Một bữa cơm Nguyễn Manh Manh ăn đến dở khóc dở cười.
Lúc đầu thái độ của cậu Lệ Quân Ngự đối với cô không hề thân mật, nhưng theo ở trên bàn ăn càng tán gẫu càng nhiều, ngược lại cảm giác chú đẹp trai này mặc dù coi như nghiêm túc, người lại là rất tốt đẹp.
Có điều...!Thẩm mỹ của chú ấy thực sự là cố chấp.
Đến cuối cùng lúc bọn họ nói lời từ biệt, còn đang không ngừng khuyên Nguyễn Manh Manh đi cắt mắt hoa đào.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Manh Manh thành công đóng vai bạn gái, được bạo quân đại nhân khen ngợi.
Trong buồng xe trên đường về, cô bị Lệ Quân Ngự nhấn ngồi ở sau ghế.
*
"Ây...! Cái kia, Lệ Quân Ngự...!Anh, anh áp sát như thế làm gì?" Nguyễn Manh Manh giơ mắt hạnh lóng lánh lên, nhìn người đàn ông bỗng nhiên tới gần.
Vẫn là mềm giọng, chỉ tiếc mở miệng không gọi là "Quân Ngự" nữa, mà là "Lệ Quân Ngự".
Lông mày đen của người đàn ông cau lại, đáy mắt trầm đen lóe qua không vui.
"Vừa nãy biểu hiện không tệ, muốn khen thưởng cái gì." Ngón tay thon dài của Lệ Quân Ngự, nhẹ nhàng nâng cằm nhỏ của Nguyễn Manh Manh lên.
Khoảng cách cực kỳ gần, lộ ra một luồng hơi thở vui tươi mà kỳ diệu.
Nếu như Lăng Bắc ở đây lúc này, anh ta nhất định sẽ khuếch đại bưng mũi, hô lớn: "Ừ, nhanh...!Nhanh tách bọn họ ra! Tôi nghe thấy được một mùi tình cảm chua thối!"
Đáng tiếc, Lăng Bắc không ở đây.
Tài xế ở hàng trước chỉ cực kỳ lão luyện, yên lặng mở tấm ngăn lên.
"Khen thưởng?" Hai mắt Nguyễn Manh Manh còn mê man, cằm nhỏ lại bất giác nâng lên một chút.
Khi cô ý thức được, động tác của mình đại diện cho cái gì, cánh mi đẹp đẽ trong nháy mắt run rẩy mấy cái.
Đòi mạng!
Vừa nãy một khắc đó, cô vậy mà theo bản năng ngẩng đầu lên, muốn...!Muốn hôn nhau? !
Rõ ràng đã tan học rồi, không cần kiểm tra nữa, không cần dựa vào nụ hôn giải trừ bệnh cũ của cô.
Hôn môi với Lệ Quân Ngự, căn bản không phải tất yếu...
Nhưng cô...!Cô đến cuối cùng đã làm gì?
Lại sẽ không kìm lòng được hất cằm lên, lại như đang đợi Lệ Quân Ngự hôn xuống.
Quá khác thường! ! !
Từ sau khi làm lộn tung lên với ba cô ở Ngự Đường, không kìm lòng được tập trung vào ôm ấp của Lệ Quân Ngự, giống như sẽ có thứ gì đó trở nên khác.
"Ầm ầm ầm —— "
Trái tim kinh hoàng, tần suất nhảy lên sắp tới mức khó tự kiềm chế.
Ở ngay lúc Nguyễn Manh Manh cảm thấy càng ngày càng lạ, Lệ Quân Ngự đã nhẹ nhàng nắm cằm của cô, cúi người hạ xuống.
Môi mỏng kia, gần trong gang tấc.
"Nghe điện thoại, nghe điện thoại, cô chủ đáng yêu nghe điện thoại..."
Một trận chuông điện thoại đột ngột, lại đột nhiên vang lên vào lúc này, đánh vỡ hơi thở kiều diễm trong buồng xe.
Cơ thể nhỏ bé của Nguyễn Manh Manh co rụt lại phía sau, lấy điện thoại di động ồn ào ra.
"Cái kia, em...!Em tiếp điện thoại."
Cũng không đợi Lệ Quân Ngự đồng ý, Nguyễn Manh Manh liền tiếp điện thoại di động.
Cô thoáng cúi đầu, vừa nghe điện thoại, vừa âm thầm chú ý tình hình của Lệ Quân Ngự.
Phát hiện anh cũng không có lui lại.
Không những không lùi, tầm mắt sâu không thấy đáy kia, dường như còn ngưng ở trên mặt mình, cô có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén mà như có thực chất.
Nguyễn Manh Manh cúi đầu đến càng thấp hơn, không dám để anh phát hiện đỏ ửng trên mặt mình.
"Alo..."
Bắt điện thoại, cô vừa mới mở miệng, giọng gào to của Mộ Cảnh Hành liền từ trong ống nghe truyền ra.
"Cô chủ đáng yêu...!Cô chủ đáng yêu mau tới cứu mạng! Giáo viên Tào dạy thay cậu đến cuối cùng là ai vậy, đáng sợ, thật đáng sợ! Thầy ấy lại hỏi chúng ta từng thấy nắm đấm sắt chưa, còn dùng thước tay sắt nữa! Ba mươi mấy người chúng ta, đã chết trận hơn hai mươi người rồi!"
Nguyễn Manh Manh: "..."
Thời điểm như thế này, loại điện thoại này gọi tới, Mộ Cảnh Hành quả thực chính là đang gài bẫy cô.
Cô thoáng nhấc mắt, phát hiện Lệ Quân Ngự vẫn cứ không nhúc nhích dùng hai tay "Kabedon" cô.
Cũng chỉ có thể mím mím môi, nhỏ giọng nói: "Cái kia...!Giáo viên Tào rất tốt, các người an tâm học với thầy ấy.
Mình còn có việc, cúp máy đây."
Nói xong liền không hề do dự cúp điện thoại.
Còn thuận tiện tắt máy.
Làm xong tất cả những thứ này, Nguyễn Manh Manh mới giơ mắt lên, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, lấy lòng cười: "Ha ha...!điện thoại của Mộ công tử bột, chuyện học bổ túc."
Ai, cô cũng không biết, tại sao mình có loại cảm giác chột dạ.
Ai biết, ánh mắt Lệ Quân Ngự lại lạnh lẽo.
Hai tay hơi siết, giam cầm cô càng chặt.
Cụp mắt, lành lạnh nói: "Anh biết...!Không phải là hậu cung ba mươi bảy kia của em sao.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...