Chào Em, Như Hoa!

Trong khoảnh khắc, hai người đụng nhau, Văn Sơ gật đầu cười, ý là: Cô
tưởng chọc giận được tôi sao? Tôi là một quý ông, chẳng hơi đâu mà nhỏ
nhen với cô.

Lỗ Như Hoa cũng gật đầu cười lại, ý là: Cậu tưởng cậu
chọc giận được tôi chắc? Cậu là khách hàng, khách hàng là Thượng đế, tôi chẳng hơi đâu mà so đo với cậu.

Ma lực tỏa ra từ tờ quảng cáo màu
hồng của Lỗ Như Hoa trong đám sinh viên mới dường như có thể sánh ngang
quyển Kinh thánh đối với các Kitô hữu.

Trong đám sinh viên trường
S, bạn có thể không biết số điện thoại cứu hỏa 119, nhưng bạn nhất định
phải biết số di động của Lỗ Như Hoa. Cô nàng thật sự đã thực hiện được
câu slogan của mình: “Chỉ cần nhấc điện thoại, muốn gì cũng có”. Cô dựa
vào sự phục vụ chất lượng hiệu quả và nụ cười thuần khiết nhất, chiếm
được sự đánh giá cao nhất của “khách hàng”.

Phòng 205 trong ký túc
xá nam sinh ở khu C của trường, cô cũng có đến thêm hai lần, lần thứ
nhất là đến đưa Lỗ Tự Ngọc túi táo, lúc cô bước vào, Văn Sơ vừa mới cởi
xong hai cúc áo sơ mi.

Lần thứ hai cô đến là vì Hoàng Kinh Vũ nhờ
mua một đôi bảo vệ cổ tay thể thao. Lúc cô bước vào, Văn Sơ đang mặc dở
quần, mới kéo đến đầu gối, hoảng quá, cái ống quần vướng víu khiến hắn
ngã chổng kềnh ngay dưới chân Lỗ Như Hoa trong một tư thế hấp dẫn.

Lỗ Như Hoa thấy thế chỉ cười cười: “Năm còn chưa hết, Tết còn chưa đến,
cậu đã vội hành đại lễ rồi sao? Cậu xem, tôi đã bảo cậu mặc CK đi, cậu
có thể mua ở chỗ tôi mà!”.

Cả phòng ôm bụng cười lăn lộn.

Sau
đó, Lỗ Như Hoa – bằng một động tác biến ảo, thoắt cái moi từ trong ba lô ra một chai rượu thuốc xoa bóp, mời Văn Sơ mua với giá mười lăm tệ. Đáp lại, Văn Sơ chỉ nhướng ánh mắt có thể giết chết người, biểu đạt sự giận dữ và khinh bỉ hết mức.

Còn câu nói ngày trước của Văn Sơ với cô:
“Không muốn nghe thấy giọng cô, không muốn nhận điện thoại của cô, không muốn nhìn thấy quảng cáo của cô xuất hiện tại phòng ký túc của tôi
nữa!”, đối với Lỗ Như Hoa chẳng hơn gì bong bóng xà phòng.

Sau lễ khai giảng, các sinh viên mới bắt đầu bước vào khóa huấn luyện quân sự.

Kỳ huấn luyện quân sự trong truyền thuyết này đã được Lỗ Như Hoa ưu ái
chuẩn bị trong vòng cả một kỳ nghỉ hè để có được cơ hội “thi triển sức
mạnh” tốt nhất. Cô cảm thấy mình thực sự đã hội đủ cả thiên thời, địa
lợi, nhân hòa. Đây nhé!

Thiên thời: Thành phố S đã vào tháng Chín mà mặt trời vẫn rực rỡ, thuốc cảm nắng và đồ chống nắng của cô bán rất chạy.

Địa lợi: Trường học quá đông, sân bãi không đủ, đợt tập quân sự cho các tân sinh viên ở khoa Kiến trúc của Lỗ Như Hoa bất ngờ lùi sang học kỳ
sau mới tiến hành, điều này khiến Lỗ Như Hoa có càng nhiều thời gian làm tiểu thương lưu động.

Nhân hòa: Lỗ Tự Ngọc với sức quyến rũ chết
người, trẻ không tha già không thương, điều này khiến kẻ có phước làm
chị gái cậu – Lỗ Như Hoa cũng được thơm lây, danh tiếng ngày càng lừng
lẫy, một bước lên mây.

Tuy nói là buôn bán lặt vặt, nhưng cũng
“tiền vào như nước sông Đà”, Lỗ Như Hoa vui đến mức không dám nghĩ đến
cái gì khác, chỉ sợ sơ suất một tí thôi là vận may sẽ rơi tuột đi mất…
Tuy rằng số tiền đó đối với Văn Sơ chỉ được coi là tiền lẻ…

Buổi
chiều cuối cùng trước khi khóa huấn luyện quân sự bắt đầu, Lỗ Như Hoa đi lĩnh đồng phục quân sự giúp cậu em. Công việc nhận đồng phục mới nghe
tưởng đơn giản nhưng thực ra còn quá cả khổ sai. Kể ra trường S cũng
thật ác, cả một khuôn viên lớn như thế, bao nhiêu khoa như thế mà chỉ tổ chức đúng một địa điểm lĩnh đồ. Sinh viên mới đến lĩnh quân phục rồng
rắn xếp thành một hàng dài đến mấy cây số, chầm chậm nhích từng bước,
khiến những cậu ấm cô chiêu vốn sướng như vua ở nhà phải đứng phơi dưới
nắng, bắt đầu kêu trời rầm rĩ.

Lỗ Như Hoa cũng ngớ ngẩn đột xuất,
tự nhiên lại quên mang theo mũ, mồ hôi toát ra ròng ròng từ cổ chảy một
đường dài xuống dưới, lưng áo sơ mi ướt đẫm, lại thêm chiếc ba lô nặng
trình trịch khiến cô hết sức khó chịu. Moi chiếc bình đã ngâm sẵn nước
sơn tra giải khát luôn mang theo người ra, cô tu ừng ực một ngụm lớn,
vừa thở ra một hơi khoan khoái thì bỗng nghe thấy xôn xao phía sau lưng.

Vẻ thắc mắc, cô quay đầu nhìn lại, bỗng thấy từ phía xa không ai khác hơn là Văn Sơ và Hoàng Kinh Vũ đang đi tới.

