"Việt Quân Triệt, cậu hiểu lầm...!Chúng mình không phải có ý này..." Mấy nữ sinh đồng tình Nguyễn Kiều Kiều bị Việt Quân Triệt nói tới mặt đều đỏ.
Các cô chỉ là theo thói quen đồng tình người yếu, thật sự không có cân nhắc nhiều như vậy.
Thiếu niên đẹp trai giơ cái cằm góc cạnh rõ ràng lên, mắt phượng có chút âm nhu hẹp dài híp lại, nhiễm một vệt lạnh lùng làm cho người kinh hãi.
"Không phải ý này, vậy thì câm miệng." Việt Quân Triệt nói chuyện, không chút khách khí.
Sắc mặt tuấn tú lành lạnh, so với vẻ thanh thản lười biếng bình thường của anh, hoàn toàn khác nhau.
Ngay cả Nguyễn Manh Manh cũng sửng sốt.
Không ngờ tới Việt Quân Triệt, sẽ đứng ra thay cô nói chuyện.
"Còn có cô..." Sóng mắt của thiếu niên đẹp trai chuyển động, con mắt còn xinh đẹp hơn con gái, rơi vào trên mặt Nguyễn Kiều Kiều.
Trong khoảnh khắc, liền làm cả người Nguyễn Kiều Kiều phát lạnh.
"Làm sai chuyện, liền phải nhận.
Xin lỗi phải thành tâm, chịu đòn phải nghiêm.
Nếu như cô thành tâm thực lòng nhận sai, nên giải thích với những bạn học bị cô nói dối, còn cho Nguyễn Manh Manh một công bằng.
Lại xin lỗi cô ấy trước công chúng, làm cho tất cả mọi người rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện.
Mà không phải giống như cô bây giờ, chảy mấy giọt nước mắt, đã muốn giải quyết chuyện này."
Thái độ Lệ Quân Triệt mặc dù có chút ác liệt, nhưng nói ra khỏi miệng lại rất có đạo lý.
Những bạn học khác vừa nghe, nhất thời tỉnh táo.
Đúng vậy, làm hỏng việc không phải khóc lóc và nói vài câu "Xin lỗi" với người bị hại là xong.
Trên thực tế, lời đồn như vậy đã tạo thành tổn hại trên danh dự đối với Nguyễn Manh Manh.
Nếu như Nguyễn Kiều Kiều thành tâm xin lỗi, chí ít nên thay Nguyễn Manh Manh giải thích rõ ràng, nói rõ ngọn nguồn với bạn học, giáo viên trong trường học hiểu lầm cô, còn lấy lại trong sạch cho Nguyễn Manh Manh.
"Việt bạn học, cậu nói đúng...!Tôi, tôi sẽ tìm cơ hội giải thích rõ ràng..."
"Không cần tìm cơ hội, buổi chiều trước khi tan học cô đến phòng phát thanh nói rõ ràng mọi chuyện, lại xin lỗi Nguyễn Manh Manh, chuyện này coi như xong.
Như thế nào, cô sẽ không chỉ là nói một chút ngoài miệng, lại không dám làm chứ?"
Lệ Quân Triệt liếc Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt trong suốt, nhưng tròng mắt lại lóe ánh sáng quỷ dị.
Đến lúc như thế này, ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, Nguyễn Kiều Kiều bị Lệ Quân Triệt nói một câu "Khích tướng", nào dám nói một chữ "Không".
Cũng không dám nhắc lại chuyện bà ngoại cô, chỉ có thể nhắm mắt đồng ý.
Một hồi trò khôi hài liền như vậy kết thúc.
Chờ mọi người tản đi, Nguyễn Manh Manh ngồi xuống, nói với Lệ Quân Triệt đối diện: "Không nghĩ tới cậu trượng nghĩa như thế, cảm ơn...!Sau này muốn ăn bao nhiêu đồ ngọt cứ việc mua, tôi yểm trợ cho cậu."
"Đồ ngọt tôi sẽ mua, có điều cảm ơn thì tôi không cần, cô nên cảm ơn chính là người khác..." Hơi lạnh trên mặt Lệ Quân Triệt rút đi, lại khôi phục thành thiếu niên đẹp trai tuấn tú vô hại.
"Hả?" Nguyễn Manh Manh không hiểu ý của anh.
Nhấc mắt nhìn lại, đúng dịp thấy Lệ Quân Triệt tháo tai nghe Bluetooth ra khỏi tai trái.
Lệ Quân Triệt cầm điện thoại di động lên, quơ quơ.
Lúc này Nguyễn Manh Manh mới phát hiện, điện thoại di động trên bàn của anh ta vẫn đang trong cuộc gọi.
Trên màn ảnh, thình lình viết hai chữ "Anh cả".
"Cậu, cậu đang trò chuyện với Lệ Quân Ngự...!?"
Lệ Quân Triệt gật đầu, ánh mắt mờ sáng.
Anh cảm thấy chơi vui, liền truyền hình trực tiếp hiện trường tranh chấp của Nguyễn Manh Manh và Nguyễn Kiều Kiều cho anh trai.
Vốn chỉ là vì xem trò vui.
Ai biết, người đàn ông có tính cách lạnh lùng như anh trai, vậy mà bảo anh thay Nguyễn Manh Manh nói chuyện.
"Vừa nãy những câu nói kia, đều là anh tôi nói, tôi chỉ là thuật lại.
Cầm, tự cô nói cám ơn với anh ấy là được rồi."
Nói xong, liền nhét tai nghe Bluetooth, vào trong tay Nguyễn Manh Manh.
...
Hoàn toàn không nghĩ tới Lệ Quân Ngự lại nghe được cô và Nguyễn Kiều Kiều cãi nhau.
Cẩn thận nhớ lại một chút, vừa nãy hình như cô không có nói gì khác người chứ?
Nghĩ đến người đàn ông kia quản giáo mình rất nhiều, không cho cô nói cái này không cho cô nói cái kia, liền bởi vì một câu nói thô tục liền muốn cho cô học lớp lễ nghi, Nguyễn Manh Manh liền cảm thấy đau đầu.
Cô suy đoán, dù cho Lệ Quân Ngự bảo Lệ Quân Triệt giúp mình, chỉ sợ cũng sẽ răn dạy cô, trách cô cãi nhau với người khác trước công chúng, không có phong phạm thục nữ.
Quên đi, mặc kệ, trước tiên xin lỗi là được rồi.
"Alo..." Cô hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói mình sai rồi.
Giọng trầm thấp của người đàn ông, liền từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, "Làm rất tốt.
Có điều lần sau gặp chuyện như vậy, không cần tự mình giải quyết.
Nói cho anh cả, anh cả thay em giải quyết.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...