Edit: Nga
Beta: Boss Sơ, pilanium
Trần Phong xuất hiện trong không gian màu trắng, anh ta vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần, anh ta an toàn chưa? Hay anh ta đã chết rồi?
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trần Phong tiến vào trò chơi nên không biết không gian màu trắng này là gì, anh ta bắt đầu hoài nghi bản thân đã chết rồi.
Dù sao thì chuyện vừa mới xảy ra… Bây giờ chỉ cần nghĩ lại thôi là đáy lòng anh ta sẽ không tự chủ được mà phát run.
Đúng vậy, anh ta không đợi cho đến khi phó bản kết thúc mà sử dụng chìa khóa rời khỏi phó bản trước.
Bởi vì không lâu sau khi Ngân Tô ngồi vào phòng thi, những chữ trên đống đề thi giả không ai ngó ngàng tới trong phòng thi bắt đầu bay lên tạo thành một chuỗi xích văn tự.
Sợi xích đó dường như được ngưng kết thành từ vô số oán khí, Trần Phong cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa từng có, nỗi sợ đó đã khiến anh ta không chút nghĩ ngợi, lập tức sử dụng chìa khóa qua ải.
Sau đó liền tới nơi này…
***
***
Thành phố Lan Giang, trường trung học Lan Giang.
Khương Dư Tuyết vừa ra khỏi cổng trường đã thấy một người đàn ông đang dựa vào một chiếc xe việt dã hút thuốc, những cô gái nhỏ xung quanh đi ngang qua cứ chốc chốc lại quay đầu lại.
“Dư Dư, anh trai của cậu kìa!!” Bạn học bên cạnh kinh ngạc vô cùng, “Hình như anh trai cậu lại đẹp trai hơn rồi!!”
“…” Đẹp trai có thể mài thành cơm không?
Đôi lông mày lá liễu của Khương Dư Tuyết khẽ cau lại, theo bản năng muốn chạy nhưng người đối diện đã nhìn thấy cô ấy.
Khương Dư Tuyết chào tạm biệt bạn học đã bị cái đẹp che mờ lý trí, lề mề bước qua, trên mặt cô ấy hiện rõ ba chữ không muốn gặp, “Người đại bận rộn như anh đây đến chỗ này làm cái gì?”
Âm dương quái khí.
Đôi lông mày của người đàn ông tuấn tú vẫn điềm tĩnh không dao động, anh ta hoàn toàn không thèm để ý tới thái độ của cô gái, truyền đạt chỉ thị mà anh ta nhận được: “Tiện đường, bố bảo anh đến đón em về nhà ăn cơm, lên xe.”
“…”
Khương Dư Tuyết ôm cặp sách ngồi lên xe, cô ấy quay đầu nhìn ra ngoài xe, hoàn toàn không muốn nói chuyện với người đàn ông.
Mà người đàn ông cũng không để ý, khởi động xe rời khỏi trường học.
Lúc này đang là giờ cao điểm tan học, con đường phía trước trực tiếp bị chặn lại, dù xe của anh ta có đi nhanh thế nào thì cũng chỉ có thể bất lực bị một rừng xe điện nhỏ bao vây.
Anh ta nhẫn nại đợi những chiếc xe điện nhỏ phía trước chầm chậm di chuyển.
Có vẻ như Khương Dư Tuyết ngồi không yên, cứ xoay qua xoay lại trên ghế, cuối cùng quay đầu lại, tức giận hỏi: “Tại sao anh không đồng ý?”
Phía sau có người bấm còi inh ỏi, không biết là đang thúc giục ai nhưng bây giờ không ai nhúc nhích nổi, các chủ xe khác không chịu thua kém, ai cũng thi nhau bấm còi, như thể đang biểu diễn một màn hợp tấu hoành tráng.
Anh ta đặt ngón tay trên vô lăng, khi màn hợp tấu bấm còi kết thúc, anh ta lạnh lùng nói: “Em vào trò chơi là đi chịu chết.”
“Tại sao anh lại cho rằng em vào trò chơi là đi chịu chết?” Khương Dư Tuyết không phục, “Anh từ nhỏ đã xem thường em, anh dựa vào đâu mà coi thường em?!”
“Ngu xuẩn.”
“…”
Khương Dư Tuyết cãi nhau nhau to tiếng với người đàn ông một trận… Chủ yếu là cô ấy nói còn người đàn ông chỉ bình tĩnh nghe và cuối cùng chốt lại bằng từ “Không” để kết thúc câu chuyện.
Khương Dư Tuyết tức giận đến mức muốn bùng nổ, thừa dịp xe không thể di chuyển, trực tiếp mở cửa xuống xe.
“Khương Dư Tuyết.”
Ầm!
Người đàn ông nhìn Khương Dư Tuyết đi lên vỉa hè, ngay khi anh ta định đi xuống bắt cô ấy lại thì thấy Khương Dư Tuyết đột nhiên dừng lại tại chỗ.
Mà những người đang chen chúc trên đoạn đường này đều nhìn lên trời, tiếng ồn cũng đột ngột tăng lên.
“Mau nhìn lên trời.”
“Vãi!”
“Tại sao lại là thông báo toàn cầu?”
Người đàn ông lập tức thò đầu ra nhìn lên bầu trời.
【Thông báo toàn cầu: Người chơi 0101, người chơi 50798735 và người chơi 50731111 đã vượt qua phó bản tử vong (026) ‘Trường Trung học Lý Quang’, phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng lại với khu Hoa Hạ.】
【Thông báo khu Hoa Hạ: Người chơi 0101, người chơi 50798735 và người chơi 50731111 đã vượt qua phó bản tử vong (026) ‘Trường Trung học Lý Quang’, phó bản này sẽ vĩnh viễn đóng lại với khu Hoa Hạ.】
Sau một chốc yên lặng ngắn ngủi, những tiếng bàn tán ồn ào lập tức bùng nổ.
“Vẫn là người chơi 0101!”
“Vãi!”
“Lần trước tôi không thấy thông báo toàn cầu, hôm nay cuối cùng cũng thấy được rồi!”
“Người chơi này không nghỉ ngơi sao?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm mấy dòng chữ trên bầu trời, khẽ cau mày. Nhưng vào đúng lúc này, điện thoại của anh ta kêu lên.
Vừa mới kết nối được máy, anh ta đã nghe thấy giọng nói vô cùng kích động truyền đến từ đầu dây bên kia: “Đội trưởng, anh có thấy thông báo toàn cầu không?”
“Thấy rồi.”
“Lại là người chơi 0101 đó, anh ta liên tục tiến vào phó bản sao? Tôi thật sự… Cái gì? Thật hay giả vậy!!!”
Bên kia người đột nhiên hét lớn: “Đội trưởng! Đm, hệ thống nội bộ biểu thị 50731111 là của người chúng ta, anh mau về đi! Ha ha ha, có lẽ chúng ta sắp biết được người chơi 0101 là ai rồi!!”
Gần như cùng lúc đó, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại của người đàn ông.
【Mau trở về.】
Anh ta cúp điện thoại, nhìn đường càng thêm tắc nghẽn, trực tiếp xuống xe.
Khương Dư Tuyết bị thông báo toàn cầu làm cho sửng sốt mất một lúc. Khi định thần lại, cô ấy vô thức nhìn người anh trai thiên tài của mình thì đúng lúc nhìn thấy anh ta xuống xe, đi xuyên qua đám đông đến con đường đối diện rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của cô ấy.
“Giang Kỳ!!”