Hoàng Kinh Vũ vốn từ trước tới giờ, lúc nào cũng mang vẻ uy vũ mạnh mẽ
thì chẳng phải nói rồi, nhưng sao cái tên Văn Sơ này cũng lạnh băng như
mới chui ra từ lâu đài của Long Vương thế nhỉ? Trời thì nóng phát khiếp, thế mà nhìn hắn ta có cảm giác như trời đang chuyển tiết thu vậy.

Xí, tỏ vẻ! Lỗ Như Hoa vừa nhai quả sơn tra đã mềm oặt trong miệng vừa thầm rủa.

“Ở đây, ở đây, mình giữ chỗ giúp các cậu đây rồi!” Cách không xa phía
sau lưng Lỗ Như Hoa, hai cô gái vẫy tay lia lịa về phía Hoàng Kinh Vũ và Văn Sơ.

“Cảm ơn hai bạn!” Hoàng Kinh Vũ giơ tay chào theo kiểu
nghi thức quân đội rất đẹp mắt. Văn Sơ thì không nói gì, chỉ mỉm cười,
hai tay đút túi quần, uể oải cùng Hoàng Kinh Vũ bước vào giữa hàng
người, vô tình đưa mắt về phía trước, nhìn thấy cách đó không xa là Lỗ
Như Hoa bèn thầm hứ lên một tiếng.

“Hi! Như Hoa”, Hoàng Kinh Vũ
cũng đã nhìn thấy Như Hoa, vừa cười vừa vẫy vẫy tay, “Khoa Kiến trúc học kỳ sau mới phải tập quân sự cơ mà? Sao cậu vẫn phải qua đây lĩnh quân
phục?”.

Lỗ Như Hoa đưa tay quệt mồ hôi định đáp lời nhưng đã bị Văn Sơ cắt ngang, “Chắc lại ‘tác nghiệp’ hả? Lỗ Như Hoa, công việc của cô
cũng khá ra phết nhỉ, thế nào, giúp người ta lĩnh quân phục cô kiếm được bao nhiêu? Năm tệ? Mười tệ?”.

Trong hàng người bật lên tiếng cười khúc khích nho nhỏ, Văn Sơ nhìn
Lỗ Như Hoa với vẻ mặt quan tâm chân thành, như thể hắn chỉ thực sự tò mò về thu nhập của cô.

“Cũng khá.” Lỗ Như Hoa thản nhiên nhìn Văn Sơ, “Cậu đưa mười tệ, tôi cũng có thể giúp cậu lĩnh quân phục đấy, nhìn
dáng cậu lúc này xem ra cần hỗ trợ không ít đâu”.

“Thế còn mình,
còn mình thì sao?” Hoàng Kinh Vũ không hề nhận biết tí gì về bầu không
khí nguy hiểm đang lởn vởn xung quanh, vội vã hỏi Lỗ Như Hoa.

Lỗ
Như Hoa cười, “Cậu là bạn tốt của Tự Ngọc nên được miễn phí, dù sao đằng nào mình cũng phải ở đây xếp hàng. Cậu cứ về trước đi, lát mình mang
qua ký túc cho”.

“Ha! Cảm ơn nhiều!” Hoàng Kinh Vũ chạy ra khỏi
hàng, vỗ vai Lỗ Như Hoa một cái, “Thế này đi, cậu giúp mình xếp hàng,
tối mời cậu đi ăn đồ nướng nhé!”.

“Được đấy.” Lỗ Như Hoa gật đầu: “Mình thích ăn khoai tây nướng lắm”.

“Chúng ta đi thôi.” Hoàng Kinh Vũ quay sang Văn Sơ thúc giục. Nhưng Văn Sơ dường như không hề có ý định nhấc chân, “Chỉ là xếp hàng thôi mà,
xin lỗi bạn Lỗ Như Hoa, tôi không có ý định sử dụng dịch vụ của cô, cho
dù dịch vụ đó chỉ đáng giá mười tệ”.


“Ơ…” Hoàng Kinh Vũ hơi khựng lại, gãi gãi đầu, hết nhìn Văn Sơ rồi lại đến Lỗ Như Hoa.

Lỗ Như Hoa nhún vai vẻ bất cần: “Không sao, cậu thích xếp hàng thì cứ xếp”.

Bình thản ôn hòa khắc sinh tài lộc, Lỗ Như Hoa tự nhủ với mình: Đừng
tức giận, khách hàng là Thượng đế, rồi sẽ có một ngày Văn Sơ cũng sẽ trở thành khách hàng, vậy thì cứ xem hắn như một Thượng đế tiềm năng đi.

Đằng trước là Lỗ Như Hoa “thế nào cũng được”, đằng sau là Văn Sơ “quyết không cam tâm”.

Không hiểu thế quái nào mà hắn cứ liên tiếp bị Lỗ Như Hoa nhìn thấy
trong tình trạng “gợi cảm”. Hôm qua lại còn xui xẻo, đang mặc dở quần
thì ngã đánh oạch ngay cạnh chân cô ta, thật là một mối nhục lớn nhất mà Văn Sơ hào hoa phong nhã từng chịu đựng. Báo hại hắn cả đêm không tài
nào ngủ yên giấc, toàn mơ thấy Lỗ Như Hoa đuổi theo tiếp thị quần lót
CK, đòi bán cho hắn mười tệ ba chiếc, hắn không chịu mua, cô ta bèn giở
bài uy hiếp, nói rằng đã kịp chụp lại toàn bộ hình ảnh hắn trong trạng
thái không mảnh vải che thân rồi.

Mơ đến đây thì Văn Sơ choàng tỉnh dậy, nằm trên giường trong bóng tối mà lẩm bẩm: Câu đó nói thế nào nhỉ? A! Thù này không báo, không phải quân tử.

Đúng, không phải quân tử!

Cho nên hôm nay vừa nhìn thấy Lỗ Như Hoa, trong đầu Văn Sơ lập tức xuất hiện ngay hai chữ: Báo thù.

Thế nhưng mặc cho hắn châm chọc khiêu khích, Lỗ Như Hoa cũng vẫn chỉ
đáp lại hời hợt qua loa, rõ ràng là không coi hắn ra gì. Văn Sơ nghĩ
ngợi một lát, rồi để mặc Hoàng Kinh Vũ đi trước, tiến tới bên một nữ
sinh đứng trước đó mấy người, ngay đằng sau lưng Lỗ Như Hoa, lấy giọng
nhẹ nhàng, mỉm cười nói một cách chân thành, “Bạn ơi, xin lỗi mình không cố ý chen hàng nhưng mình thật sự có việc rất gấp, có thể đứng đằng
trước bạn được không?”.

