Edit: Niên
Beta: Qing
Ngân Tô tắt bảng danh sách đi, vào diễn đàn.
Trên trang chủ diễn đàn có thêm một mục ‘Phó bản tử vong’, bên trong không có gì đặc biệt, chỉ là chuyển tất cả các bài viết có dòng chữ ‘Phó bản tử vong’ vào trong đó.
[Danh sách đó có tác dụng gì vậy? Cũng không thể truy vấn hay hiển thị tất cả các phó bản tử vong, chỉ có vài cái phó bản tử vong đã được hoàn thành, lại còn sắp xếp theo số hiệu.]
[Để chúng ta xem khu nào vượt được nhiều phó bản tử vong hơn à.]
[Cho chúng ta xem cái này làm gì vậy? Không phải là định mở một cuộc thi vượt phó bản tử vong giữa các khu vực đấy chứ?]
[Đừng có miệng quạ đen như vậy chứ!!]
[Nếu mở cuộc thi vượt phó bản tử vong giữa các khu vực thì chúng ta thắng chắc rồi!]
[Bây giờ tôi cứ nhớ tới cái gương mặt của Vessier kia lại thấy tức giận, sao cậu ta dám!! Mới qua được có một phó bản tử vong đã dám lên mặt khiêu khích!!]
[Cầu xin các đại thần đừng có miệng quạ đen như vậy, quỷ mới biết cái trò chơi nát này còn có thể tạo ra thêm trò xấu xa nào khác nữa.]
[Nếu thi thật thì đừng nói thua là khu sẽ bị xóa sổ đấy nhé?]
[Aaaa, sao các ngươi không chết đi! ]
Ngân Tô đóng diễn đàn đang quần ma loạn vũ lại, bản cập nhật lần này ngoại trừ danh sách không biết dùng để làm gì ra thì thực sự không có gì đáng chú ý.
Đó là một vài thông tin đã biết.
Những người chơi trong diễn đàn thậm chí còn chưa vượt qua phó bản tử vong nên chẳng thảo luận được gì hữu ích, xem tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian.
Dù không biết công dụng cụ thể của danh sách trong bản cập nhật lần này nhưng nó đã trở thành thứ vũ khí sắc bén trong cuộc combat bằng miệng, phản kích lại đám người chơi khu bên cạnh.
Bất kể đối thủ mắng gì thì họ đều có thể ngay lập tức khiến đối thủ xịt keo cứng ngắc bằng cách nói “Trên bảng danh sách mấy người chỉ vượt được đúng một phó bản tử vong”.
Trong khi mọi người đang bận thảo luận về công dụng của danh sách đồng thời combat với khu đối diện thì Ngân Tô lại bận rộn tìm thức ăn cho con quỷ đói.
Trời không phụ lòng người, cô nhận được một tin vui từ Nghiêm Nguyên Thanh.
Ngoại trừ điều điều động một lượng lớn người chơi ra thì Cục điều tra còn giao nhiệm vụ cá nhân cho một số người chơi đáng tin cậy để giúp điều tra những sự cố cấm kỵ mà Cục không thể xử lý vì nhiều lý do như không đủ nhân lực hay không đủ sức mạnh.
Cảm ơn vì đã thêm bạn lúc bán xích chó, Amen!
[Tô – người tốt siêu cấp: Giờ anh có nhiệm vụ gì không? Tôi có thể nhận.]
[Thanh Điểu Truyền Tin: Cô rất rảnh sao?]
[Tô – người tốt siêu cấp: Chủ yếu là vì tôi muốn làm việc tốt.]
[Thanh Điểu Truyền Tin:…]
Mãi hai phút sau Nghiêm Nguyên Thanh vẫn chưa trả lời, ngay lúc Ngân Tô cảm thấy không còn cơ hội thì Nghiêm Nguyên Thanh trả lời.
