Khi Ngân Tô xuất hiện trước trạm xe buýt đã có ba người chơi ở đó.
Bọn họ đề phòng nhau đứng tách ra, tâm trạng của bọn họ trông có vẻ khá ổn, rõ ràng đều không phải lần đầu tiến vào trò chơi.
Thấy Ngân Tô xuất hiện, bọn họ đồng loạt liếc nhìn cô một cái, thấy cô không la hét liền hiểu cô cũng không phải người mới lần đầu tiến vào phó bản rồi rời ánh mắt đi.
Ngân Tô khép áo gió lại đi tới một góc đứng, vốn định lướt diễn đàn gϊếŧ thời gian kết quả diễn đàn lại là màu xám, không thể mở được.
Ánh mắt liếc qua nội dung trên bảng giao diện cá nhân, Ngân Tô có chút câm lặng.
【Cung điện bụi gai: Đây là một tòa cung điện vô cùng rộng lớn và trống trải, nó vô cùng mong đợi có khách vào ở. Bạn có thể đặt những vật phẩm mình thích hoặc không thích vào đây nhưng cũng cần phải trả một cái giá rất rất nhỏ.】
【Giới hạn sử dụng: Cứ mỗi 48 tiếng cần hiến tế một lần, nếu không hoàn thành việc hiến tế, cung điện sẽ trong trạng thái đóng cửa, cung điện trong trạng thái đóng cửa sẽ không thể sử dụng. Nếu trạng thái đóng cửa vượt quá 48 tiếng mà chưa hoàn thành hiến tế, cung điện sẽ tự động tìm tế phẩm. Mong bạn không quên hiến tế.】
【Trạng thái hiện tại: Đóng cửa】
【Đếm ngược thời gian hiến tế: 47:56】
Cái thứ này không hề tạm ngừng trong thế giới thực.
Cho dù cô có điểm tích lũy có thể dùng để đổi thời gian tạm ngừng trong thế giới thực thì tối đa cũng chỉ đổi được bốn ngày trong thế giới thực, hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Cô cũng không thể hiến tế đồng loại hoạt bát mới mẻ của mình trong thế giới thực, đúng không?
Tuy cái cung điện nát này không ngại nhưng cô ngại!
Ngân Tô nhìn lại thấy phiền, tắt phăng giao diện cá nhân đi.
Những người chơi khác lần lượt xuất hiện, Ngân Tô cảm thấy cái máy chủ trò chơi này hơi cùi, không thể một lần kéo hết người chơi vào được sao.
Tuy người chơi lần lượt xuất hiện nhưng chỉ vài phút sau trước trạm xe buýt đã nhanh chóng xuất hiện hơn mười người, âm thanh xung quanh cũng ồn ào hơn.
Hầu hết những âm thanh này đều xuất phát từ quy trình của người mới, đó là tiếng gào khóc cùng với âm thanh chất vấn, họ đều không thể tin được mình lại bị trò chơi chọn trúng.
“Sao tôi… tôi lại đột nhiên tới đây?”
“Đây là nơi nào?”
“Trò chơi cấm kỵ.”
“Trò chơi cấm kỵ? Sao có thể… Tôi không muốn tham gia trò chơi, tôi phải về nhà.”
“Vào cũng đã vào rồi, không tham gia trò chơi thì về nhà kiểu gì? Tỉnh hết đi, chấp nhận sự thật đi.”
“Sắp chết rồi mà anh còn không cho tôi khóc à? Huhuhu…”
“Huhuhu…”
Tiếng khóc hòa vào nhau, hiện trường ồn ào như cái chợ bán thức ăn.
Ngân Tô khoanh tay nhìn vào đám người, lúc này đã không còn người chơi nào xuất hiện nữa, khắp trạm xe buýt đều là người.
24 người chơi.
Phó bản này nhiều người vậy sao?
Ngân Tô phát hiện trong nhóm người này có bốn người đứng chung một chỗ, bọn họ không nói chuyện nhưng từ bầu không khí xung quanh bọn họ có thể nhìn ra được bọn họ quen nhau.
May vậy sao, bị trò chơi kéo vào chung? Hay là… tổ đội? Nhưng làm thế nào mới tổ đội được?
Trừ đội bốn người này ra thì những người chơi còn lại đều không quen nhau.
Ngân Tô đang quan sát hăng say thì đột nhiên có cảm giác vai bị chọc nhẹ một cái.
“Cái đó…”
Ngân Tô quay đầu nhìn người chọc mình.
Là một chàng trai trẻ gương mặt rất đáng yêu, cậu ta hơi xấu hổ cười với Ngân Tô một cái: “Chị gái, xin hỏi chị là người chơi có kinh nghiệm đúng không ạ?”
“Đây là phó bản tân thủ.” Cô vẫn còn là một người mới dễ thương đang trong thời gian bảo vệ tân thủ đấy.
Chàng trai trẻ gật đầu liên tục: “Em biết em biết, ý của em là chị đã từng qua phó bản rồi đúng chứ?”
Ngân Tô nhếch môi cười khẽ một cái, nguy hiểm nói: “Đừng đi thăm dò lung tung, cẩn thận…”
Cô gái giơ tay lên cổ ra dấu, quả nhiên chàng trai trẻ bị dọa sợ, cả người co rúm lại.