Cô gái gật đầu lia lịa, nghĩ đắc thắng: Ông Trời cuối cùng cũng thương đến ta rồi, ha ha ha!

“Cô xem, thật ra tôi hoàn toàn có thể đứng tại bất kỳ chỗ nào tôi muốn
mà không hề tốn một xu.” Văn Sơ đứng sau lưng Lỗ Như Hoa, hạ giọng thật
nhỏ châm chọc.

Lỗ Như Hoa im lặng một thoáng, rồi bỗng quay đầu
lại, tặng cho Văn Sơ một nụ cười châm biếm, “Tôi bán sức lao động để
kiếm mười tệ, còn cậu dùng nhan sắc để tiết kiệm mười tệ, cậu nói xem
hai chúng ta ai được lời hơn?”.

Văn Sơ cố gắng nghĩ xem câu nói của Lỗ Như Hoa là ý gì, nhất thời vẫn chưa có hành động đáp trả. Tuy nhiên
hắn có thể khẳng định một điều: Cô ta đang mắng hắn.

Tức chết, không phục.

Hàng người nhích dần về phía trước. Trận náo động nho nhỏ do sự có mặt
của Văn Sơ và Hoàng Kinh Vũ cũng lắng dần, thế nhưng phía đằng trước
thỉnh thoảng vẫn có vài ba cô gái quay ngang quay ngửa rồi “vô tình”
quay lại liếc một cái về phía Văn Sơ.

“Lam nhan họa thủy”[1], Lỗ Như Hoa chép miệng cảm thán.

Tuy nhiên Văn Sơ không nghe thấy câu nói ấy của Lỗ Như Hoa, sự chú ý
của hắn lúc này đang tập trung vào… chiếc ba lô sau lưng cô.

Lỗ Như Hoa vóc dáng bình thường, kể cả có đi giày cao gót và đứng thẳng thì
nhiều nhất cũng chỉ tới cằm hắn thôi. Dáng người à… đã gầy như con mắm
lại còn mặc cái quần rộng thùng thình nên chẳng ra nổi một mẩu đường
cong. Tóc tai à… cụt thun lủn, nhìn qua cũng có vẻ mượt. Cánh tay à…
phần lộ ra bên ngoài thì trông có vẻ mảnh mai, hứ, ai biết bên trong có
khi giống tay kỳ lân không chừng.

Nhưng mà người gầy nhom như thế,
làm thế nào mà ngày nào cũng cõng chiếc ba lô học sinh to đùng chặt cứng những đồ là đồ được nhỉ? Kể từ lần đầu tiên hắn gặp cô ta cho đến tận
bây giờ, cô ta đều đeo cái ba lô này, chắc đối với cô ta nó cũng giống
như túi thần kỳ của Doraemon.

Văn Sơ đã từng tận mắt nhìn thấy Lỗ
Như Hoa lôi từ trong ba lô ra n thứ hàng hóa đủ hình đủ kiểu. Cô ta đúng là một cái máy bán hàng lưu động thông minh, không biết cái ba lô này
bao nhiêu cân nhỉ? Văn Sơ chợt thấy tò mò, lại thấy Lỗ Như Hoa hình như
đang nhìn cái gì đó phía trước rất chăm chú, bèn len lén giơ tay phải
thò xuống đáy ba lô, khẽ nâng lên.

Ồ… quả thật… rất nặng. Văn Sơ
lại nâng lần nữa, ước tính trọng lượng và lại một lần nữa khẳng định
phán đoán của mình. Thật sự không nhẹ chút nào, quả ba lô này mà xoay
xoay ném đi chắc chắn có thể coi như vũ khí giết người.

[1] Lấy gốc từ câu Hồng nhan họa thủy – sắc đẹp là mầm mống tai họa. Bởi Văn Sơ là
nam giới nên Lỗ Như Hoa thay chữ Hồng bằng chữ Lam.

Thực ra, ngay lần đầu tiên Văn Sơ lén nâng ba lô, Lỗ Như Hoa đã thấy có gì đó là lạ rồi, chỉ là không dám chắc. Nhưng đến lần thứ hai, bả
vai bỗng nhiên nhẹ hẫng đi, cô liền bất thần xoay người lại, bàn tay
phải của Văn Sơ vẫn tơ hơ giữa không trung… lại còn vờ vịt phẩy qua phẩy lại như thể đang rỗi rãi không có việc gì làm, rồi bẽn lẽn hạ xuống.

Lỗ Như Hoa không đoán ra ý đồ thật sự của Văn Sơ là gì, trong lòng nghĩ dù sao cái gã này chắc cũng chả có ý định gì tốt đẹp đâu. Hơn nữa đeo
nặng nãy giờ vai cũng đã bắt đầu đau, cô liền bỏ ba lô ra đặt xuống đất, hai tay để ra đằng trước.

Hàng người xếp hàng dần ngắn lại, ánh nắng trưa vẫn hồn nhiên thiêu đốt!

Chiếc ba lô của Lỗ Như Hoa vừa được tháo đặt xuống đất, ánh mắt của Văn Sơ lập tức soi mói vào phần lưng cô.

Cái lưng mới gầy làm sao, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh đã bị mồ hôi
làm ướt sũng đến mức dán chặt vào lưng, đặc biệt là chỗ trước đó bị
chiếc ba lô áp vào, đằng sau lớp vải đã trở nên gần như trong suốt ẩn
hiện hai cái dây nho nhỏ, hình như là màu hồng phấn.

Văn Sơ đương nhiên biết đó là cái gì…

Cô ta quả là gầy thật, lại còn xếp hàng lâu như thế, làn da bị phơi
nắng ửng hồng lên, cái cổ mảnh dẻ kia chắc chỉ dùng tay bóp một cái cũng đứt đôi được ấy nhỉ?

Trong đầu Văn Sơ bỗng nảy ra một suy nghĩ “kỳ dị”, khiến hắn tự khinh bỉ chính mình.

Thật ra Văn Sơ đứng đằng sau khiến Lỗ Như Hoa cũng thấy khó chịu. Chả
khác gì đứng cạnh một cái nhà lạnh. Không, là xác ướp mới đúng. Vẫn
không phải, ừm… tóm lại là cứ thấy thế nào ấy, hình như sau lưng thật là nóng, nóng đến từng milimet.

Lỗ Như Hoa không nhịn được quay phắt đầu lại, tóm được Văn Sơ đang ngẩn ra nhìn lưng mình chăm chăm.

“Anh làm cái gì thế hả?” Lỗ Như Hoa cảnh giác đưa tay ra sờ sờ sau lưng, “Anh dán giấy lên lưng tôi phải không?”.

Văn Sơ nhướng mắt nhìn cô, lạnh lùng hứ lên một tiếng đầy vẻ khinh thị.

Lỗ Như Hoa quay đi nhưng vẫn đầy nghi ngờ, lòng nghĩ tên Văn Sơ này lại còn cố chối, có cao to đẹp trai thì cũng bị ta đây thấy bằng hết rồi.
He he, nghĩ đến đây, thấy đời lại lên hương.

“Cô cười cái gì?” Giọng nói Văn Sơ vọng đến từ phía sau tai.

“A, xin quý ngài tự trọng một chút, tiểu nữ đây cho dù chỉ là đứa bán
rong nhưng cũng có quyền cười.” Lỗ Như Hoa trầm giọng nói, cũng không
quay lại, nhưng nhìn từ đằng sau vẫn rõ ràng một vẻ dương dương tự đắc.

“Ha, vậy cứ cười đi, chúc cô mua may bán đắt, tốt nhất là có cái gì cũng bán được hết.”


“Chính vậy đó, nhất là CK, ha ha.” Lỗ Như Hoa cười đến rung cả người.

Văn Sơ cảm thấy lửa giận bốc lên đầu ngùn ngụt, Lỗ Như Hoa quả thật là
cái thứ bán không ai mua, cho không ai dám. Cô ta cố ý, chắc chắn là cố
ý! Cứ nghĩ đến việc từ nay về sau bị cái kẻ tham tiền này thích nắm thóp lúc nào tùy ý là hắn lại muốn đâm đầu vào tường cho xong.

Nghĩ đi nghĩ lại, Văn Sơ bèn cố dùng một giọng thấp trầm nhất, thô
lỗ nhất, vươn người về phía sau tai Lỗ Như Hoa, nói chậm rãi: “Con gái
nên chú ý vẻ ngoài, nếu có mặc đồ trắng thì nên dùng áo lót màu da”.

“Hả?” Lỗ Như Hoa giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt giễu cợt của Văn Sơ.

“Không ngờ cô cũng thích màu hồng phấn, tôi cứ tưởng hồng phấn chỉ dành cho các cô nữ sinh đáng yêu nhí nhảnh cơ.” Văn Sơ tiếp tục nói một cách thô lỗ, đắc ý nhìn Lỗ Như Hoa lúc này đang vô thức cúi nhìn xuống ngực
vẻ nghi ngờ, rồi sờ sờ phía sau lưng, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng toàn tập.

Lỗ Như Hoa bị Văn Sơ chơi
một cú đau, bực bội đeo ba lô lên lưng, ngăn cái lưng tiếp tục phô diễn
“cảnh nóng”. Mồ hôi! Chỉ là mồ hôi thôi mà, tất cả thanh danh của cô đã
bị hủy hoại trong chốc lát!

Không được tức giận, không được tức
giận, khách hàng là Thượng đế, là Thượng đế. Lỗ Như Hoa hít thật sâu,
rồi lại hít thật sâu…

Văn Sơ nhìn cô gái nhỏ nhắn với chiếc ba lô
to uỵch trước mặt, tuy không đoán được những suy nghĩ thật sự của cô,
nhưng cũng có thể thấy cô đang tức giận đùng đùng. Ê hê, hiệu quả như dự đoán, thế là hòa nhau một ván rồi, Văn Sơ trong lòng vui như Tết, lần
đầu tiên le lói niềm vui kể từ khi bước chân vào ngôi trường S.

Thế nhưng cô ta lại đeo ba lô lên rồi, cái ba lô quả thực là nặng, đã khiến cho cả một vùng lưng ướt đẫm thế kia. Cái đồ ngốc xít, tham tiền, thật
không biết cô ta được rèn bằng sắt hay đúc bằng thép nữa. Đưa mắt nhìn
hàng người tiến chậm rì rì phía trước, để đến nơi chắc cũng phải một lúc lâu nữa, Văn Sơ lại thấy hơi bực. Haizzz, thôi thì cứ coi cô ta là một
nữ sinh bình thường đi, một quý ông có trách nhiệm phải giúp đỡ tất cả
những phụ nữ anh ta gặp, cho dù phụ nữ ấy là đồ ma nữ.

Thò ra hai
ngón tay khẽ nâng đáy ba lô của Lỗ Như Hoa, Văn Sơ tự thề rằng hai ngón
tay đối với hạng người như cô ta là đã quá tử tế rồi.

Ba mươi giây sau, ba ngón tay.

Sau một phút, có bốn ngón tay xuất hiện.

Hai phút nữa trôi qua, cả một bàn tay…

Càng đỡ, trong lòng Văn Sơ càng bực, càng cáu, cô ta là loại con gái gì mà ba lô nặng thế không biết. Không phải thục nữ, không phải, nhất định không phải.

Cuối cùng cũng gần đến lượt rồi. Toàn bộ đầu óc Lỗ Như Hoa đang hoàn toàn tập trung vào việc tiết chế cơn giận ngùn ngụt,
huống hồ cô có thế nào cũng không thể ngờ đến việc Văn Sơ lại có thể
ngầm ở sau lưng giúp mình một tay…

Đằng trước chỉ còn ba người… hai người… một người… Đến rồi!

Lỗ Như Hoa vui mừng hớn hở tiến tới trước một bước, vừa chuẩn bị chạm
đến bàn lĩnh quân phục thì bỗng từ đâu một “bức tường thịt” di động đột
ngột chen tới chặn ngang tầm mắt. Cô bước về phía bên trái nửa bước,
“tường thịt” cũng đi về bên trái nửa bước, cô chuyển sang bên phải nửa
bước, tường thịt cũng chặn đủ nửa bước về bên phải. Không chỉ có thế,
tường thịt còn phát ra một âm thanh cực kỳ chân thành: “Em là Văn Sơ –
sinh viên mới khoa Sơn dầu, đến lĩnh quân phục. Chắc phải gọi chị là đàn chị rồi, chị vất vả quá!”.

“Văn Sơ, cậu chen hàng thế hả?” Lỗ Như Hoa cuối cùng cũng phát điên.

Văn Sơ quay sang nhìn cô, sắc mặt không biểu lộ điều gì, “Bạn ơi, mình
thật sự có việc gấp lắm, có thể nhường mình một chút không? Cảm ơn
nhiều”.

