Nếu Thượng đế cho Văn Sơ cơ hội quay trở lại khoảnh khắc tiếng gõ cửa
đáng chết đó vang lên, hắn nhất định sẽ dõng dạc: Không được vào! Và nếu nhất định phải cho cái “không được vào” đó một kỳ hạn, hắn hết sức hy
vọng sẽ là: Một vạn năm.
Thế nhưng Thượng đế có cho không? Không
hề, cho nên, giờ đây hắn đành phải xấu hổ tột cùng mà tóm chặt chiếc
khăn bông quấn quanh người che vị trí chủ chốt, ngại ngùng đứng bối rối
nhìn cái kẻ chính hiệu phái nữ nhưng ăn mặc chẳng khác gì đàn ông đó,
dùng ánh mắt kinh ngạc, hiếu kỳ và không chút che đậy đó mà lột trần hắn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên.
Đầu tháng Chín ở trường Đại học S, trời khá nóng.
Còn hai ngày nữa mới đến hạn sinh viên mới báo danh, nhưng cũng có một
số cô cậu đã kéo theo hai bậc sinh thành đến báo danh trước, tránh việc
sát giờ mới cuống ca cuống quýt.
Khu C khuôn viên trường S là ký
túc xá nam của sinh viên năm nhất khoa Sơn dầu học viện Mỹ thuật, người
ra kẻ vào rất đông. Lỗ Như Hoa thân mặc chiếc áo sơ mi vải bò rộng thùng thình, đầu đội mũ lưỡi trai sùm sụp, đằng sau lưng đeo một ba lô leo
núi, tay cầm một tập tờ rơi màu hồng phấn, đứng trước tấm bảng quảng cáo khu C cần mẫn dán mẩu quảng cáo nhỏ.
Nội dung mẩu quảng cáo như
sau: Xin chào các tân sinh viên! Các bạn chắc hẳn là rất muốn trải qua
bốn năm học hạnh phúc ở trường Đại học S? Các bạn rất thích sách cũ và
tạp chí cũ? Các bạn đã từng dài cổ ngóng chờ dịch vụ giao đồ ăn tận nơi
với cái bụng rỗng sôi réo nhưng rốt cuộc họ lại chẳng thèm tới? Các bạn
muốn thuê xe đạp cho tiện đi lại? Các bạn muốn tự mình khám phá hết cả
trường Đại học S rộng lớn? Hoặc các bạn đau đầu nhức óc muốn tìm dịch vụ châm cứu massage? Các bạn muốn lĩnh vật phẩm tập quân sự nhưng lại ngại xếp hàng? Hay các bạn muốn gia nhập tổ chức hoạt động ngoại khóa mà lại khổ vì không có cách báo danh? Các bạn muốn mua thẻ IP, IC với chiết
khấu cao nhất? Nếu như bạn cần tất cả những điều đó, chỉ việc quay số
điện thoại: 1370… Chỉ một cú điện thoại, không phân biệt già trẻ gái
trai, cần gì có nấy, giá cả cạnh tranh.
“À thế có dầu gió không?” Có người hiếu kỳ dừng lại xem, đọc xong quảng cáo liền hỏi Như Hoa một cách thận trọng.
“Thế bạn cần dầu Thất Tiên, dầu Quảng Phát hay dầu Thảo Bản?” Lỗ Như
Hoa lấy ngay thái độ chuyên nghiệp, chỉnh lại mũ, vẻ mặt trịnh trọng hỏi lại.
“À… thế… thế nào cũng được.” Người hỏi – một sinh viên mới gãi gãi đầu trả lời.
“Cậu định để chống buồn ngủ, chống muỗi hay là chỉ đơn thuần thích ngửi mùi thơm dầu gió?” Lỗ Như Hoa tháo ba lô xuống, như ảo thuật, một tay
lấy ra ba chai dầu gió be bé, “Cậu vừa tới trường S, chắc là chưa quen
nơi ở mới, thành ra chất lượng giấc ngủ không được tốt, điều đó ảnh
hưởng rõ ràng trên sắc mặt cậu. Cậu thử soi gương xem, đã có cả quầng
thâm rồi kia kìa!”.
