"Vâng, dạ.
.
." Một lát sau, Cao Hán Thu cầm điện thoại đã hoàn toàn mơ hồ.
Đầu bên kia điện thoại, tiếng nói già nua quen thuộc mười phần, còn đang không ngừng truyền tới.
"Con cái thằng nhóc này, tự mình ra bài tập siêu khó, còn trách người khác dùng phương pháp siêu khó giải bài! Thế nào, thầy của con về hưu làm gia sư dạy kèm ở nhà cho người ta, có phải là phạm pháp? A, con còn muốn dạy dỗ thầy đúng hay không?"
"Không không không, con làm sao dám dạy dỗ thầy." Cao Hán Thu đã sớm từ chỗ ngồi đứng lên, lúc này đang đàng hoàng nghe thầy Tào phát biểu.
"Thầy cho con biết, sư muội con là đệ tử cuối cùng của thầy, con bớt tìm con bé gây phiền phức cho thầy.
Còn có, sau này bớt cho con bé làm bài tập, có cái gì không hiểu thầy sẽ dạy, không được bắt nạt con bé!"
Thầy Tào nói như vậy, trên thực tế là suy nghĩ cho bản thân.
ông không muốn mỗi buổi tối, còn phải cố ý thay đổi kiểu chữ, đi làm bài tập số học trình độ học sinh cấp ba.
"Sư, sư muội nhỏ.
.
." Nghe được lời của thầy Tào, Cao Hán Thu thực sự là muốn tự tử cho rồi.
Học sinh tối vô học nhất, muốn đuổi khỏi lớp nhất, lại thành sư muội nhỏ của anh ta.
Trời cao à, vì sao người lại tàn nhẫn như vậy! ?
Cao Hán Thu khóc không ra nước mắt, nhưng Tào Vĩ Bình là giáo viên anh kính trọng nhất, thậm chí có thể nói không có Tào Vĩ Bình sẽ không có Cao Hán Thu ngày hôm nay.
"Giáo viên thầy nói đi đâu rồi, sao con có thể bắt nạt sư muội được.
.
."
Tuy rằng trong lòng đối với chuyện Nguyễn Manh Manh hại chết Nguyễn Thi Thi, vẫn khó có thể tiêu tan, nhưng nể mặt Cao Hán Thu, không dám tiếp tục nhằm vào Nguyễn Manh Manh.
*
Chỉ chốc lát sau, một màn khiến cho người giật mình, xảy ra trước mặt hết thảy bạn học lớp 1.
Chỉ thấy chủ nhiệm lớp Cao Hán Thu mới vừa rồi còn hận không thể ăn Nguyễn Manh Manh, tự mình đưa thiếu nữ trở về.
Không chỉ tự mình đưa về, sau khi để Nguyễn Manh Manh ngồi trở lại chỗ ngồi, Cao Hán Thu còn cố ý giải thích trước mặt cả lớp một lần.
"Khụ, chuyện vừa rồi chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ, là thầy trách oan Nguyễn bạn học, bây giờ đã giải quyết xong.
Từ khi Nguyễn bạn học chuyển vào lớp chúng ta, vẫn biểu hiện hài lòng, an phận thủ thường.
Trước đây giáo viên đối với trò ấy có phiến diện, loại thái độ đó là không đúng.
Các bạn học, sau này các trò cũng phải hòa thuận với Nguyễn bạn học, coi trò ấy là một phần tử của lớp 1 chúng ta."
Sau khi Cao Hán Thu nói xong, vỗ vỗ vai Nguyễn Manh Manh, mới rời khỏi phòng học.
để lại một đám bạn học, ngốc ngơ ngác lăng tại chỗ.
Không phải chứ.
.
.
Người vừa rồi, thực sự là giáo viên Cao xưa nay nghiêm túc cứng nhắc - Cao Hán Thu sao?
Giáo viên Cao vừa nãy tức giận thành như vậy, còn tưởng rằng lần này Nguyễn Manh Manh nhất định xong đời, cũng bị chuyển lớp đuổi học.
Không nghĩ tới, thái độ thầy Cao, lại trở mặt còn nhanh hơnlật sách!
Diệp Phong gấp đến độ bốc lửa, những người khác cảm thấy kinh ngạc, mà Nguyễn Kiều Kiều thì lại trở về, sâu sắc nhìn Nguyễn Manh Manh một chút.
Đáng ghét.
.
.
Nguyễn Manh Manh đến tột cùng là có số chó ngáp phải ruồi gì, tại sao ngay cả người như Cao Hán Thu cũng có thể thu phục được?
Nguyễn Kiều Kiều càng ngày càng cảm thấy, Nguyễn Manh Manh không đơn giản như mình tưởng.
Nhớ tới người đàn ông ngày đó mình nhìn thấy ở cổng trường học, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy, Nguyễn Manh Manh nhất định ẩn giấu cái gì.
*
Lúc nghỉ trưa, nhà ăn trường học, trên ghế dài lầu hai.
Nguyễn Manh Manh đang ngồi mặt đối mặt với Lệ Quân Triệt.
Từ khi cô và Lệ Quân Triệt cùng lớp, cô liền biến thành bia đỡ đạn của đứa nhỏ này.
Dù sao ở trước mặt cô không cần ngụy trang, Lệ Quân Triệt mua kẹo ngọt thưởng thức đến không chút nào nương tay.
Cũng như bây giờ, rõ ràng bánh flan caramel trên bàn là anh lấy danh mua vì cô.
Nhưng trên thực tế, đều bị Lệ Quân Triệt một mình hưởng dụng.
"Lệ Quân Triệt, cậu cảm thấy cậu như vậy thú vị sao? Lẽ nào cậu không cảm giác được, ánh mắt người chung quanh nhìn chúng ta.
.
.
Tôi cảm giác bọn họ sắp ăn tôi rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...