“Này bạn, phải biết giúp đỡ nhau chứ, nhường cậu ấy một
chút thì có sao.” Bà chị phát quân phục xen vào nói đỡ. Hứ, chị ngồi đấy mà nói có bị đau lưng đâu cơ chứ. “Cậu là Văn Sơ phải không? Quân phục
của cậu số lớn nhất, ừ, nhớ chú ý nắng nôi đấy, học quân sự mệt lắm… cậu ở ký túc xá nào?… à, số điện thoại của cậu là…”

Lỗ Như Hoa bất lực đứng nhìn cái lưng của Văn Sơ, “lắng nghe” đàn chị “dạy dỗ” cậu em đẹp
trai, chỉ biết thầm nén tiếng thở dài: Trời ơi là Trời!

Thời gian Văn Sơ lĩnh quân phục gấp đôi những người khác, mãi sau
mới cầm bộ đồ rằn ri từ tay bà chị, quay lại mỉm cười nói nhỏ vào tai Lỗ Như Hoa: “Cô xem, tôi cứ tưởng đứng đâu là đứng đó luôn, ai dè vẫn
nhanh hơn cô một bước”.

Lỗ Như Hoa không tỏ thái độ gì, chỉ cảm
thán một câu: “Con người từ lúc sinh ra chính là đang từ từ bước đến cái chết. Tôi chẳng ngại cậu bước nhanh hơn một bước đâu, thật đấy”.

Văn Sơ nhã nhặn vẫy tay bước đi, nhưng trong lòng vẫn thầm nhẩm lại lời
nói của Lỗ Như Hoa, phân tích kỹ lưỡng, nghĩ ngợi từng từ… Không rõ ý
lắm…

Nhưng hình như cô ta đang mắng mình thì phải…

Trên con đường đầy bóng mát giữa khuôn viên khu C.

Văn Sơ tay cầm bộ đồ rằn ri tản bộ về phía ký túc xá. Đằng sau hắn không xa là Lỗ Như Hoa với mấy bộ rằn ri khác y hệt.

Nói đến vụ lĩnh quân phục của Lỗ Như Hoa khi nãy, “bậc đàn chị” không
hề lằng nhằng gì hết, rút phắt ngay hai bộ quân phục sạch sẽ thẳng thớm
dúi vào tay Lỗ Như Hoa, ra sức thể hiện hình ảnh một thành viên Hội học
sinh có hiệu suất làm việc tuyệt vời. Lỗ Như Hoa cười thầm trong bụng,
đẹp trai thì cũng chẳng ăn thua, công việc chỉ cần một phút là xong thì
Văn Sơ kia lại bị dây dưa ra đến tận năm phút.

Được rồi, nhanh
nhanh đưa đồ đến cho Tự Ngọc và Hoàng Kinh Vũ thôi, buổi chiều còn dư
được tí thời gian làm việc khác chứ. Lỗ Như Hoa rảo những bước dài về
phía trước.

Vấn đề là, đến khuôn viên khu C chỉ có đúng một con
đường, thật là oan gia ngõ hẻm, cũng chẳng biết có phải tên Văn Sơ kia
cố ý không mà cứ bước rề rề y như mấy bà cụ theo tục bó chân vậy.

Không tức giận, không tức giận! Khách hàng là Thượng đế! Lỗ Như Hoa hít sâu.

“Lỗ Như Hoa, đi đâu thế?” Tiếng chuông xe đạp lanh lảnh vang lên từ đằng sau kèm theo một giọng nam chào hỏi cô.

Là Tiếu Thanh, cũng là sinh viên năm nhất khoa Kiến trúc, bạn cùng lớp với Lỗ Như Hoa.

“Tôi đến đưa quân phục cho em trai.” Lỗ Như Hoa tươi cười trả lời, cô rất có cảm tình với Tiếu Thanh.

Nguyên nhân thứ nhất: Tiếu Thanh đối đãi với mọi người rất tốt, mua của cô n thứ đồ linh tinh thượng vàng hạ cám, vô cùng chiếu cố công việc
buôn bán của cô.

Nguyên nhân thứ hai: Đẹp trai!


Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là đẹp trai.

Lỗ Như Hoa tuy vẫn tự nhận không phải loại háo sắc, nhưng cảnh đẹp vui
mắt, đẹp trai là để ngắm, để ngắm lại không ngắm là phải tội. Nói đến
đẹp trai, Lỗ Như Hoa bỗng bất giác liếc về phía cái lưng của Văn Sơ,
hừm, hắn và Tiếu Thanh đều là hai anh chàng đẹp trai, cùng học một
trường, mà sao tính tình lại khác xa nhau đến thế được nhỉ?

“Cần giúp gì không?” Tuy là câu hỏi, nhưng Tiếu Thanh đã dừng ngay
xe lại, cũng chẳng cho người khác cơ hội từ chối, tự tiện lôi phắt cái
ba lô của Lỗ Như Hoa đeo lên phía trước ngực mình rồi khoát tay: “Lên
xe, tôi đưa đi”.

“A… Tiếu Thanh, không cần đâu!” Lỗ Như Hoa hơi do
dự nhìn chiếc xe đạp của cậu bạn, loại xe đạp này là xe gấp, Lỗ Như Hoa
cảm thấy không an toàn, ngồi lên nhỡ làm gãy yên xe người ta thì sao,
đắt tiền lắm.

“Nhanh lên, tiện đường mà.”

“Tiện đường thật à?”

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh lùng, tựa hồ, dường như, có lẽ… mơ hồ vọng đến từ cái người đang chậm rãi bước phía trước – Văn Sơ.

Lỗ tai Lỗ Như Hoa tự nhiên ù lên với âm thanh gây sự kia, liền không
thèm khách khí với Tiếu Thanh nữa, vịn thắt lưng anh chàng trực tiếp
ngồi lên yên sau. Tiếu Thanh phía trước đeo ba lô đại khủng, phía sau
chở Lỗ Như Hoa đại tiểu thư, chiếc xe đạp gấp nhỏ rung rinh lắc lư lên
đường.

Đi ngang qua Văn Sơ, Lỗ Như Hoa không quên ngó lên trời cảm
thán một câu: “A, thật ra mình tình nguyện để cho người ta chắn ngang
phía trước”. Nói xong, đảo mắt một cái, lại tiếp tục nhìn trời.

Thật ra không cần Lỗ Như Hoa thị uy, Văn Sơ cũng đã nghe thấy câu chuyện phía sau. Hắn cũng không phải cố ý đi chậm mà chỉ tò mò thôi.