Cậu sinh viên mới vẻ hốt hoảng đưa tay sờ sờ
phía dưới mắt, “Đúng thật là buổi đêm mình bị khó ngủ, ban ngày đâm ra
lơ mơ, muốn tỉnh táo hơn một chút!”.
“Ừ, với tình trạng này mình đề nghị cậu dùng dầu Thất Tiên, mùi hương dễ chịu mà không kích thích, tác dụng tức thì. Còn cái này nữa, quầng thâm của cậu cũng phải chữa trị
ngay, cậu xem mặt mũi đẹp trai thế này, không thể để cho chút khiếm
khuyết đó làm ảnh hưởng đến “sức tiêu thụ” được… ừ, ý mình muốn nói đến
sự nghiệp học hành. Đây, đề xuất thêm một thứ rất hay cho cậu!” Lỗ Như
Hoa lại moi ra một hộp nhỏ, “Đây là mặt nạ dưỡng mắt đặc trị quầng thâm
dành cho nam giới, đắp mắt giúp phòng ngừa nếp nhăn và bổ sung độ ẩm,
đặc biệt thích hợp cho dân hội họa. Các cậu phải sử dụng mắt nhiều, hay
bị mỏi mắt thì thứ này là tốt nhất đấy, dùng xong bảo đảm mắt sáng ngời
ngời như bóng đèn cao áp, chả cần đến thuốc bổ mắt sáng mắt nữa đâu”.
Đôi mắt cậu sinh viên sáng lên, “Wow! Cậu lại còn có cả mặt nạ dưỡng
mắt hiệu này cơ à, tôi trước đây có dùng rồi, hiệu quả cực kỳ! Cậu bán
bao nhiêu?”.
“Ba mươi đồng một hộp.”
“Rẻ quá, tôi lấy ba hộp! Và thêm một chai dầu gió Thất Tiên nữa!”
Cậu sinh viên vội vã mở ví ra, sung sướng nhận hàng rồi tung tăng rảo
bước chạy đi.
“Có tác dụng thật không? Con trai dùng mặt nạ dưỡng
mắt có tốt không nhỉ…”, hai trong số những người đứng quanh đó có vẻ bắt đầu dao động, khẽ lẩm bẩm.
“Tất nhiên là tốt rồi, cực thích hợp
cho những anh chàng đẹp trai! Đồ của tôi toàn là loại chất lượng đảm
bảo, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp mà!” Lỗ Như Hoa quay mặt sang, quan
sát kỹ người vừa nói, lại lấy giọng ấn tượng mà nói: “Ô… sao các nam
sinh khoa Sơn dầu đều đẹp trai thế này nhỉ!”.
Hai anh chàng vừa nói cùng đỏ mặt, ngượng nghịu bối rối một lát, rồi bỗng lấy vẻ anh hùng, hào phóng móc tiền ra.
Chưa đầy nửa tiếng sau, mặt nạ dưỡng mắt của Lỗ Như Hoa đã bán được chẵn mười hộp, cộng thêm đơn đặt hàng năm hộp nữa…
Hê hê, một kết thúc hoàn hảo!
Lỗ Như Hoa nhét đống tờ rơi sót lại vào trong ba lô, lại kéo sụp mũ
xuống, nhắm lầu một khu ký túc nam sinh tiến tới. Khi cô đi ngang cổng
ra vào, bà quản lý ký túc đang ngồi đan áo len ngẩng lên, chỉ hất cằm
tiện miệng khuyên bảo một câu xanh rờn, “Khu nam sinh nhớ là không được
phép đưa bạn gái vào trong đâu đấy”.
Lỗ Như Hoa ngoác miệng đối đáp, “Ô, vâng, vâng”. Rồi co cẳng chạy biến vào trong.
Bà quản lý lườm theo cái lưng của nàng ta, chép miệng tiếc rẻ: “Haizzz, thằng nhóc tội nghiệp vừa gầy vừa lùn, chỉ sợ cũng chả có nổi bạn gái
mà đưa vào ấy chứ”.
