Edit: Chow
Beta: Wendy
Ngân Tô suy nghĩ một chút: “Ừm, quyết định vậy đi.”
Khang Mại xoa tay, như đang ra sức tưởng tượng kế hoạch sau này: “Vậy cô đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài, chờ tôi cướp một người thợ rèn về đã.”
Bây giờ thợ rèn còn chưa biết tin tức này, muốn cướp người có lẽ không quá khó khăn.
Ngân Tô gật gật đầu như một đứa trẻ: “Biết rồi.”
Chuyện thăng cấp đạo cụ tạm thời bị gián đoạn, Ngân Tô chờ Khang Mại rời đi, ấn mở ứng dụng bang hội kia.
Chức năng bên trong rất đơn giản, có hai module: một cái là danh sách người chơi, một cái là danh sách bang hội.
Nói là danh sách người chơi, nhưng thực chất là kho tin tức về một số đại thần lợi hại, danh sách xếp hạng này cũng không có nhiều giá trị tham khảo… Bởi vì nó không xếp theo sức chiến đấu cụ thể, Ngân Tô nghi ngờ đây là bảng xếp hạng nhan sắc.
Đứng đầu đều là những người lớn lên nhìn đẹp mắt!
Nhưng những thông tin cơ bản giới thiệu người chơi cũng có chút tác dụng.
Đáng tiếc, cô căn bản không biết những người này, từng cái tên đều vô cùng lạ lẫm.
Ngân Tô lật đến phần giới thiệu của mình, nội dung bên trong rất ít, chỉ có mấy cái phó bản tử vong mà cô từng qua cửa, còn giới tính hay tuổi tác đều không có.
Danh sách bang hội có nhiều giá trị tham khảo hơn.
Có thời gian bang hội được thành lập và giới thiệu sơ lược, trong bang hội có người chơi nào lợi hại. Nhưng có một số bang hội rất thần bí, làm gì cũng không ghi, cũng không biết đã dựa vào cái gì để leo lên bảng xếp hạng.
Không ngoài suy đoán, Cục điều tra cấm kỵ đứng hạng nhất, còn hội Đồng Tâm Hiệp Lực đứng thứ bảy trong bảng xếp hạng, phía sau còn có slogan của hội: Có thể sống bừa được ngày nào thì hay ngày đó.
Từ slogan có thể nhìn ra được mục đích thành lập ban đầu của bang hội này.
Có một thanh cuộn bên dưới danh sách, cô không thể bình luận, nhưng có thể nhìn thấy nội dung tuyển dụng và phúc lợi của một số hội.
Nếu như cảm thấy hứng thú với bang hội nào, chỉ cần nhấn ‘tham gia’ phía sau là có thể trò chuyện với thành viên của bang hội đó.
Ngân Tô không muốn gia nhập nhà của người khác, phá hư đại gia đình của người khác, nên sau khi xem qua, cô quyết định tắt ứng dụng.
…
…
Cục điều tra cấm kỵ.
“Anh Giang, Tô tiểu thư có liên hệ với anh không?”
Độ Hạ thừa dịp rảnh rỗi ăn cơm, hỏi lão đại nhà cô.
Hai ngày nay Giang Kỳ vội vàng làm báo cáo, sau đó xử lý chuyện chung cư Trúc Mộng, loay hoay như một con quay, cũng không kịp xem tin tức.
Độ Hạ vừa nhắc đến chuyện này, anh ta mới lấy điện thoại di động mở app cấm kỵ, danh sách bạn bè hiện lên rất nhiều thông báo từ những người khác, đa số đều tìm hiểu về phó bản tử vong.
Ngón tay thon dài xẹt qua những nội dung kia, một lát sau anh để điện thoại di động xuống: “Không có.”
Độ Hạ chống đỡ một bên má: “Cô ấy sẽ không hối hận chứ? Dù sao lý do kia nhìn thế nào cũng thấy như đang nói mò.”
Nghiêm Nguyên Thanh: “Mấy ngày nay Cục điều tra loạn như vậy, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, có lẽ cô ấy muốn đợi mọi chuyện hạ nhiệt một chút rồi mới liên lạc.”
Giang Kỳ không tiếp tục chuyện này, bắt đầu bố trí công việc: “Về chung cư Trúc Mộng, hôm nay sẽ tiến hành đo lường giá trị ô nhiễm một lần nữa, hành tung của những kẻ tình nghi còn lại sẽ được xác định trong thời gian sớm nhất.”
“Chỉ còn lại hai người bị tình nghi là không tìm được.” Nghiêm Nguyên Thanh đưa một tấm ảnh mờ ra: “Có một ông chủ của một cửa hàng nhớ rõ anh ta từng đi mua đồ, nhưng ông chủ kia chỉ nhớ rõ trang phục của anh ta, không thể miêu tả cụ thể dáng người của đối phương, chỉ nhớ là một người trẻ tuổi, lúc đó bọn họ còn nghe ngóng tin tức cùng nhau.”
Người thanh niên này là vị khách cuối cùng mà ông chủ tiếp đãi trước khi vụ nổ diễn ra, bởi vì nói khá nhiều chuyện với nhau nên ông ta còn nhớ rất rõ.
Đáng tiếc, lúc ấy ông ta không để ý đến tướng mạo của đối phương.
Những tấm ảnh chụp hoặc là không chính diện, hoặc là rất mờ.
Giang Kỳ: “Người còn lại thì sao?”
