Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Edit: Foerel

Beta: Dilys

Đằng sau bà lão lại có thêm vài cư dân đang cùng đi vào, trên mặt chúng đều mang một nụ cười quỷ dị.

Bọn chúng đồng loạt đứng trước bàn tiếp tân, cùng nhìn họ với đôi mắt không có lòng trắng.

Không biết là do ai tới trước được phục vụ trước hay là do chúng kính già yêu trẻ, tóm lại là bà lão lên tiếng trước: “Con có sẵn lòng giúp đỡ bà không?”

Ngân Tô không cần nghĩ ngợi gì đã lập tức đồng ý: “Đương nhiên là sẵn lòng rồi ạ, con chính là vị thần lương thiện, sẽ không từ chối yêu cầu của bất kỳ một hàng xóm đáng yêu nào.”

“…”

Sau một lúc yên tĩnh đến lạ thường, nụ cười kỳ quái trên mặt bà lão ngày càng mở rộng, gần như là ngoạc đến tận mang tai: “Con đúng là một cô bé ngoan.”

Nói xong, bà lão há to cái miệng đầy máu, đầu lưỡi bỗng dưng biến mất, sâu trong cổ họng có cái gì đó đang ngọ ngoạy.

Ngân Tô quơ lấy một món đồ trang trí ở trên bàn, nhét thẳng vào trong cái miệng rộng của bà lão, vừa đủ để chặn miệng bà ta lại.

“Bà há miệng to như vậy làm gì thế ạ? Đáng sợ quá.”

Bà lão: “???”

Món đồ trang trí bị nhét vào sâu trong cổ họng bà ta, chỉ còn lại mỗi một phần ba ở bên ngoài, vẻ mặt bà lão âm trầm rút món đồ trang trí ra.

Còn chưa kịp nổi giận thì một ống thép lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đã chào hỏi bà ta.

Bà lão cảm thấy mình đang bay… Không, là cái đầu của bà đang bay.

Bà ta nhìn thấy cơ thể của mình vẫn còn đang đứng ở trước bàn tiếp tân, mà đầu của bà ta thì đang dần cách cơ thể ngày một xa…


“Bùm ——”

Cái đầu đập xuống đất, lăn vào trong góc, trước mắt bà lão hoàn toàn chìm vào trong bóng tối, bà ta không nhìn thấy cũng chẳng thể nghe được gì.

Ngân Tô quay đầu nhìn những con quái vật còn lại, cười còn quái dị, âm u hơn cả bọn chúng: “Xem ra bọn mi cũng cần ta giúp đỡ nhỉ…”

Quái vật: “…”

Bọn quái vật đồng loạt há to miệng, phun ra xúc tu tấn công hai người trong bàn tiếp tân.

Trần Phong chộp lấy cái ghế đập vào con quái vật ở gần nhất, xúc tu của nó đập lên bức tường bên cạnh khiến chất nhờn kinh tởm văng ra khắp nơi.

Ngân Tô nhảy qua bàn tiếp tân, nhanh chóng đáp xuống phía ngoài rồi cầm ống thép, cười quái dị xông thẳng vào trong bầy quái vật.

Trần Phong: “…”

Trần Phong nhìn về phía Ngân Tô, thứ khiến anh ta cảm thấy sợ hãi không phải lũ quái vật mà là Ngân Tô.

Cảm giác khủng bố quen thuộc đến kỳ lạ đã quay trở lại!

Trần Phong giữ chặt một con quái vật, nhanh chóng dùng băng dính quấn quanh đầu nó vài vòng.

Quái vật không thả ra được xúc tu thì chẳng có chút lực sát thương nào hết.

Trần Phong nắm lấy đầu con quái vật, đập nó xuống đất đến khi máu me be bét, sau khi xác định nó không thể động đậy nữa thì đứng dậy và đi bắt một con khác.

Sử dụng phương pháp tương tự để giải quyết quái vật.

Bên kia Ngân Tô ở trong bầy quái vật tùy ý tàn sát đã giải quyết xong toàn bộ.

Ngoài cửa vẫn có quái vật muốn nhào vào nhưng lại bị tình huống bên trong văn phòng trấn trụ, do dự đứng ở trước cửa.


Ngân Tô nở nụ cười rạng rỡ với chúng, vẫy tay mời gọi: “Vào đây chơi đi nào ~”

Quái vật: “…”

Quái vật giống như nghe thấy âm thanh đáng sợ gì đó, lập tức quay người bỏ chạy.

“Chậc.”

Ngân Tô cũng không đuổi theo, mặc cho bọn chúng chạy trốn.

Trần Phong từ bàn tiếp tân đi ra, trên người có dính vết máu cùng với vết bẩn, anh ta sửa sang lại một chút: “Quái vật đã ra ngoài rồi.”

Ngân Tô cảm thán: “Đêm nay sẽ rất náo nhiệt đây.”

Trần Phong: “…” Là kinh khủng thì có.

***

***

Khắp nơi bên trong khu chung cư đều là quái vật, người chơi ở bên ngoài muốn quay về toà nhà của mình thực sự rất khó.

Dù họ có đi hướng nào thì cũng sẽ có quái vật đuổi theo. Chỉ cần gây ra tiếng động là sẽ có càng nhiều quái vật tham gia vào đội ngũ truy đuổi.

Những người chơi bị quái vật truy đuổi gào thét ầm ĩ, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng nổ, xem ra là có người chơi đã sử dụng đến vũ khí có sức sát thương cực lớn.

“Tô tiểu thư, nơi này có vẻ khá an toàn.”

