"Diệp Phong, em đang làm gì!?"
Một tiếng gầm thét mười phần trung khí của đàn ông trưởng thành, đột nhiên từ ngoài cửa phòng học truyền tới.
Là Cao Hán Thu!
"Thầy Cao, em ..." Diệp Phong lập tức thu hồi nắm đấm.
"Im miệng!" Thấy gương mặt tuấn tú của học sinh bảo bối đầy vẻ khó chịu, Cao Hán Thu lập tức đau lòng.
"Đã ở trong lớp nói qua, không cho phép quấy rầy Quân Triệt nghỉ ngơi.
Quân Triệt cùng các em không giống nhau, mỗi ngày buổi tối trở về đều phải học đến sáng, ban ngày em ấy thật vất vả mới có thể ngủ một giấc, ai bảo em đánh thức em ấy?!"
Không thể không nói, lòng của thầy Cao, thật đúng là thiên vị.
Nguyễn Manh Manh ngồi ở chỗ ngồi, nghe thầy Cao đối với Diệp Phong phê bình một lúc, thật sự là xem thế là đủ rồi.
Lệ Quân Triệt mỗi đêm trở về liền học đến sáng?
Đùa gì thế.
Anh ta mỗi đêm trở về liền ăn ăn ăn, ăn xong một bàn điểm tâm ngọt mới có thể thỏa mãn trở về phòng ngủ.
Anh ta mà học tập?
Ha ha, toàn bộ Lệ gia, rõ ràng chỉ có một mình cô, mỗi đêm mới cần "học tập".
Bất quá, thầy Cao mắng Diệp Phong, cô nhìn cao hứng.
Cứ ung dung chống cằm như vậy, mặt mũi mỉm cười ở một bên xem cuộc vui.
Ai ngờ, thầy Cao mắng Diệp Phong xong, tầm mắt chuyển một cái, rơi vào trên mặt cô.
"Nguyễn Manh Manh, em...!Cùng tôi đến phòng làm việc một chuyến."
Ba chữ đầu, tựa hồ còn chưa chậm lại, giọng nói rất tàn bạo.
Nhưng nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng đã thay đổi, giọng nói mềm nhẹ thậm chí còn mang theo một chút nhẹ dỗ.
Những bạn học khác nghe được nhất thời dựng cả tóc gáy.
Thầy đột nhiên thay đổi thái độ, khẳng định có âm mưu gì đó.
Nói không chừng là lừa Nguyễn Manh Manh đến phòng làm việc, sau đó hung hăng dạy dỗ một trận.
Bởi vì video tối hôm qua, hiện tại thành kiến của bạn học ở trong lớp đối với Nguyễn Manh Manh lại giảm không ít, còn có rất nhiều người đối vớ cô bày tỏ đồng tình.
Bất quá Nguyễn Manh Manh, không tim không phổi, không thèm để ý chút nào.
Đứng lên, cùng thầy Cao đi.
...
Hai người một trước một sau, vừa vào phòng làm việc, Nguyễn Manh Manh liền nhìn thấy vợ của Cao Hán Thu, chủ nhiệm của lớp mười hai (13) là Lý Tú Lệ đứng ở bên bàn làm việc của Cao Hán Thu.
Nguyễn manh Manh hơi cau mày, không hiểu thầy Cao có ý gì, sao lại gọi cô và Lý Tú Lệ tới.
Chờ cô đến gần, Lý Tú Lệ lại mở miệng trước.
"Manh Manh, chuyện lúc trước là cô Lý hiểu lầm em, cô Lý tại đây xin lỗi em."
Cái gì, nói xin lỗi cô?
Nguyễn Manh Manh hoài nghi mình nghe lầm.
"Tiểu sư muội, em không có nghe lầm." Cao Hán Thu liếc mắt liền nhìn ra Nguyễn Manh Manh đang suy nghĩ gì.
"Tôi gọi em tới, thật ra là vợ tôi muốn gặp em.
Trước đó, hai người vợ chồng chúng tôi đối với em có thành kiến, chủ yếu là bởi vì, chúng ta cũng như những người khác vậy, tưởng em hại chết Thi Thi."
"Đứa bé Thi Thi kia, mặc dù chỉ ở trong tay chúng tôi ngây ngô hơn một năm, nhưng là học sinh mà đời này chúng tôi đắc ý nhất.
Cô bé chết, làm cho chúng tôi bất ngờ, cũng làm cho chúng tôi đau lòng, ban đầu nghe nói em hại chết Thi Thi, cũng không suy nghĩ nhiều, liền trút cảm xúc trong lòng lên người em ..."
Cao Hán Thu và Lý Tú Lệ, bắt lấy tay cô nói xin lỗi hồi lâu.
Chuyện nói rõ ràng, Nguyễn Manh Manh ngược lại không để ý.
Dẫu sao bọn họ, cũng là bị Nguyễn Kiều Kiều lừa gạt.
Nhưng hai người lại không cho là như vậy.
Bởi vì áy náy, cũng muốn đền bù.
Cao Hán Thu vốn là bởi vì tầng quan hệ với ông cụ Tào, coi cô thành tiểu sư muội.
Đối với cô tốt, cô có thể hiểu được.
Nhưng Lý Tú Lệ, lại có chút khoa trương.
Bắt lấy Nguyễn Manh Manh hỏi han ân cần, thậm chí còn lau nước mắt.
"Manh Manh, em thật là không quá dễ dàng...!Cô trước kia không biết quan hệ Nguyễn gia các em phức tạp như vậy.
Còn luôn dặn dò lão Cao, nhìn ở tình cảm của Thi Thi, phải dạy dỗ Nguyễn Kiều Kiều thật tốt.
Cho đến ngày hôm qua, nghe được những lời đó, cô mới biết mình vô cùng sai ..."
Làm phụ nữ, trong nhà có đứa trẻ giống vậy, Lý Tú Lệ quả thực là đối với Nguyễn Manh Manh vô cùng đau lòng.
Nhỏ như vậy đã không có mẹ, cùng chị sống nương tựa lẫn nhau, ở trong hoàn cảnh như vậy lớn lên, không biết bị mẹ kế cùng cái vị bà nội thiên vị đó phí thời gian thành cái dạng gì.
"Manh Manh, sau này em có chuyện khó khăn gì, cứ việc nói cho cô.
Còn nữa, học tập cũng phải đi lên, không thể để cho chị em mất mặt.
Đúng rồi, bài thi ngữ văn trước của em, cô đã xem kỹ, Manh Manh...!Em nói cho cô biết, những đề kia, có phải là em cố ý không làm hay không?"
Trán Nguyễn Manh Manh rút rút.
Oa phắc, lại bị phát hiện!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...