Lỗ Như Hoa đương nhiên không biết đến câu cảm
thương ngầm của bà quản lý, cô chỉ toàn tâm toàn ý vào việc quan sát địa hình, cái lầu một này, trong bốn năm sắp tới sẽ là một trong những lãnh địa tác nghiệp quan trọng của cô.
Trước tiên là dạo một vòng quanh lầu một, tất cả đều trống hơ trống hoác, chỉ có hai gian phòng là có vẻ có người ở, khóa vẫn im ỉm. Sau khi cúi xuống chỗ khe cửa nhét vào đó
một tờ quảng cáo, Lỗ Như Hoa lặng lẽ lên lầu!
Lên đến lầu hai, tình hình vẫn không có gì thay đổi, nhưng Lỗ Như Hoa cũng không hề nhụt chí, theo như kinh nghiệm cô thu được qua những năm dài “làm kinh doanh”
trong trường thì để có thể tổng tấn công toàn diện một đại quân, đầu
tiên phải chiếm lĩnh được trận địa mới mong có khả năng thắng lợi.
Đôi mắt nhanh chóng quét một vòng, xác định được mục tiêu là một gian phòng đang hé cửa đề số 205.
Khẽ hắng giọng, bỏ mũ xuống, cào cào lại mái tóc, sau khi Lỗ Như Hoa tự nhận thấy hình tượng của mình lúc đó đã hoàn toàn là một sinh viên
gương mẫu, bèn đưa tay gõ lên cánh cửa phòng 205.
Cô nhận thấy,
kiểu “xông vào tận nơi” này có cái hay là không bị lộ rõ bộ mặt bán hàng chuyên nghiệp. Nói trắng ra, dễ lừa được tiền… à… dễ kiếm được tiền.
“Cửa mở đấy.” Bên trong quả nhiên vọng ra tiếng người nói, có vẻ dễ nghe, nhưng hình như hơi bực dọc.
Lỗ Như Hoa do dự một thoáng, thầm nghĩ cứ theo cái tiếng nói này, chắc
chắn là người rất kém kiềm chế nóng giận đây, mà thôi kệ hắn, cứ có lòng rồi tức khắc sẽ được nụ cười của người ta.
Cho nên, vào thời điểm
Lỗ Như Hoa đẩy cánh cửa, cô nàng trưng ra dáng vẻ hoàn toàn là một nữ
sinh hoàn hảo, đồng thời lấy giọng ngọt ngào nói: “Bạn ơi, mình cũng là
tân sinh viên trường S, xin hỏi bạn có cần đồ… dùng… thường… ngày… gì…
không?”.
Mấy chữ cuối không phải Như Hoa cố tình kéo dài, mà thực ra là vì… kinh ngạc quá mức đến nỗi không thốt ra lời được nữa…
Bởi vì, đang đứng quay lưng lại phía cửa là một nam sinh – có vẻ như
vừa tắm xong chưa kịp mặc quần áo… nói theo cách khác… một tấm lưng dài
vai rộng… một cặp mông… hoàn chỉnh… tuyệt đẹp… đang ở ngay trước mặt Lỗ
Như Hoa.
Đối với Văn Sơ mà nói, hôm nay quả thật không phải một ngày tốt đẹp gì.
Đầu tiên là mới sáng sớm ra đã nhận được điện thoại từ nước ngoài của
cha, nội dung cuộc đàm thoại thể hiện một sự khiển trách ghê gớm và kết
thúc bằng lời cảnh cáo được nhấn mạnh: “Con cháu nhà họ Văn, làm sao có
thể quên mất gốc rễ, đến học tiếng Trung còn chưa xong thì đừng có nói
đến nghệ thuật”.
Văn Sơ lúc đó thật muốn hỏi vặn cha một câu: Là ai từ bé đã đem hắn ra nước ngoài sống? Từ bé ở nước ngoài học hành, bây
giờ cha cảm thấy làm mất mặt nhà họ Văn, lại tống về nước học đại học,
thế là coi cái thằng hắn thành thứ gì rồi? Hơn nữa hắn thực sự không
hiểu nổi, học vẽ thì có cái quái gì liên quan đến tiếng Trung đâu???