Trần Phong với Ngân Tô đang ở trong một cửa hàng khá an toàn trên tầng hai, Trần Phong kiểm tra xung quanh thật kỹ một lượt rồi mới ngồi xuống trước bàn.


Trần Phong đã không còn sạch sẽ và nhàn nhã như lúc ban đầu, hiện giờ trông anh ta có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Bên ngoài chỗ nào cũng có quái vật đang đi lang thang.

Chỉ cần họ gây ra một chút tiếng động thôi cũng đủ để đám quái vật ùa tới bao vây, tìm cách lây nhiễm cho họ.

Trông Ngân Tô có vẻ tốt hơn Trần Phong một chút nhưng quần áo cũng dính đầy máu, cô tìm vòi nước rửa tay bên trong cửa hàng rồi thay một chiếc áo gió sạch sẽ khác.

Trần Phong biết Ngân Tô có không gian, hơn nữa mới vừa rồi anh ta còn thấy cô nhặt xác quái vật nên không có gì ngạc nhiên khi thấy cô đột nhiên có quần áo sạch sẽ.

“Tô tiểu thư, cô nhặt xác quái vật để làm gì vây?”

Ngân Tô lấy ra một túi bánh quy, bóc ra, nhét một cái bánh vào miệng rồi trả lời câu hỏi của Trần Phong: “Ăn.”

“???”

Ăn?

Ăn quái vật?

Nghiêm túc đấy à?

Vừa rồi Trần Phong không có cảm giác gì nhưng giờ ngửi mùi bánh quy lại thấy bụng đói cồn cào.

Từ ngay ngày đầu tiên Trần Phong đã tích trữ lương thực, sau khi tách khỏi nhóm Viên Phong, anh ta đã tìm ra một nơi có vật tư mà chưa ai phát hiện nên trên người cũng không thiếu đồ ăn.

Hai người ai ăn đồ của người đấy, khi vỏ đồ ăn chất thành một núi nhỏ trên bàn hai người mới dừng lại.

“Cảm giác đói bụng càng ngày càng nghiêm trọng.” Trần Phong nhìn đống túi, vẻ mặt u ám: “Trong hai ngày tới, người chơi sẽ cần càng nhiều đồ ăn hơn.”

Ngân Tô tò mò: “Anh không đủ à?”

“Tạm thời vẫn đủ.” Trần Phong vẫn có đủ đồ ăn để chống đỡ đến ngày cuối cùng: “Chỉ là trong khu chung cư có rất ít vật tư, không tìm thấy đồ ăn người chơi sẽ quay ra tấn công người chơi.”

Cho nên bọn họ không chỉ phải đối mặt với quái vật mà còn phải đổi mặt với cả người chơi nữa.

Hai tay Ngân Tô chống cằm: “Giai đoạn đầu NPC tự giết hại lẫn nhau, giai đoạn cuối người chơi tự giết lẫn nhau, rất công bằng.”


Trần Phong: “…”

Cô cũng biết nghĩ ghê.

Trần Phong đứng dậy đi đến bên cạnh cửa, quan sát tình huống bên ngoài.

Ngân Tô đặt hai chiếc ghế sát nhau rồi nằm lên, bên ngoài nhiều quái vật như vậy, bây giờ mà ra ngoài cũng chỉ bị đám quái vật truy đuổi khắp nơi.

Tốt nhất là nên nghỉ ngơi trước đã.

Trần Phong quay lại thì đã thấy Ngân Tô đã nằm xuống, lại thêm một hồi yên lặng đến kỳ dị.

Trần Phong lấy giấy bút trong cửa hàng, ngồi qua một bên khác, bắt đầu suy nghĩ về manh mối mình mới kiếm được.

Một lúc lâu sau, Trần Phong mới hỏi người đang nằm trên ghế: “Tô tiểu thư, cô có muốn trao đổi manh mối không?”

“Anh có manh mối gì?”

Dù sao Trần Phong cũng đã vượt qua một phó bản với Ngân Tô, biết cô sẽ không cho không manh mối nên anh ta nói thẳng:

“Tôi đã điều tra những cư dân có thay đổi đầu tiên, phát hiện trong nhà bọn họ đều có hoa sen khô.

Trong khu chung cư vẫn còn những cư dân có nhận thức đúng đắn, trên người họ có manh mối. Trước đó tôi đã tìm được một người, người đó nói rằng văn phòng bất động sản có một ao sen, còn từng tặng cho các chủ hộ.

Tôi tưởng họ nói về hồ nhân tạo nhưng các cư dân lại nói hoa sen trong hồ nhân tạo chưa bao giờ nở và phủ nhận việc văn phòng bất động sản đã gửi tặng hoa sen cho bọn họ.

Thế nhưng hoa sen khô trong nhà các cư dân lại là bằng chứng của việc văn phòng bất động sản đã tặng hoa sen cho họ.

Cộng thêm những gì tôi thấy ở văn phòng bất động sản hôm nay, hoa sen có thể là nguồn lây nhiễm cho cư dân.”

Ngân Tô: “Văn phòng bất động sản nuôi ao hoa sen ở đâu?”

“Tôi không biết.” Trần Phong lắc đầu: “Người đó chỉ nói rằng đã nhìn thấy người của văn phòng bất động sản cầm hoa sen tươi, còn nghe bọn họ nói là phải nuôi dưỡng thật tốt ao hoa sen gì đó…”

Vì lúc đó trong hồ nhân tạo không có hoa sen nên hoa sen mà bên bất động sản đề cập đến chắc chắn không phải hoa sen trong hồ nhân tạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui