằng sau.
Đầu tiên người giấy ngồi bật nửa người dậy, im lặng một lúc, lắc người một cái, đưa phần mặt không có mắt mũi về hướng Thẩm Lẫm, nâng cánh tay tròn vo lên, vẫy nhiệt liệt, hô: "Hi! Xin chào các tình yêu của kem!"
Thẩm Lẫm: "..."
Hai tay của nó chống lên mặt giấy, đang chuẩn bị rút người ra khỏi tờ giấy như rút cà rốt thì bị Hàn Thiên Thu nhanh tay lẹ mắt lật xuống.
Hàn Thiên Thu sống chết đè tấm thẻ kia lại, hoảng loạn nhìn bọn họ: "Nó nó nó nó nó cử động, cử động, cử động, cử động kìa! Người giấy biết cử động!"
Mặt bọn họ không chút biểu cảm.
Khoé miệng của Hàn Thiên Thu giật giật: "...Sao mấy người bình tĩnh quá vậy?"
Thẩm Lẫm: "Giờ anh sợ có hơi trễ rồi đó?"
Người giấy nhẹ nhàng từ chỗ khe hở mặt bàn ở dưới tay của Carter chui ra, tạo kiểu dáng đẹp trai lấp lánh, lịch sự cúi người chào bọn họ: "Chào mọi người, tôi là người trông coi gian phòng lần này, số thứ tự 98, mọi người gọi tôi là KP cũng được, bên dưới điều tôi tới đây để dẫn dắt mọi người trải nghiệm vòng chơi này, nể tình các vị đều là người mới, mô hình vòng chơi này vô cùng đơn giản."
"Ngon lành!" Hàn Thiên Thu hô to.
Trương Dương hỏi: "Đơn giản như nào cơ? Là cái kiểu mà nằm thở thôi cũng qua cửa hả?"
"Nghĩ sao vậy, mấy người cũng phải hoạt động gân cốt một chút chứ." Người giấy giơ tay nhấc chân tạo dáng đứng kì lạ, toàn thân toả ra sự thân thiện: "Luật chơi cơ bản của trò này mọi người cũng thấy rồi đó, cực kỳ đơn giản, mọi người chỉ cần tập trung vào trò chơi mà KP đã thiết lập sẵn, cố gắng sử dụng tốt thân phận và sở trường của bản thân, khám phá thế giới này, tìm điều bí ẩn đang ẩn nấp phía sau là được."
"———— Nói đơn giản hơn tí, là game nhập vai."
"Vậy thì bây giờ, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người sơ lược về bối cảnh trò chơi lần này."
Thanh âm vang vọng bên tai, nhưng lại khắc sâu trong đầu, một phần kí ức không thuộc về bọn họ dần hiện rõ trong đầu.
【 Các bạn là sinh viên của trường đại học dành cho quý tốc Lilu Noble, đều biết có chung một người bạn tốt/bạn học, tên của anh ta là Dorenna Heino 】
【 Do tiệc sinh nhật, Dorenna đã mời các bạn tham dự chuyến du lịch năm ngày do anh ta tổ chức bằng du thuyền, khi du thuyền đi qua vùng biển quốc tế, du thuyền gặp nạn, lúc tỉnh lại thì các người phát hiện ra mình đang ở một bãi biển kì lạ.
】
【 Hãy tìm cách sống sót ở nơi này và tìm cách trở lại xã hội văn minh.
】
Hiện tại đang là mùa hè, ngày mười ba tháng tám, 10 giờ 16 phút sáng, xin mời các bạn tự chọn thẻ nhân vật cho mình.
————
*Kèn tù:
Toui: đọc fic của OTP high quá nên muốn xù edit phết:((.