Sau khi Lệ Quân Triệt và Lệ Quân Tỳ tan rã trở về phòng, vẫn luôn chờ vị cô chủ đáng yêu kia đáp lời.
Nhưng đợi một buổi tối, đối phương đều không có chấp nhận lời mời kết bạn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nguyễn Manh Manh mới vừa vào nhà ăn, liền thấy được trên mặt thiếu niên đẹp trai và cậu bé mặt lạnh rõ ràng có hai cái mắt gấu trúc.
"Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy người thức đêm sao!" Gấu Con ở nhà rất ngang ngược, trừng Nguyễn Manh Manh một cái, bưng dĩa ăn của mình ngồi qua một bên.
ánh mắt Lệ Quân Triệt nhàn nhạt liếc nhìn cô, nghĩ đến anh cả cảnh cáo, lại thu tầm mắt lại.
"Đưa bữa sáng đến trong phòng tôi, tôi lên lầu ăn." Để lại một câu nói, Lệ Quân Triệt vội vã rời đi.
Anh sợ mình sẽ không nhịn được, muốn đưa tay đi xoa bóp khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm của Nguyễn Manh Manh.
Một bữa cơm, Nguyễn Manh Manh ăn đến không hiểu ra sao.
Mà Lệ Quân Ngự tối hôm qua xen lẫn tức giận rời đi, lại chưa từng xuất hiện.
Không xuất hiện là tốt nhất, cô cũng không muốn gặp anh!
Nguyễn Manh Manh ăn cơm, đi lên lầu nói chuyện với Trần Tình Chi, mãi đến khi Trần Tình Chi mệt mỏi nghỉ ngơi, cô mới trở về phòng.
Hai ngày sau, cô cơ bản lặp lại sinh hoạt ngày thứ nhất.
Mỗi ngày trừ ăn cơm và ở cùng Trần Tình Chi ra, chính là nằm trong phòng chơi game kiếm tiền.
Chỉ dùng điện thoại di động còn chưa đủ, cô còn cần tra tư liệu học tập, tìm chú Triệu mua một cái máy tính xách tay với hiệu suất cao.
Sau ba ngày, Nguyễn Manh Manh nhìn thấy tài khoản trong ngân hàng của mình thêm ra 20 ngàn đồng, mắt óng ánh sáng như sao, khóe môi giương lên, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Quyết định, theo tốc độ này, không bao lâu nữa liền có thể tích được một khoản tiền đưa cho cơ quan thám tử.
"@Cô chủ đáng yêu, nơi này có một nhiệm vụ khẩn cấp, yêu cầu một ngày đánh tới vương giả, giá cả không tệ cô có nhận hay không?"
Trong nhóm QQ cô thường nhận được đơn đặt hàng đột nhiên nhảy ra một tin nhắn, là một phòng làm việc quen biết tìm cô.
"Tạm thời không được." Cô đánh chữ, "Ngày mai tôi có việc, hôm nay cũng nghỉ sớm một chút."
Ngày mai là ngày đầu khai giảng, đi tới trường học không thiếu được lại phải nghe thông báo một trận.
Cô là đối tượng chăm sóc trọng điểm của lớp các cô, chủ nhiệm lớp - ông Trương kỳ thực đối với cô không tệ, chỉ là có chút dông dài.
"Cô chủ đáng yêu, không phải nói gần đây cô thiếu tiền dùng sao? Bây giờ phát sóng tực tiếp hot như vậy, kỹ thuật cô lại tốt, tôi biết nền tảng phát sóng trực tiếp đang cần người, hay là cô cũng mở live stream đi?"
Nguyễn Manh Manh suy nghĩ một chút, thứ live stream đó phải ló mặt, vẫn là quên đi.
Khước từ ý tốt của đối phương, logout.
