Đêm đó, Lăng Bắc đột nhiên nhận được một mệnh lệnh.
Anh bị Đại thiếu gia nhà anh đóng gói qua đêm, đày đến một quốc gia nào đó của Châu Phi, giám sát tập đoàn Lệ Thịnh đầu tư tài trợ vào các dự án xây dựng cơ sở hạ tầng ở đất nước này.
Trên căn bản, ngắn thì một năm lâu là ba năm, anh là không cần lại về nước S.
Mà cùng lúc đó, lão nhị Lăng Đông cách xa ở Châu Âu, lão tam Lăng Nam ở nước Hoa, Lăng Tây nước M đồng thời nhận được lệnh triệu tập của Đại thiếu gia, trở về nước.
*
Một bên khác, Nguyễn Manh Manh tức giận đến nghiến răng quyết định cũng không để ý Lệ Quân Ngự nữa.
Tuy rằng lý trí nói cho cô, cô nên bình tĩnh lại, dù sao cô còn cần nụ hôn của Lệ Quân Ngự duy trì thành tích thi cử.
Nhưng, cô thật sự không làm được.
Bạo quân đáng ghét kia, bình thường bắt nạt mình thì thôi, anh lại còn đồng ý cho bà Tần làm tiệc mừng thọ!
Chẳng lẽ anh không biết, làm như vậy chính là đánh vào mặt cô sao?
Đừng tưởng rằng, đây chỉ là một buổi tiệc mừng thọ, không có gì quan trọng.
Chuyện này đối với Nguyễn Manh Manh mà nói, là giới hạn tuyệt đối không cho phép bị đụng vào.
Tần Phương thay thế Trần Tình Chi gả vào nhà họ Nguyễn đã lâu, nhưng bởi vì Nguyễn Triệu Thiên kiêng kỵ ý nghĩ của con gái, vẫn không có chính thức đối ngoại thừa nhận thân phận của Tần Phương.
Năm đó, Tần Phương gả vào nhà họ Nguyễn, là không có tiệc rượu.
Người trong giới, mặc dù biết Tần Phương là Nguyễn bà chủ, nhưng bởi vì điểm ấy, Tần Phương liền có vẻ danh không chính ngôn không thuận.
Nhưng bây giờ, làm đại thọ sáu mươi cho bà Tần, chẳng khác nào là nói cho bạn bè trên chuyện làm ăn của ông, đây là nhà họ Nguyễn thừa nhận thân phận Tần Phương.
Tuy rằng Nguyễn Manh Manh rõ ràng, Tần Phương sinh con trai, ngày đó cũng sẽ đến.
Nhưng...!Bảo cô tiếp nhận Nguyễn Minh Vũ thì có thể, nhưng bảo cô tiếp nhận bà Tần là tuyệt đối không thể.
"Manh Manh, con nghe lời, chớ tức giận với ba ba...!Ba ba biết con không thích mẹ của Tần Phương, nhưng chuyện này là chủ ý của bà nội con, lúc đó ba ba chính là vì làm khó dễ bọn họ, mới cố ý nói tiệc mừng thọ đặt tại Ngự Đường.
Ba còn tưởng rằng, loại địa phương như Ngự Đường chính là chắc chắn sẽ không tiếp loại yến hội bình thường này, ai biết ông chủ Ngự Đường lại còn đồng ý..."
Nguyễn Triệu Thiên vì không để con gái tức giận, đủ loại giải thích, không để ý lại lừa thảm người nào đó rồi.
"Nếu ba nói, đều do ông chủ Ngự Đường! Bình thường đặt tiệc ở đó, đều phải đi qua vài tầng quan hệ, ai biết lần này bị gì, đồng ý không nói, lại còn có ưu đãi."
Khi Nguyễn Triệu Thiên đang nói chuyện, điện thoại di động của Nguyễn Manh Manh lóe đến mấy lần.
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, nhìn thấy hai chữ "Bạo quân", lập tức tắt máy điện thoại di động.
"Manh Manh, sao vậy...!Bạn trai điện thoại? Có phải là cãi nhau với bạn trai không?" Nguyễn Triệu Thiên đã sớm chú ý tới con gái khác lạ, cẩn thận hỏi.
Thấy Nguyễn Manh Manh không đáp lời, vội vã tận dụng mọi thời cơ, "Nghe ba ba nói, loại đàn ông này không cần cũng được.
Không biết dỗ cô gái, còn chọc con gái bảo bối của ba tức giận.
Con gái ngoan, con suy nghĩ kỹ, tuần sau tìm thời gian gặp gỡ đối tượng hẹn hò mà ba ba nói tới đi?"
Người mà Nguyễn Triệu Thiên ông tự mình tìm, tuyệt đối tốt hơn những thanh niên kia.
Nguyễn Manh Manh nghe được Nguyễn Triệu Thiên nói, phản ứng đầu tiên chính là, nếu như cô đồng ý đề nghị của ba cô, Lệ Quân Ngự khẳng định là sẽ tức giận.
Nhưng cô đột nhiên ý thức được, tại sao mình còn phải kiêng kỵ Lệ Quân Ngự có tức giận hay không.
Dù sao, cô làm cái gì cũng là sai, cô làm cái gì cũng phải trừng phạt.
Tốt lắm, vậy hãy để cho cô quang minh chính đại phạm sai lầm, để cho cô chọc giận anh là được rồi!
Cũng không biết có phải tâm lý phản nghịch quấy phá hay không, Nguyễn Manh Manh nổi giận nói: "Được, vậy thì tuần sau.
Ba, con cũng phải ăn cơm ở Ngự Đường, ba đặt trước phòng riêng ở Ngự Đường vào thứ bảy cho con, chỉ cần có thể đặt được, con liền đi ra mắt!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...