Trên đường đi, Lỗ Như Hoa không ngừng chào hỏi người đi đường, làm như toàn
trường này có tới một nửa sinh viên quen biết cô ta. Văn Sơ thấy kỳ
quái, cô ta không phải sinh viên năm nhất sao, làm sao giao thiệp rộng
vậy? Không lẽ chỉ dựa vào cái “máy bán hàng lưu động” mà cô ta cõng trên lưng? Hừ, con người quả nhiên đều là thứ sinh vật tầm thường. Văn Sơ tự quyết: Hắn tuyệt đối sẽ không chiếu cố đến cái sự kinh doanh của Lỗ Như Hoa!

Cho đến khi cái tên đạp xe kia xuất hiện, Lỗ Như Hoa gọi hắn
là Tiếu Thanh, chắc là bạn cùng lớp cô ta? Văn Sơ tự bực mình vì lý trí
không thắng nổi độ dài con mắt, bất đắc dĩ tự đánh mất thể diện, đành
quay đầu nhìn một cái xem tên Tiếu Thanh kia rốt cuộc mặt mũi ra sao,
lại bị Lỗ Như Hoa kiêu ngạo đâm thêm một câu tức anh ách. Văn Sơ cay cú
nghĩ, Như Hoa Tự Ngọc à, chị em các người quả là không biết tự trọng,
thật sự không biết tự trọng.

Đúng là thân con chó rơi vào đâu thì
cũng bị hổ ăn hiếp!… À không, phải là mãnh hổ đi lạc bị chó ăn hiếp mới
phải. Chỉ có mỗi cái xe đạp thôi mà? Hôm nào ta mang cái xe thể thao ở
nhà đến! A… mình làm sao có thể nảy ra ý tưởng nhỏ nhen như vậy được
nhỉ? Khinh bỉ quá đi!

Cứ như thế, Văn Sơ vừa tự vấn bản thân cuối
cùng là chó hay hổ, bị cái gì bắt nạt, rơi lạc vào đâu, vừa nghi hoặc
phải chăng mình cũng mang tâm lý trọc phú mới nổi, lủi thủi đi về ký túc xá ở khuôn viên khu C.

Khi hắn đẩy cửa phòng 205, Lỗ Như Hoa đang
cầm ít quần áo bỏ vào chậu chuẩn bị đi ra ban công giặt, nghe tiếng cứ
tưởng là Tự Ngọc bèn quay lại.

Trong khoảnh khắc, hai người đụng nhau, Văn Sơ gật đầu cười, ý là:
Cô tưởng chọc giận được tôi sao? Tôi là một quý ông, chẳng hơi đâu mà
nhỏ nhen với cô.

Lỗ Như Hoa cũng gật đầu cười lại, ý là: Cậu tưởng
cậu chọc giận được tôi chắc? Cậu là khách hàng, khách hàng là Thượng đế, tôi chẳng hơi đâu mà so đo với cậu.

Mỉm cười, lại mỉm cười… cái khoảng cách giả tạo giữa hai người chỉ có thể so với trời cao bát ngát và biển sâu thăm thẳm…

Có điều cô Lỗ Như Hoa này đúng là chị gái tốt, quần áo dơ của Lỗ Tự Ngọc cũng đến giặt giúp.

Văn Sơ tiện tay ném quân phục lên giường, Lỗ Tự Ngọc đang im lặng vẽ
một bức phác thảo nhỏ, thấy Văn Sơ bước vào, chỉ ngẩng đầu cười cười xem như chào hỏi, chứ chẳng nói thêm gì.

Hoàng Kinh Vũ không ở trong phòng, bộ quân phục đã chỉnh tề ở trên giường của cậu ta, chắc là Lỗ Như Hoa vừa đặt lên.

Văn Sơ muốn nói vài câu, rồi lại nhịn xuống. Lỗ Như Hoa tình nguyện
thay em trai xếp hàng lấy quân phục, tình nguyện giúp em giặt quần áo,
người ngoài có lý do gì mà nói nọ nói kia.

Nhưng mà, cái cô nàng đang đứng ngoài ban công kia không biết mệt là gì sao? Đôi mắt Văn Sơ bất giác liếc về phía ban công.

“Tự Ngọc, bột giặt em để đâu thế?” Lỗ Như Hoa đột nhiên quay đầu lại
hỏi, qua lớp kính bỗng nhận thấy ánh mắt của Văn Sơ hướng về phía mình.

Văn Sơ hơi xấu hổ, cố gắng trấn tĩnh, ho khẽ một tiếng.

“Ở trong chiếc giỏ màu xanh, cái túi đã mở sẵn rồi ấy.” Lỗ Tự Ngọc trả lời, vẫn không ngừng tay vẽ.

“Ờ.” Lỗ Như Hoa trừng mắt nhìn Văn Sơ, tìm được bột giặt.

Văn Sơ hơi bực, giận bản thân sao lại hiếu kỳ quá như vậy, cũng giận là sao mỗi lần mình hiếu kỳ đều bị Lỗ Như Hoa tóm được.

Thôi không nghĩ nữa, người đầy mồ hôi, đi tắm thôi!

Văn Sơ lột phắt áo, để trần phần thân trên cầm quần áo sạch đi về phía nhà tắm cạnh ban công.

Ở ban công giặt quần áo, Lỗ Như Hoa khẽ liếc sang. Nói không có cảm
giác gì thì là bốc phét, haizzz, người ta “bo đì” mới cao to ngon lành
làm sao chứ, tay ra tay, chân ra chân.

Đang ngẩn ra suy nghĩ thì cánh tay “ra tay” vừa nãy bỗng thò sang vặn khóa vòi nước Lỗ Như Hoa đang xả.

“Bạn Như Hoa, xin lỗi nhé, ký túc xá thiếu tiện nghi, khi dùng bình
nước nóng sẽ không được dùng vòi nước khác.” Văn Sơ miệng cười rất gian
xảo, nói ngân nga.

Lỗ Như Hoa ngẩng lên, gạt mồ hôi trên trán, bất
giác hơi lùi lại. Vô tình nhìn thấy người ta trong trạng thái “nude” là
một chuyện, ở cạnh một người đàn ông cởi trần trong khoảng cách gần như
vậy lại là chuyện khác… Khuôn mặt cô bỗng nóng bừng lên, chỉ lắp bắp
được mỗi câu: “Được rồi, thế cậu tắm đi, tôi không mở nước nữa”.