Dường như Ngân Tô bị phản ứng của cậu ta chọc cười, cười lên thành tiếng.
Nhưng vào đúng lúc này, trạm xe buýt đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng cười của cô trở nên vô cùng rõ ràng.
Tiếng cười của cô gái rất nhẹ nhàng nhưng dường như lại pha lẫn chút ác ý, trong hoàn cảnh như vậy lại đột nhiên nghe thấy tiếng cười khiến tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng.
Tự nhiên cười cái gì?
Thần… Thần kinh à?
Ngay cả những người chơi đã có kinh nghiệm cũng phải ném ánh mắt dò xét cổ quái qua vì tiếng cười đột ngột đó.
Ngân Tô đột nhiên bị nhìn chằm chằm: “…”
Nhưng tố chất tâm lý của Ngân Tô vô cùng tốt, biết nghe lời hay lẽ phải giơ tay lên, mỉm cười: “Chào mọi người, rất vui vì được gặp mọi người.” Ngay cả lời thoại cũng không thay đổi chút nào.
Mọi người: “…”
Cũng may Ngân Tô nhanh chóng biết được nguyên nhân vừa rồi những người chơi kia không nói gì —— Tuyến xe buýt 1044 đã đến.
Vẫn là chiếc xe buýt màu đỏ sẫm giống hệt lần trước dừng trước trạm, cửa xe kẽo kẹt kẽo kẹt mở ra.
Ngân Tô vẫn chọn ngồi ngay sau tài xế, tài xế này không giống tài xế trong phó bản trước nhưng cái khí chất của cõi âm kia thì vẫn giống hệt.
Có lẽ vì vị trí này quá gần với vị tài xế quỷ khí dày đặc kia nên những người chơi còn lại đều vội vàng tránh ra sau.
Bọn họ đều không hiểu tại sao người chơi kỳ lạ kia lại dám ngồi sau tài xế.
Mãi cho đến khi những người chơi cuối cùng đi lên, chàng trai trẻ vừa nói chuyện với Ngân Tô hơi do dự nhưng vẫn đi tới bên cạnh cô, hít sâu một hơi, “Chị gái, em có thể…”
Ngân Tô ngồi bên ngoài, chặn lại đường đi, vô tình từ chối cậu ta: “Không thể.”
“…”
Ngân Tô còn bổ sung thêm một lý do: “Tôi xấu tính, thích chiếm hai vị trí.”
Chàng trai trẻ: “…”
Mọi người: “…”
Chàng trai trẻ không nói gì nữa, chỉ lộ ra vẻ mặt thất vọng đi ra sau, vừa đi còn vừa quay đầu lại nhìn cô.
…
Lần này xe buýt mở cửa lâu hơn lần trước.
Rõ ràng đám người chơi lần này không may mắn, không gặp được người chơi tốt bụng như Mạc Đông, bọn họ ngồi trên chiếc xe buýt quỷ dị âm trầm run lẩy bẩy, mờ mịt luống cuống.
Cho đến khi xe buýt dừng lại, hầu hết người chơi mới vẫn chưa tiến vào trạng thái. Nhưng một vài người chơi tố chất tâm lý tốt đã chấp nhận sự thật, dần tỉnh táo lại.
Cửa xe buýt mở ra, người chơi có kinh nghiệm biết bên dưới không có gì nguy hiểm, xuống xe trước. Khi người đầu tiên bước xuống xe, sương mù tản ra, kiến trúc trang nghiêm hùng vĩ hiện ra trước mặt bọn họ.
Là trường học.
Cổng trường vô cùng có khí thế, biển hiệu trên cổng trường khắc bốn chữ rồng bay phượng múa ‘Trung học Lý Quang’.
Ngân Tô ngồi không nhúc nhích, đợi những người chơi còn lại xuống xe.
Khi chàng trai trẻ kia đi qua Ngân Tô, cậu ta có nhìn cô vài lần, muốn nói lại thôi.
Ngân Tô thấy cậu ta mãi không chịu xuống, ngữ khí bất thiện: “Nhìn cái gì? Không cần mắt nữa à?”
“…”
Chàng trai trẻ mím môi, cúi đầu chạy xuống xe.
Ngân Tô đợi tất cả mọi người xuống xe xong liền duỗi tay chụp lấy tài xế, vẻ mặt vô cùng vui vẻ: “Cuối cùng cũng chỉ còn lại hai chúng ta.”
Tài xế cứng đờ quay đầu, đôi mắt âm u đầy tử khí nhìn chằm chằm cô, không hiểu tại sao cô vẫn chưa đi xuống, còn nói chuyện với mình.
Ngân Tô cười xán lạn: “Dù sao phó bản sau cũng hết kỳ bảo vệ tân thủ, không còn đãi ngộ này nữa rồi.”
Tài xế: “???”
…
…
“Bịch ——”
Một tiếng động rất lớn vang lên trong xe buýt khiến những người chơi bên ngoài xe giật mình hoảng sợ nhao nhao quay đầu lại nhìn.
Xe buýt vẫn còn dừng trong sương mù, có lẽ do người chơi đã xuống nên sương mù xung quanh đang từ từ bao phủ xe buýt, bọn họ không thể nhìn rõ tình hình bên trong xe buýt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...