Nghiêm Nguyên Thanh lắc đầu: “Vẫn không liên lạc được, người nhà của anh ta cũng không biết anh ta đi đâu.”
Những người có hiềm nghi khác đều đã bị loại trừ, hiện tại chỉ còn hai người kia, một người mất tích không liên lạc được, một người không tra ra được là ai.
…
…
Sáng ngày thứ hai, Giang Kỳ nhận được tin nhắn của ‘Tô – người tốt siêu cấp’, đối phương thế mà lại hẹn anh ta gặp mặt trực tiếp.
Sáng sớm ở công viên có rất nhiều người về hưu, các ông cụ, các bác gái vui chơi, tập thể dục buổi sáng, cuộc sống không buồn không lo, khiến người ta cực kì hâm mộ.
Giang Kỳ nhìn thấy nữ sinh ăn mặc đơn giản với áo thun và quần đùi đang ngồi trên ghế.
Không biết vì lí do gì, chỉ cần nhìn một cái, anh ta biết ngay đó là người anh ta muốn gặp.
Đầu ngón tay của nữ sinh quấn một lọn tóc đen, cô nhìn về phía những người đang tập thể dục buổi sáng, nhưng do cô đang đeo kính nên cũng không chắc rốt cuộc cô đang nhìn cái gì.
Công viên này gần ngay Cục điều tra, cách chỗ của Giang Kỳ không xa, anh ta không mặc đồng phục công sở mà mặc một bộ đồ thể thao màu trắng.
Chàng trai với vóc dáng cao ngất cùng khuôn mặt anh tuấn xuất hiện ở công viên khiến không ít người trẻ tuổi đang tập thể dục buổi sáng phải chú ý.
Giang Kỳ đi qua, ngồi phía bên kia của chiếc ghế.
Cô gái cảm nhận được có người ngồi xuống, đầu ngón tay đè lên sống mũi, kéo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt đen nhánh, giọng nói trong trẻo mỉm cười: “Giang tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Giang Kỳ bất ngờ khi thấy Ngân Tô không đeo khẩu trang, anh có thể thấy rõ khuôn mặt của cô.
Nhìn qua, cô bé như sinh viên vừa lên đại học, nhưng trên gương mặt xinh đẹp lạ thường, giữa hai hàng lông mày có một nét tự tin và lãnh đạm đầy ý vị.
Giang Kỳ chỉ nhìn mắt cô một chút, sau đó thu hồi ánh mắt ngay lập tức: “Buổi sáng tốt lành, Tô tiểu thư.”
Ngân Tô buông lọn tóc ra, đưa một túi hồ sơ cho anh ta, không nói nhảm mà vào thẳng vấn đề: “Chuyện nhập học phải nhờ cậy Giang tiên sinh rồi.”
Đây là chuyện phải đáp ứng cho cô, Giang Kỳ nhận túi hồ sơ, biết ý mà trả lời: “Bây giờ Lan Đại đang trong kỳ nghỉ, thủ tục sẽ hoàn thành cho cô trong vòng một tháng này, tháng chín khai giảng, cô có thể nhập học.”
Ngân Tô: “Được.”
Hai người trao đổi chính sự nhanh chóng và đơn giản.
“Tại sao Tô tiểu thư lại muốn gặp mặt tôi trực tiếp?” Nói xong chính sự, Giang Kỳ hỏi nghi hoặc trong lòng mình.
“…” Chẳng lẽ tôi đến trường còn phải che mặt? Dù sao đều phải gặp mặt, sớm một chút hay muộn một chút cũng chẳng có gì khác nhau, hơn nữa bây giờ cô đã có thể để lộ thân phận của mình! “Gặp mặt thì dễ nói chuyện hơn nha.”
Giang Kỳ: “…” Lý do rất thật thà không chút màu mè.
“Cục điều tra sẽ không để lộ bất kỳ thông tin gì của cô.” Giang Kỳ cam đoan với Ngân Tô: “Chuyện này cô có thể yên tâm.”
“Ừ.”
“Tô tiểu thư, không biết cô có muốn gia nhập Cục điều tra không?” Đây là nhiệm vụ phó cục giao cho anh ta, tuy anh ta cảm thấy hy vọng không lớn, nhưng nếu là nhiệm vụ, anh ta vẫn phải hỏi một chút theo quy trình.
Ngân Tô rất ngay thẳng lắc đầu: “Tạm thời tôi không có ý định gia nhập với ai hết.”
Giang Kỳ hoàn thành nhiệm vụ, cũng không ép buộc cô: “Nếu như Ngân Tô tiểu thư đổi ý, Cục điều tra chào đón cô tới bất cứ lúc nào.”
Ngân Tô có chết cũng không nói thêm lời nào, kẻ xui xẻo nên thông minh chừa cho mình vài đường lui.
Như tục ngữ vẫn hay nói, làm sao mới có thể vừa lòng bạn bè!!
Ngân Tô không trò chuyện với Giang Kỳ nữa, rất nhanh đã đứng dậy chào tạm biệt.
Giang Kỳ nhìn Ngân Tô rời đi, ánh nắng sáng sớm rơi trên người cô, xẹt qua vạt áo sạch sẽ của nữ sinh một cách nhẹ nhàng khoan khoái, anh ta dường như trông thấy một chòm tóc trên vai nữ sinh đang cử động.
Nhưng chờ anh nhìn lại, giống như chỉ là ảo giác của mình, là gió làm lay động tóc cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...