Gương mặt đỏ bừng của cô khiến Văn Sơ hết sức thỏa mãn, hắn vui vẻ lâng
lâng đi vào phòng tắm vặn vòi sen, những tia nước ấm áp phun ra. Ha, cái gì mà Như Hoa với chả Tự Ngọc, cái gì mà huấn luyện với chả quân sự, cứ gọi là ta đây chấp hết.

Ha ha, muốn hát lên một bài ca.

“Aaaaaaa!!!”

Đừng hiểu nhầm. Cái âm thanh đó không phải là Văn Sơ đang hát đâu, mà là một tiếng rống khủng khiếp.

Nước ấm bỗng nhiên biến thành nước sôi sùng sục.

Văn Sơ thở không ra hơi, kéo cửa ló nửa người ra mà hét tướng lên với
Lỗ Như Hoa, không còn quan tâm gì đến phong độ với chả dáng vẻ, “Cô cố ý phải không? Cô cố ý vặn vòi nước phải không?”.

Lỗ Như Hoa giơ bàn
tay dính đầy bột giặt lên trời vẻ vô tội, khuôn mặt thể hiện rõ ràng một sự hối lỗi hết sức tha thiết: “Không phải cố ý đâu, thật sự không cố ý
đâu, chỉ là nhất thời quên mất thôi, ầy… nước nóng lắm à?”.

“Quên
ấy hả? Nước nóng không ấy hả? Cô vào mà tắm thử xem!” Nếu không phải là
đang “thiên nhiên”, nếu không phải đối phương là con gái, Văn Sơ thật sự muốn xông ra đánh nhau một trận.

“Xin lỗi.” Lỗ Như Hoa làm như sắp khóc nhưng thực ra chẳng có giọt nước mắt nào, “Mình không có thói quen tắm rửa ở ký túc xá nam, thật đấy”.

“Cô! Lỗ Như Hoa!”

“Bị bỏng rồi hả? Bỏng thật hả? A, cậu mua thuốc mỡ bôi bỏng không? Trong ba lô của mình có đấy, mười tệ một ống, rất là rẻ!”


“Lỗ Như Hoa, đồ tham tiền, đồ con gái ác độc!!!”

Tiếng hét của Văn Sơ vang lên kinh thiên động địa. Trong phòng, Lỗ Tự
Ngọc ngừng bút nhìn ra, không nhịn nổi phải khẽ mỉm cười.

Khóa học quân sự đau khổ khiến các tân sinh viên phát hãi cuối cùng đã bắt đầu.

Nếu chỉ là duyệt binh mốt hai mốt miệng hô khẩu hiệu thôi thì cũng
không có gì, thế nhưng điều mà đại đa số sinh viên không thể chấp nhận
là sáu giờ sáng đã phải rời giường. Rửa nhanh mặt mũi, ăn cơm xong là
bắt đầu vào bài huấn luyện buổi sáng kéo dài một giờ, nghỉ ngơi chút xíu rồi lại tiếp tục tập luyện cho đến tối. Ngủ nướng giờ chỉ còn là “một
thời đã xa”.

Lỗ Như Hoa ngược lại rất vui vẻ. Cô chờ đợi ngày này đã lâu lắm lắm rồi.

Bốn giờ sáng thức dậy, trời vẫn còn tối, Lỗ Như Hoa nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt rồi khẽ đặt sữa tươi và bánh mì lên đầu giường ba nữ sinh cùng
phòng trong lúc họ còn đang chìm trong giấc mộng. Cô cứ toàn đi sớm về
muộn, thật có lỗi với họ, thôi thì của ít lòng nhiều, coi như bữa sáng
bồi thường đi.

Bốn giờ bốn mươi lăm phút, Lỗ Như Hoa đeo ba lô lên vai, chuồn ra khỏi trường, tới “căn cứ bí mật” của mình.

Cô thuê một gian phòng chưa đến 10m2 ngay cạnh trường S làm kho chất đủ loại hàng hóa, đôi lúc còn dùng để nấu nướng vài thứ bằng nồi cơm điện.

Năm giờ mười lăm phút, chọn lựa xong đồ phải bán hôm nay, cầm thêm vài thứ cho Tự Ngọc, rồi lại vội vã chạy về trường.

Năm giờ ba mươi lăm phút, đến nhà ăn trường S, giở đơn đặt hàng qua
điện thoại tối qua ra, bánh màn thầu hai mươi lăm cái, bánh bao hai mươi cái, quẩy mười chiếc, sữa đậu nành mười túi và một số món linh tinh
khác.

Năm giờ bốn mươi lăm phút, mua đồ ở căng tin xong. Đúng sáu giờ đến
cửa ký túc xá nam sinh Học viện Luật, đội mũ lên, kéo vành lưỡi trai sụp xuống, trà trộn vào trong, đem bữa sáng đến tận tay “khách đặt hàng”,
lấy tiền. Xong!

Sáu giờ mười lăm phút, ra khỏi ký túc xá nam mới
bắt đầu cảm thấy run rẩy chân tay. Đói rồi! Lỗ Như Hoa lấy ra một cái
bánh mì vừa đi vừa ăn, có thực mới vực được đạo! Vừa ăn cô vừa nghĩ,
chạy tới chạy lui như vậy thật quá lãng phí thể lực và thời gian, diện
tích trường S lại lớn, ừm, ngày mai qua chợ đồ second hand kiếm một cái
xe đạp.

“Hi! Lỗ Như Hoa.” Phía sau có người réo tên cô. Lỗ Như Hoa
quay đầu nhìn, là Cá voi – bạn cùng phòng Tự Ngọc… úi, lại kèm cả tảng
băng Văn Sơ nữa.

Bọn họ đều mặc quân phục nghiêm chỉnh, đầu đội mũ. Ái dà… Không “ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái” không xong,
cũng bộ đồ ấy nam sinh khác mặc vào trông y như lính đào ngũ, hai tên
này mặc thì lại giống thành viên đội danh dự diễu hành Quốc khánh. Lỗ
Như Hoa chân thành cảm thán cho phong thủy phòng 205.

“Lỗ Như Hoa,
cậu cũng thuộc dạng ‘thoáng’ đấy chứ nhỉ, sáng sớm đi ra từ ký túc xá
nam Học viện Luật, không phải là cả đêm cậu…” Cá voi nghĩ gì nói nấy,
không giấu được kinh ngạc, ánh mắt trợn tròn, chỉ chỉ Lỗ Như Hoa, lại
chỉ chỉ vào ký túc xá nam.