***
***
【Chúc mừng bạn đã hoàn thành phó bản ‘Trường Trung học Lý Quang’. Vì bạn là người chơi đầu tiên hoàn thành phó bản tử vong (026) ‘Trường Trung học Lý Quang’ nên bạn có một cơ hội rút thăm phần thưởng đặc biệt. Bạn có muốn rút ngay bây giờ không? Có / Không】
Có lẽ lần trước là lần đầu tiên có người chơi vượt qua được phó bản tử vong nên có ba cơ hội rút phần thưởng đặc biệt nhưng giờ chỉ còn lại một lần rút.
Thứ Ngân Tô chọn là.
【Thư mời hoa hồng đen: Thư mời này có thể dùng để mời người chơi mà bạn ghét vào phó bản tử vong, người được mời không thể từ chối. Vậy, bạn ghét ai? Mau mời người đó thôi!】
【Phạm vi sử dụng: Giới hạn sử dụng trong phó bản tử vong.】
【Số lần sử dụng: 3】
Ngân Tô: “…”
Trò chơi này đúng là thích gây sự thật đấy.
Nếu mà có kẻ thù trong thế giới hiện thực…
Ngân Tô cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng có chút thất vọng, thật đáng tiếc là tạm thời cô không có kẻ thù ở thế giới thực.
【Đang kết toán tài nguyên phó bản…】
【Bạn là người chơi đầu tiên vượt qua phó bản, bạn được ưu tiên có thể lựa chọn hai đạo cụ.】
【Lời nguyền của đàn chị】
【Đề thi trống】
【Phiếu điểm 】
【Thi liên hợp】
Bốn đạo cụ, cô có thể chọn hai, vậy không lẽ ngoài Trần Phong vẫn còn người chơi khác sống sót?
Cô lật tung cả trường học lên cũng không thấy sinh vật sống nào, trốn giỏi vậy sao?
Ngân Tô cảm thán về sức sống ngoan cường của người chơi xong thì bắt đầu chọn đạo cụ.
【Lời nguyền của đàn chị: Đàn chị rất ghét người nào điểm cao hơn mình nên không được khoe điểm trước mặt cô ấy, nếu không đàn chị sẽ rất tức giận.】
【Đề thi trống: Chỉ cần viết đề bài lên đây thì dù đó có là một câu hỏi cho trẻ mẫu giáo như 1 + 1 bằng mấy cũng có thể làm khó được các học thần.】
【Phân phối tài nguyên phó bản…】
【Số hiệu: 0101】
【Họ tên: Ngân Tô】
【Tiền vàng: 3】
【Điểm tích lũy: 1380 (+35000)】
【Kỹ năng thiên phú: Giám định vạn vật】
【Phần thưởng đặc biệt: Quyền được miễn vào phó bản tử vong, di hoa tiếp mộc, đạo cụ lắp đặt chip, thư mời hoa hồng đen】
【Đạo cụ: Dao đồ tể, thuốc không rõ tên (đang trong quá trình phục hồi), thẻ tài xế lái xe buýt, lời nguyền của đàn chị, đề thi trống】
【Cung điện bụi gai: Đang mở】
Trong cột đạo cụ chỉ có những đạo cụ cô lấy được trong phó bản, còn những đạo cụ mua trong cửa hàng thì không được hiển thị.
Có vẻ như các vật phẩm trong cửa hàng sẽ không xuất hiện trên giao diện cá nhân.
Những thứ trong cửa hàng đều ở dạng vật chất, nó sẽ xuất hiện trực tiếp trong tay người chơi và người chơi phải tự bảo quản.
Nhưng các đạo cụ trong phó bản thì lại khác. Chúng chỉ có thể xuất hiện khi được sử dụng. Giao diện cá nhân giống như ba lô để đựng các đạo cụ trong phó bản.
Cột điểm tích lũy có một dấu chấm màu đỏ, Ngân Tô nhấp vào thì nó hiện ra bảng chi tiêu điểm tích lũy dài dằng dặc vô cùng chi tiết của cô, Ngân Tô nhanh chóng đóng lại.
Dọa chết cô rồi.
May mà cô đóng nhanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...