[Thanh Điểu Truyền Tin: Khu Quan Hà đêm nay cần người, thù lao là 3.000 điểm tích lũy.]
3000 điểm tích lũy, tương đương với điểm khi thông qua một phó bản thông thường.
Đối với người chơi bình thường thì con số đó không hề ít.
Nhưng với Ngân Tô thì chút điểm đó chẳng đáng chú ý đủ nhưng cô nhận nhiệm vụ không phải là để kiếm điểm.
[Tô – người tốt siêu cấp: Được.]
[Thanh Điểu Truyền Tin: Tôi sẽ gửi cho cô địa chỉ và người liên lạc.]
Ngân Tô nhận được địa chỉ và thời gian tập trung, thay một bộ trang phục thể thao thuận tiện cho việc hành động xong cô còn tìm thêm khẩu trang đeo vào.
Khu Quan Hà là vùng ngoại thành, dân cư thưa thớt, Ngân Tô quét thuê một chiếc xe điện công cộng lái tới địa điểm tập hợp.
Một chiếc xe địa hình màu đen không nhãn hiệu đậu bên đường, bên ngoài xe có hai người đứng.
Ngân Tô đỗ xe bên cạnh: “Đội 23 của Cục điều tra?”
Hai người: “…”
Họ cẩn thận quan sát Ngân Tô, sau đó lại nhìn xe của cô, một lúc sau mới nói: “Cô là người tổng đội phải tới tiếp viện đúng không?”
Mặc dù đeo đeo khẩu trang nhưng cô bé này lại mang tới cho người ta cảm giác… rất trẻ.
“Đúng vậy.”
Ngân Tô lấy điện thoại ra, tìm bức ảnh Nghiêm Nguyên Thanh gửi cho cô.
Là một bức ảnh chụp phong cảnh, Ngân Tô không thấy có gì đặc biệt nhưng thành viên cao hơn trong đội nhìn một cái rồi gật đầu: “Đúng rồi.”
Một thành viên khác đứng bên cạnh tỏ ra không hài lòng: “Tại sao tổng đội lại phải con gái tới, nhìn đã thấy không có kinh nghiệm gì rồi, chắc là không tới mức đến cuối còn cần chúng ta phải cứu đâu nhỉ?”
“Con gái thì làm sao?” Ngân Tô còn lâu mới thuận theo để mặc anh ta, cô học theo giọng điệu của anh ta, nói: “Tôi thấy anh cũng giống thứ đồ vô dụng đấy, chút nữa chắc không cần tôi cứu đâu nhỉ?”
“Cô…”
“Anh nhất định cứ muốn đứng đây cãi nhau với tôi à? Hiện tại xem như là đang trong giờ làm nhiệm vụ nhỉ? Đến chút tính kỷ luật này mà anh cũng không có luôn hả?”
Thành viên cao hơn trong đội tát một phát vào đầu anh ta: “Phùng Phi Phi, mẹ nó cậu câm miệng lại ngay cho tôi! Ngày nào cậu cũng nói nhảm rõ nhiều! Cậu có nhiều thứ để nói lắm đúng không?”
Thành viên cao hơn trong đội quát lớn về phía đội mình rồi quay đầu nói với Ngân Tô: “Thật xin lỗi.”
Ngân Tô không tiếp tục so đo nữa, trực tiếp mở cửa xe đi lên.
Anh chàng cao hơn trong đội lại trừng mắt nhìn Phùng Phi Phi một cái, dù gì thì người ta cũng là người do tổng đội phái tới, trông trẻ người vậy thôi chứ ai biết cô có bản lĩnh gì, không có chuyện gì tự nhiên đi đắc tội với người ta làm gì?
Cái miệng của Phùng Phi Phi sớm hay muộn gì cũng sẽ gây tự gây họa cho mình!
Phùng Phi Phi không cảm thấy mình làm sai, vẫn rất bất mãn: “Trong đội đã có một đơn vị liên quan rồi, lại còn cử một đứa con gái tới hỗ trợ…”
Thành viên cao hơn trong đội trừng mắt, không để ý tới Phùng Phi Phi nữa, trực tiếp lên xe.
***
***
Trên xe có hai người, một người là tài xế, một người đang ngủ ở ghế phụ.
Đội viên cao hơn đi theo sau sợ Ngân Tô hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Đó là đội trưởng Quý của chúng tôi. Đã hai ngày nay liên tục anh ấy không được ngủ, mệt quá nên giờ anh ấy mới chợp mắt một lát đi.”
Phùng Phi Phi là người lên xe cuối cùng, khịt mũi: “Mệt quá sao, anh ta làm cái gì mà mệt, người theo dõi toàn là chúng ta…”
Thành viên cao hơn trong đội: “…”
Thành viên cao hơn trong đội thực sự rất muốn đá Phùng Phi Phi xuống xe.
Ngân Tô lại như không nghe thấy những lời đó, gật đầu hiền lành: “Ừ.”
Thấy Ngân Tô không bất mãn gì hết, anh ta tiếp tục hỏi: “Không biết tên cô là gì?”
Khi ra khỏi nhà, Ngân Tô đều tự cấp cho mình một thân phận, thế là cô thuận miệng bịa, “Tôi họ Thiện, thiện trong lương thiện.”
“Xin chào Thiện tiểu thư, tôi tên Trường Phàm, lái xe là lão Tiền, cậu ta là Phùng Phi Phi, cô đừng để ý đến những gì cậu ta nói, cậu ta nói tào lao thôi.”
Phùng Phi Phi: “…”
Ngân Tô không tới đây để kết bạn nên cô cũng chẳng so đo chút chuyện đó.
Sau phần giới thiệu ngắn gọn, trong xe trở nên im lặng, chiếc xe vững vàng lái về phía trước.
Khoảng mười phút sau, chiếc xe dừng lại.
Ngay khi xe dừng lại, đội trưởng Quý ngồi bên ghế phó lái đã tỉnh dậy. Anh ta liếc nhìn một chút, vốn chỉ tùy ý nhìn quanh một vòng, đầu cũng đã quay sang chỗ khác rồi nhưng anh ta lại nhanh chóng quay lại, nhìn chằm chằm vào Ngân Tô.
Ngân Tô bắt gặp ánh mắt của anh: “???”
Nhìn cái gì?
Ánh mắt đội trưởng Quý mang theo vẻ dò xét và nghi ngờ, có chút kích động khó nhận ra: “Cô là…”
“Đội trưởng Quý, Thiện tiểu thư là do tổng đội phái tới hỗ trợ.” Trương Phàm còn tưởng đội trưởng Quý còn chưa tỉnh hẳn bèn vội vàng nói tiếp: “Vừa nãy thấy anh ngủ nên lúc Thiện tiểu thư tới mới không gọi anh.”
Đội trưởng Quý sửng sốt: “Thiện…”
Phùng Phi Phi bối rối: “Đội trưởng Quý, anh sao vậy??”
“…Không có gì.” Đội trưởng Quý thu mắt lại, mở cửa xe đi ra ngoài.
Ngân Tô nghi ngờ nhìn vị đội trưởng Quý kia, sao trông anh ta có vẻ như là biết mình thế nhỉ… Bạn cùng lớp hả?
Năm năm ngoài hiện thực nhưng với cô thì quãng thời gian đó lại dài như vô tận nên thực ra cô không thể nhớ rõ những người bạn học cũ của mình.
Dù sao, lúc đó ngoài việc đi học thì cô còn phải đi làm thêm kiếm tiền nuôi sống bản thân nên không có thời gian rảnh để tiếp xúc với những người bạn cùng lớp đó, cô cũng không có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với họ.
Ngân Tô kéo khẩu trang lên, hy vọng mình sẽ không xui xẻo gặp lại bạn học cũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...