Văn Sơ thì trái lại, hoàn toàn trấn
tĩnh, gương mặt bình thản không thể hiện cảm xúc, chỉ có khóe miệng hơi
nhếch lên, nửa cười nửa không.

Ôi trời, ký túc xá Học viện Luật và
khuôn viên khu C nằm liền kề, thật là oan gia ngõ hẹp đây mà. Lỗ Như Hoa miệng vẫn còn đầy bánh mì chưa nuốt xong, vội vàng xua tay: “Không
phải, không phải đâu! Tôi đến đưa bữa sáng”.

“Đưa bữa sáng? Chẳng lẽ cô ở Học viện Luật cũng có em trai phải chăm sóc? Lỗ Như Hoa, em trai cô nhiều thật đó.”

Văn Sơ sẵn sàng thề: Hắn không định nói như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, cứ gặp Lỗ Như Hoa là lại muốn kiếm chuyện gây gổ…

Thực ra nhìn Lỗ Như Hoa mới sáng sớm đã mướt mồ hôi, ý nghĩ đầu tiên
xuất hiện trong đầu hắn là chắc cô ta lại ở đây quảng cáo rao bán cái gì đây, hóa ra là đưa bữa sáng.

Cái thứ tiền khổ nhục như vậy mà cũng phải kiếm, cô ta có lẽ… có lẽ tự làm khổ mình quá rồi.

Văn Sơ có thể nhận ra cuộc sống của hai chị em Như Hoa Tự Ngọc rất
thanh đạm, hắn cũng nghe nói bọn họ không cha không mẹ, nhưng trường S
cũng cho vay tiền đi học mà, ngoài ra còn có thể xin học bổng, việc gì
phải xoay xở đến mức thế này cơ chứ.

Cô ta vất vả như vậy, cái tên
Lỗ Tự Ngọc kia lại ngày ngày thong dong thoải mái. Trong lòng Văn Sơ,
cảm tình với Tự Ngọc giảm thêm ba phần.

“Tôi chỉ có một đứa em, Lỗ Tự Ngọc, cảm ơn đã quan tâm.” Lỗ Như Hoa cười cười, bình tĩnh trả lời Văn Sơ.

Shit! Lại hớ mồm rồi, Văn Sơ thật muốn cắn cái lưỡi ngớ ngẩn nhiều
chuyện đứt luôn cho rồi. “Bữa sáng đưa thế nào? Có đưa đến ký túc xá bọn mình không?” Cá voi có vẻ hứng thú – nếu không phải đến căng tin ăn
điểm tâm, mỗi ngày có thể ngủ thêm hai mươi phút.

“À…” Lỗ Như Hoa hơi ngần ngại. Hôm qua cô đã nghĩ, về sau nên cố
gắng ít kinh doanh ở khoa Sơn dầu, một là sợ Lỗ Tự Ngọc khó xử, hai là
tránh gặp Văn Sơ.

“Chị!” Vừa nghĩ đến Tự Ngọc, cậu ta lập tức xuất hiện.

Gần như ngay lập tức, Lỗ Như Hoa lên tinh thần, hai mắt sáng lên. Ngay
cả Văn Sơ cũng cảm thấy kinh ngạc với sự “cải tử hoàn sinh” của Lỗ Như
Hoa.

“Ăn sáng chưa?” Lỗ Như Hoa vùng chạy về phía Tự Ngọc, đẩy bật Cá voi và Văn Sơ đang đứng chắn đường về hai phía.

Vào lúc đó, Văn Sơ cảm thấy như vừa bị một thứ sức lực dời núi lấp biển va phải.

“Ăn rồi, cái bánh mì hôm qua chị đưa cho đó.” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười nhìn
chị, móc trong túi áo lấy khăn tay đưa cho Lỗ Như Hoa: “Chị dùng đi”.

“Thôi khỏi, chị bẩn quen rồi.” Lỗ Như Hoa nói vẻ như hơi giận dỗi,
“Không phải nói là điểm tâm phải ăn nóng sốt sao, lại đi ăn bánh hôm
qua. Em không muốn dậy ra nhà ăn hả? Hay là còn đợi chị mang đến?”.

“Chẳng phải chị cũng ăn bánh để qua đêm đấy thôi, chẳng sao đâu.” Lỗ Tự Ngọc lắc đầu.

Lỗ Như Hoa bỗng nghĩ ra gì đó, “Chị mang cho em cà chua bi này, chút
nữa học quân sự xong chị ra sân tập tìm em nhá. Đừng để mệt quá, nếu
thấy mệt thì nhớ nói ngay với huấn luyện viên nhá!”.

Cá voi ngẩn ra nhìn, Văn Sơ thì ngứa mắt quá thể, ác cảm đến nổi cả da gà, khinh bỉ
trừng mắt nhìn hai chị em Như Hoa một cái, sải bước bỏ đi.

Thật xui xẻo, hắn vừa bước vừa buồn bực. Vừa sáng ra đã gặp phải Lỗ Như Hoa, cô
ta lại còn muốn vào sân huấn luyện. Trường S lớn như vậy, cô ta không
tìm được chỗ nào khác bán hàng sao?

Đúng là mặc dù trường S rất lớn nhưng Lỗ Như Hoa không thể đến chỗ nào khác bán hàng.

Trong ngày đầu tiên học quân sự, Văn Sơ đã thật sự được mắt thấy tai nghe cái gọi là “người bán hàng vĩ đại nhất thế giới”.

Sân huấn luyện rất lớn, sinh viên ở các khoa tập luyện cũng nhiều.
Ngoài rìa sân tập có vài người đang lén lút bán nước khoáng và mấy thứ
linh tinh. Kỳ quái là, chỉ có Lỗ Như Hoa bên này là bán được nhiều.
Nguyên nhân là do cô chọn bán toàn những mặt hàng hấp dẫn.

Lỗ Như
Hoa biết mình sức lực có hạn, làm sao bê nổi cả thùng nước khoáng to
đùng. Cạnh tranh thì khốc liệt, bảo vệ trường thì ghê gớm, cho nên cô
không bán nước, cô chỉ bán một mặt hàng duy nhất: sơn tra khô nguyên quả và sơn tra khô xắt nhỏ.

Quảng cáo của cô tương đối đơn giản dễ hiểu:

“Muốn giải khát, uống sơn tra;

Muốn thoải mái, tìm Như Hoa!”

Kết quả là, trong thao trường quân sự, gần như cứ mỗi sinh viên đang
cầm một chai nước khoáng lắc lắc, thì bạn đều có thể nhìn thấy trong
chai của họ có ngâm những miếng sơn tra…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui