Nói tới đây, Lệ Quân Ngự bỗng nhiên dừng lại.
Mặc cho thế nào, đường đường Lệ gia Đại thiếu gia cũng không nói ra được ba chữ "Vợ nɠɵạı ŧìиɦ" này.
Có điều, Nguyễn Manh Manh cảm thấy cô ngược lại đã hiểu.
Cô hiểu rõ nói, "Tôi biết, anh là Đại thiếu gia Lệ gia mà...!Tôi mang danh bạn gái anh, liền không thể ra mắt với người ngoài, bằng không chính là đánh vào mặt anh, làm anh mang tiếng vợ nɠɵạı ŧìиɦ, có đúng không?"
Lệ Quân Ngự: "..."
mèo con này, thật không đáng yêu, nhất định phải treo lời không êm tai ở bên mép.
"Nhưng, anh không cảm thấy như vậy rất không công bằng sao? Tôi xác thực là đến ra mắt, nhưng tôi cũng là bị bất đắc dĩ nha...!Nếu anh không có quá trớn trước, làm sao tôi có khả năng đồng ý ba ba tôi sắp xếp ra mắt!"
"Anh...!Quá trớn?" Sương lạnh đóng băng trên mặt Lệ Quân Ngự, từng tầng từng tầng rạn nứt.
Anh suýt nữa bị mèo con có lẽ bị chọc cười.
Anh đối với những phụ nữ khác từ trước đến giờ xem thường, sao có thể nói chuyện quá trớn.
"Anh còn muốn không thừa nhận sao?" Nguyễn Manh Manh nhìn chằm chằm anh, nhăn mũi, trong mắt hạnh đẹp đẽ đều là oán giận.
"Anh cho bà ngoại của Nguyễn Kiều Kiều chúc thọ ở Ngự Đường, không phải là quá trớn sao? Anh biết rõ quan hệ của em và Nguyễn Kiều Kiều, biết rõ Nguyễn Kiều Kiều và mẹ cô ta bắt nạt em thế nào, anh còn cho bọn họ mặt mũi...!Anh làm như vậy có khác gì quá trớn đâu chứ? Không, anh làm như vậy, càng ghê tởm hơn quá trớn!"
Nguyễn Manh Manh càng nói càng tức, càng nói càng oan ức, nói xong lời cuối cùng, hai tay nhỏ bé đặt trên ngực cứng rắn của người đàn ông, liền muốn đẩy anh ra.
Nếu như thay đổi người bên ngoài, bị Nguyễn Manh Manh đẩy một cái như thế, chỉ sợ sẽ ngã chỏng vó lên trời.
Đáng tiếc, Lệ Quân Ngự không chỉ không nhúc nhích, trái lại còn ôm mèo con trong lồng ngực càng chặt hơn.
"Hồ đồ, đây là quá trớn gì chứ." Anh lạnh lùng nói.
"Chuyện này làm sao không phải quá trớn...!Đây chính là quá trớn!" Nguyễn Manh Manh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng anh.
Anh đối với chuyện tốt của bà ngoại Nguyễn Kiều Kiều, giống như phản bội, đối với Nguyễn Manh Manh mà nói tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ.
Cô liều mạng dùng tay nhỏ đẩy ở ngực anh, không cho anh tới gần.
"Anh chính là quá trớn, anh đứng về phía bọn họ, giống như là phản bội em...! Nếu anh đã phản bội em, tại sao em không thể ra mắt? Bây giờ em đã sắp qua đó, đồng ý người kia, gả cho anh ta, sinh con cho anh ta!"
Nguyễn Manh Manh làm ánh mắt Lệ Quân Ngự buồn bã, tròng mắt u lạnh nhất thời che kín mưa gió nổi lên âm trầm.
Anh hận không thể bắt lấy mèo con không nghe lời này, đánh mông một trận.
Càng mắng Lăng Bắc đang ở Châu Phi xa xôi.
Đều do Lăng Bắc ra ý đồ xấu, càng làm mèo con sản sinh hiểu lầm lớn như vậy đối với anh.
Không trách vật nhỏ này, anh cả cũng không kêu, cũng không chủ động gọi điện thoại tìm anh.
Thì ra ở trong mắt cô, những hành động kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô chủ động lấy lòng kia, toàn bộ giống như là quá trớn và phản bội.
Cưỡng chế nghe được mèo con phải gả cho người khác, sinh con cho người khác mà gây nên tức giận.
Anh phun ra một hơi, dùng giọng điệu hết mức kiềm chế dỗ nói: "Đứa ngốc, bọn họ tính là thứ gì.
Người em không thích, anh như thế nào có thể cho bọn họ mặt mũi..."
Lệ Quân Ngự vẫn chưa giải thích thêm, chờ ngày mai, vật nhỏ này tự nhiên sẽ biết sắp xếp của anh.
Có điều, bây giờ quan trọng chính là đánh đuổi đối tượng hẹn hò chướng mắt kia.
Lệ Quân Ngự liếc mắt nhìn bể cá, Nguyễn Triệu Thiên và Trương Diệu Quang đang tán gẫu đến hăng say, ánh mắt hơi lạnh lẽo.
"Anh nói cái gì, em không hiểu..." Hai tay người đàn ông càng siết càng chặt, chặt đến mức Nguyễn Manh Manh không có cách nào kéo mở khoảng cách giữa bọn họ.
Cô chỉ có thể nằm nhoài trong lòng anh, thì thầm hỏi.
Lệ Quân Ngự thu tầm mắt lại, cụp mắt, nói giọng khàn khàn: "Anh nói...! Nguyễn Manh Manh, em là bạn gái của anh, coi như là giả, cũng không thể gả cho người khác."
Nói xong, không chờ Nguyễn Manh Manh đáp lại, lại đột nhiên cúi người ôm cả người cô lên.
"Nha...!Lệ Quân Ngự, anh...!Anh thả em xuống, anh dẫn em đi đâu...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...