Lại thêm ông anh Văn Phỉ tiếp tục con đường dạy đời của cha, thân chinh “tháp tùng” hắn đến trường S, đồng thời công bố một tin tức khủng
khiếp: Trong thời gian học ở trường S, bắt buộc ở ký túc xá, thẻ tín
dụng bị cắt, toàn bộ chi tiêu phải dùng tiền mặt, khoản này được cho cố
định mỗi tháng.
Trời sụp rồi! Được lắm Văn Phỉ, anh đã không thèm nể tình anh em, để cô chị dâu tương lai thu dọn anh đi cho xong.
Hết sức bất đắc dĩ chuyển vào căn phòng ký túc xá nhỏ hẹp, đông đúc,
bốn người một phòng, nằm trên chiếc giường rộng một mét cứng như đá, cho dù vẫn chưa khai giảng, Văn Sơ đã bắt đầu hoài niệm những ngày ở bên
Pháp rồi, nhớ ngôi nhà rộng rãi, nhớ chiếc giường lớn có thể lăn lộn,
cuốn xoay tùy ý…
Nhìn bốn chiếc va li da lớn của mình, Văn Sơ nhận
thấy việc mở chúng ra, lấy đồ đạc bên trong, lại bày biện xếp đặt, đối
với hắn bây giờ thật sự là một công trình còn vĩ đại hơn cả xây kim tự
tháp Ai Cập. Và cuối cùng, hắn hạ một quyết định khiến bản thân phải hối hận ít nhất một học kỳ: Cứ đi tắm trước đã.
Nếu Thượng đế cho Văn
Sơ cơ hội quay trở lại khoảnh khắc tiếng gõ cửa đáng chết đó vang lên,
hắn nhất định sẽ dõng dạc: Không được vào! Và nếu nhất định phải cho cái “không được vào” đó một kỳ hạn, hắn hết sức hy vọng sẽ là: Một vạn năm.
Thế nhưng Thượng đế có cho không? Không hề, cho nên, khi hắn đành
phải xấu hổ tột cùng mà tóm chặt chiếc khăn bông quấn quanh người che vị trí chủ chốt, ngại ngùng đứng bối rối nhìn cái kẻ chính hiệu phái nữ
nhưng ăn mặc chẳng khác gì đàn ông đó, dùng ánh mắt kinh ngạc, hiếu kỳ
và không chút che đậy đó mà lột trần hắn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, Văn Sơ dường như hoàn toàn tuyệt vọng với toàn bộ những gì thuộc
Đại học S rồi, chỉ biết làm một điều duy nhất là rít lên một câu qua kẽ
răng: “Đây – Hình – Như – Là – Ký – Túc – Nam – Sinh!”.
“A… tôi
biết, cho nên tôi chỉ bán đồ chuyên dành cho nam thôi mà.” Lỗ Như Hoa cố gắng nuốt nước bọt, cố gắng giữ đôi mắt mình chỉ hoạt động trong phạm
vi từ phần eo trở lên của gã sinh viên đối diện… nhưng vấn đề là… vấn đề là tầm mắt nó bao quát lắm… lại thêm diện tích bề mặt tấm khăn bông kia cũng hơi nhỏ… nhưng mà nói thật lòng, cái gã này mới đẹp trai ghê chứ,
mái tóc ướt rượt… các tiểu thuyết kiếm hiệp thường nói thế nào nhỉ? Mày
sắc mắt sáng? He he, nhìn dáng chắc phải cao hơn mình đến một cái đầu?
Đến mét tám lăm ấy nhỉ? Đôi vai rộng, thân hình không hề có chút mỡ
thừa, thật sự là bốc lửa đấy nha, kiểu này mà đem đi quay phim đen nhất
định ăn tiền…
“Cô không thấy ở trong tình huống này thì nên đi ra à?”
“Thế anh có mua đồ lặt vặt không?” Lỗ Như Hoa đã phần nào hồi phục tinh thần, ngầm cảnh cáo bản thân: Nhớ kỹ mục đích chuyến đi, chú ý hàng hóa giá cả!