Mới vừa tắt máy vi tính, cái điện thoại di động bị hỏng màn hình sắp hết pin kia của Nguyễn Manh Manh, đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông đặc biệt truyền đến, cô hầu như là theo bản năng liền bắt máy.
"Alo, ba ba.
.
." Nguyễn Manh Manh có chút kích động, ba cô rốt cục chủ động gọi điện thoại cho cô.
"Là tôi." Đầu bên kia điện thoại, giọng bà Nguyễn lạnh như băng truyền đến.
Hết thảy tâm trạng vừa hứng khởi, đều bị giọng điệu lạnh lẽo này tưới tắt.
"Ha, bà nội.
.
.
Bà tìm con có việc gì?"
"Con bé chết tiệt mày, đây là thái độ mày nói chuyện với bà nội mày sao?"
Trong giọng bà Nguyễn mang theo tức giận, bà không quên chuyện Nguyễn Manh Manh đẩy Tần Phương xuống lầu.
Nếu không phải là cháu ngoan của bà không có chuyện gì, bà nhất định sẽ không bỏ qua Nguyễn Manh Manh.
"Tôi mặc kệ bây giờ cô đang ở xó xỉnh nào, cuối tuần sau cô phải về nhà một chuyến cho tôi, có chuyện tìm cô."
Bà Nguyễn không chút lo lắng sau khi Nguyễn Manh Manh rời đi, có chỗ ở hay không, có bị khổ hay không.
Cô rời đi ba ngày, nhận được điện thoại của người nhà, lại chỉ là vì cái này.
Nguyễn Manh Manh theo bản năng từ chối, "Tuần sau con có việc."
"Con bé chết tiệt, bảo mày trở về thì trở về, nếu không phải vì ông nội của mày, mày cho rằng tao sẽ gọi điện thoại cho mày sao?"
Nghe bà Nguyễn nhắc tới ông nội, Nguyễn Manh Manh mới lộ ra một tia hoảng loạn, "Ông nội sao vậy, có phải là bệnh tình lại tăng thêm?"
"Phi! Bớt trù ẻo ông nội mày đi.
Tao cho mày biết, bảo mày trở về thì trở về, bằng không sau này mày đừng hòng tạm biệt ông nội mày!"
Bà Nguyễn mắng xong, liền cúp điện thoại.
"Mẹ, Manh Manh đều bị bức ép đến rời nhà trốn đi, mẹ.
.
.
Mẹ cần gì phải làm như vậy chứ?"
Nguyễn Triệu Thiên ở một bên nghe bà Nguyễn gọi điện thoại, không nhịn được nói chuyện thay Nguyễn Manh Manh.
"Cái gì gọi là bức ép nó? Ai bức ép nó? Đó là tự nó làm bậy!"
Bà Nguyễn hừ lạnh một tiếng, xem thường.
"Mẹ cho con biết, cuối tuần sau nó trở về, con đừng nhẹ dạ cho mẹ.
Ngày nó lăn xuống lầu ấy, ở trong bệnh viện tất cả chúng ta đều nhìn thấy.
Trên cổ và ngực nó, đều là dấu hôn của đàn ông để lại, còn không biết nó đi lêu lổng ở đâu.
Nếu như Cố Huyễn ở cùng với nó, đó mới là oan ức Cố Huyễn nhà người ta!"
"Nhưng, dù cho như vậy, cũng không nên bảo Manh Manh trở về, để cho nó đi mở miệng với ba ba chứ? Cố gia đã sớm từ hôn, Cố Huyễn với nó đã sớm không còn quan hệ."
"Phi! Chuyện Cố Huyễn từ hôn, ba con cũng không biết.
Nếu như nó không chính mồm thừa nhận với ba con là tự mình sai, tự mình không xứng với Cố Huyễn, ba con chắc chắn sẽ không đồng ý Kiều Kiều và Cố Huyễn ở cùng nhau.
Dù sao chuyện này con chớ xía vào, trong lòng mẹ tính toán sẵn!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...