“Tôi không mua!” Văn Sơ nghiến chặt răng, cũng ngầm cảnh
cáo bản thân: Có tức giận thì cũng không được tức giận với con gái,
không được cư xử thô bạo với con gái, chú ý phong độ, chú ý phong độ!
“Xin đừng vội nói không mua, anh vẫn chưa biết rõ mà.” Lỗ Như Hoa nhìn
bốn chiếc va li da lớn y hệt nhau nằm dưới sàn, nhìn logo là đủ biết giá trị không nhỏ rồi, ha, con nhà giàu đây, “Thật ra tôi cái gì cũng có,
ồ, cậu cần máy sấy tóc không? Kiểu dáng nhỏ gọn, cậu xem tóc ướt thế kia không sấy khô dễ sinh bệnh lắm. Hay là dầu dưỡng tóc? Hoặc nước hoa sau cạo râu?”.
“Này cô, tôi đếm ngược từ năm trở xuống, nếu cô vẫn không chịu đi
thì đừng có trách.” Văn Sơ không nén được cơn giận, sự giáo dục từ bé
không hề dạy hắn phải làm gì trong tình trạng tréo ngoe hiện tại, hắn
chỉ biết mình cần xả cơn giận thôi, hắn cáu quá, hậu quả sẽ tha hồ mà
nghiêm trọng!
Lỗ Như Hoa có vẻ hơi chợn, lùi lại sau nửa bước,
“Không sao, không sao, nếu lúc này cậu không tiện thì tôi đi cũng được,
không mua bán thì cũng còn tình nghĩa mà, vẫn còn tình nghĩa mà. Thật ra tôi thật sự cảm thấy cậu cần mua một…”.
“Năm!”
Văn Sơ bắt đầu mở miệng đếm ngược. Lỗ Như Hoa – với một tốc độ có thể sánh ngang với
xoáy lốc – đã nhảy vèo về phía cửa, đẩy bật cánh cửa lao thẳng ra ngoài, trước khi biến mất còn không quên thảy lại một tờ quảng cáo màu hồng
phấn, tờ quảng cáo mềm mại bay bay trong không trung, cuối cùng đậu
xuống ngay cạnh bàn chân Văn Sơ.
Văn Sơ đờ người đứng bên cạnh
giường, hồn vía dần quay lại, cơn giận cũng đã giảm bớt, cúi xuống nhặt
tờ rơi lên với vẻ ác cảm, trên mặt giấy màu hồng in đậm nét một số điện
thoại kèm dòng quảng cáo “cần gì có nấy”. Đúng lúc Văn Sơ vừa bỏ chiếc
khăn bông che bộ phận trọng điểm trên người xuống, cánh cửa bỗng lại bị
đẩy hé ra, một cái đầu kèm một bàn tay thò vào. Bàn tay vẫy vẫy một thứ
bằng vải đen chẳng biết là gì và cái đầu nở nụ cười e lệ rồi nói: “Số
điện thoại dễ nhớ nhỉ? Tôi là Lỗ Như Hoa, cậu nhớ có cần mua gì thì gọi
tôi nhé. Thật ra tôi muốn hỏi cậu có cần mua quần lót không, hàng hiệu
CK, rất hợp với cậu. Cậu mặc cỡ nào?”.
Văn Sơ giận đến tắc cả thở,
thậm chí không thèm nói với đứa con gái tự xưng là Lỗ Như Hoa ấy bất kỳ
lời sỉ mắng nào nữa. Hắn quấn kỹ chiếc khăn bông thành một vòng quanh
hông, lao đến đá cái cánh cửa đáng chết một cái sấm sét.
Cánh cửa
cuối cùng cũng đóng chặt lại, ngoài hành lang còn nghe vọng tiếng những
bước chân cóc cóc cóc xa dần, kèm theo một câu hét to: “Tôi chưa nhìn
thấy bất cứ cái gì, chưa nhìn thấy bất cứ cái gì đâu!”.
Trời đất ạ, để tôi chết đi cho rồi! Sự phẫn nộ của Văn Sơ đã lên tới cực điểm, hắn
lôi điện thoại ra bấm số của Văn Phỉ: “Anh trai, em không muốn ở lại
trường S nữa, anh giúp em thuê một phòng khách sạn hoặc căn chung cư nào đó đi, em thật chịu hết nổi chỗ này rồi!”.
Tiếng Văn Phỉ lười biếng vọng ra từ trong ống nghe: “Ông già nói
rồi, mọi thứ đều phụ thuộc vào thành tích tiếng Trung của mày, rõ chưa
hả?”.
“Nhưng em học sơn dầu mà! Mỹ thuật phương Tây! Sao em phải ở lại trường S cơ chứứứ!!!!”
“Bởi vì trường S là nữ thần ngự trị trong tim ông già. Thôi bảo trọng nhé! Bye bye!”
“Đợi đã anh trai, a lô, a lô, a lô!” Văn Sơ tuyệt vọng gác máy. Bốn
năm, bốn năm. Pierrot của ta. Leonardo da Vinci của ta. Rafael của ta…
Hắn thuận chân đá một cái vào chiếc va li da gần nhất và do không khóa
nên nó bung ngay ra, quần áo tung tóe trên sàn và ngứa mắt hơn hết thảy
trong đám đó chính là một chiếc quần lót màu đen với nhãn hiệu in rõ
ràng… CK.
Văn Sơ muốn khóc.
Còn nàng Lỗ Như Hoa chạy trốn
đương nhiên không biết hành vi của mình đã khiến anh chàng đẹp trai
trong phòng muốn đi giết người, cô thậm chí trước lúc bỏ chạy vẫn không
quên liếc tấm biển sơ đồ treo trên cửa, dựa theo vị trí anh chàng đẹp
trai đó để đồ thì chắc là giường số một, ồ, chủ nhân của giường số một
tên Văn Sơ… một cái tên thật là văn nghệ, thật không thể tưởng tượng nổi lại có nhiều cơ bắp đến thế… Ôi, đợi đã, còn giường số bốn là… ôi… Lỗ
Như Hoa đưa tay gạt mồ hôi lạnh, thật tình cờ, trên tấm biển viết rõ
ràng rành mạch, giường số bốn thuộc về Lỗ Tự Ngọc.
Lỗ Tự Ngọc, xem
ra nhiệm vụ quang vinh bán hàng cho anh chàng đẹp trai chỉ có thể tặng
cho cậu rồi! Lỗ Như Hoa không chiến đấu trên lầu hai nữa, chuyển mặt
trận sang lầu ba và lầu bốn. Tất nhiên, bây giờ mỗi lần gõ cửa, cô nàng
đều hỏi thêm một câu: “Người trong phòng đã mặc đồ xong hết rồi chứ
ạ???”.
Hiệu quả cực kỳ, lợi nhuận như nước, Lỗ Như Hoa ỷ vào ba tấc lưỡi không xương và nụ cười kiểu “chúng ta là bạn cùng khóa” lại bán
thành công thêm năm lọ dầu Thất Tiên, hai hộp kem chống nắng dành cho
nam, mười cái bật lửa, bảy đôi tất thể thao, sáu tờ cẩm nang tuyến đường trường học, tám tập bản đồ giao thông trường S, hai thẻ điện thoại và
cả một gói tăm xỉa răng.
Lỗ Như Hoa cảm thấy trường S quả thật là một kho vàng, còn nam sinh khoa Sơn dầu thì thật sự… đáng yêu hết chỗ nói!
Cho nên một tiếng đồng hồ sau, khi Văn Sơ xuống lầu trong tâm trạng hết sức u ám thì bỗng nhìn thấy Lỗ Như Hoa đang thong thả đi phía trước
không xa, đầu cúi xuống, thỉnh thoảng lại ngẩng lên cười ha ha hai
tiếng.
Văn Sơ rảo bước nhanh và khi hắn lướt qua Lỗ Như Hoa, phát hiện thấy cô nàng đang đếm tiền với vẻ mặt vô cùng hớn hở.
Thật đáng khinh! Trong lòng Văn Sơ lập tức bật ra một nhận định dành cho Lỗ Như Hoa: Đồ Con Gái Tham Tiền Hám Của.
“A, cậu ra rồi hả?” Lỗ Như Hoa vô tình ngước lên, nhận ra ngay người đi bên cạnh là Văn Sơ, tuy rằng lúc này anh ta đã mặc đủ quần áo…
Chàng Văn Sơ đã quần áo chỉnh tề quả nhiên càng đẹp trai. Bộ đồ dạo phố
vải linen màu sáng mát mẻ chàng mặc là một phong cách rất hiếm thấy ở
trường S. Ôi, thôi được rồi! Lỗ Như Hoa tự thú nhận với mình, phong cách này cô chưa từng gặp qua, quần áo của các sinh viên thường đều là đồ
thể thao, còn anh chàng này ăn mặc thật sự là oai quá đi mất, quả nhiên
là dân học nghệ thuật, khác biệt và đặc sắc!
“Quần áo của cậu mua ở đâu vậy?” Lỗ Như Hoa tươi hơn hớn hỏi Văn Sơ, tuồng như tất cả sự việc khó chịu ban nãy đã mơ màng trôi theo gió mây
xa tắp. Cô nghĩ thầm, có vẻ như chỗ hàng mới nhập sẽ bán khá đây.
Văn Sơ cau mày, ậm ừ một tiếng lạnh lùng, rảo bước nhanh hơn về phía
trước, tỏ ý rõ không muốn đoái hoài gì đến Lỗ Như Hoa. Cứ nghĩ đến cảnh
mình không mảnh vải che thân bị cái đồ tham tiền hám của kia nhìn sạch
sẽ là hắn lại thấy điên tiết.
Thế nhưng, hình như vừa nghĩ ra cái
gì, hắn bỗng dừng phắt lại, quay sang đe một câu lạnh như băng: “Cái vụ
vừa rồi, cấm không được nói cho ai biết”.
“Thế quần áo của anh mua ở đâu thế?” Lỗ Như Hoa biết ngay Văn Sơ muốn nói đến chuyện gì, liền chớp cơ hội nhắc lại câu hỏi.
“Có liên quan gì đến cô? Cô cũng muốn mua à?” Văn Sơ cho tay vào túi quần, hỏi vặn.
“Có đắt không?”
“Đặt may riêng ở Milan, cô bảo có đắt không? Cứ xét theo cái chỗ tiền
lẻ trên tay cô kia thì nhất định là không đủ rồi.” Văn Sơ cười nhếch
mép, cố ý nhấn mạnh chữ “lẻ”.
Lỗ Như Hoa là ai nếu không phải một
kẻ dạn dày trận mạc? Cô nhận ra ngay thái độ “gây chiến” của đối phương, lông tóc khắp người bỗng dựng hết cả lên, nhưng vẫn điềm tĩnh giữ nụ
cười “nghề nghiệp”, ngọt ngào trả lời: “Tích tiểu thành đại, nước chảy
đá mòn, góp lẻ thành chẵn, một vài đốm lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy cả
thảo nguyên”.
“Ồ… nghĩa là sao.” Văn Sơ thấy hơi choáng, nói thật,
hắn sở dĩ bị đuổi về nước đợt này chính là do trình độ tiếng Trung hơi
kém, văn nói thông thường thì không đến nỗi, nhưng văn hoa lên một tí là hắn chào thua rồi. Do đó, một người luôn tự hào là yêu Tổ quốc, yêu nền văn hóa Trung Hoa như Văn lão gia đương nhiên hết sức giận dữ, nhanh
chóng quyết định tống hắn về nước. Cứ theo như ông thấy thì cái thứ
tranh sơn dầu gì đó làm sao mà sánh nổi với tranh thủy mặc Trung Quốc,
học hay không cũng thế, chả can hệ gì, kiểu gì thì sau này Văn Sơ và Văn Phỉ cũng đều phải gánh vác cơ nghiệp nhà họ Văn.
“Không hiểu á?” Lỗ Như Hoa có vẻ kinh ngạc, tự thấy mình nói cũng
đâu đến nỗi quá nhanh, cũng chẳng kèm thêm từ nào hiếm gặp, thế mà cái
tên này mặt cứ ngây ra, trông chẳng giống giả vờ.
Văn Sơ hơi đỏ
mặt, lại đằng hắng một tiếng lạnh lùng, ngoài mặt cố tỏ vẻ chả hứng thú
gì nhưng trong lòng lại đang đánh lô tô, bước chân cũng vì thế mà chậm
lại nửa phần, dường như hơi lề mề, nhưng mồm vẫn kiên quyết không chịu
thú nhận: “Cô nói gì thì cũng đâu liên quan đến tôi. Thật là ngán chết
đi được”.
Lỗ Như Hoa cũng chẳng mấy quan tâm, trong mắt cô nàng, có hai loại người phân rõ ràng: một loại cô có thể bán được hàng, loại kia là loại không bán được hàng. Loại trước tất nhiên là người tốt, loại
sau là loại có tiềm năng thành người tốt, thế nhưng kiểu như Văn Sơ, có
lẽ thuộc vào loại người thứ ba nằm giữa hai loại kia: loại có thể thúc
đẩy thành người tốt.
“Tôi nói gì quả thật không liên quan đến cậu,
thế nhưng có mấy thứ thực sự hợp với cậu lắm, lần này tôi tư vấn tuyệt
đối không sai!” Lỗ Như Hoa hạ chiếc ba lô xuống, thò tay vào bới thật
lâu, cuối cùng moi ra một quyển sách bỏ túi second hand có tựa đề: Từ
điển Thành ngữ.
Văn Sơ triệt để đờ người ra, không nhịn nổi giật
phắt lấy ba lô của Như Hoa, mở ra và há miệng ngạc nhiên, bên trong chai lọ hộp bình đủ hình đủ kiểu, thật là cái gì cũng có.
“Đây là cái gì…?” Văn Sơ lấy ra một món đồ có hình dáng giống một chiếc đèn pin nhỏ.
“Máy đề phòng bị hãm hiếp, khuôn viên trường S có diện tích lớn như
vậy, buổi tối đi đường nên cẩn thận, nhưng mà cái này cậu không cần mua
đâu, mình chuẩn bị sang bên ký túc xá nữ bán.” Lỗ Như Hoa cười cười trả
lời.
“Hừ!” Văn Sơ liếc Lỗ Như Hoa một cái: “Cái này cô cũng chẳng
cần dùng đến đâu, nhìn từ mọi phía đều không nhìn ra cô là con gái”.
Lỗ Như Hoa hơi nhướng mắt lên…
“Còn đây là cái gì?” Văn Sơ có vẻ choáng váng, hai ngón tay nhón một cái hộp nho nhỏ.
“À… chẳng có gì.” Lỗ Như Hoa cuối cùng cũng hơi đỏ mặt, giật cái hộp
quăng vào trong ba lô, là bao cao su, chỉ dành bán buổi tối ở phố quán
bar thôi, không để ý nên mới lẫn vào trong đống đồ bán ở trường. Rốt
cuộc thì Lỗ Như Hoa vẫn là nữ sinh, cô không muốn bất kỳ ai biết mình
bán cả thứ này, nhất là khi người đó lại là bạn cùng phòng của cậu em
trai.
Văn Sơ không để ý đến vẻ ngượng ngập trên gương mặt Như Hoa,
tuy cũng hơi bất ngờ với sự xuất hiện của hộp bao cao su, nhưng ở các
trường học nước ngoài thì chuyện đó cũng là bình thường. Hắn chỉ là rốt
cuộc cũng hiểu được tại sao cái ba lô này lại to đến thế, liền cảm khái
ngả người vào Lỗ Như Hoa, kề sát tai cô thì thầm: “Rốt cuộc thì còn thứ
gì mà cô không mang bán?”.
Lỗ Như Hoa lại hiểu nhầm ý của cậu ta,
lập tức khoác ba lô lên vai, cảnh giác nhảy ra xa một bước dài, trầm
giọng trả lời: “Xin quan khách hãy tự trọng, tiểu nữ chỉ bán đồ chứ
không bán thân”.
Văn Sơ lại muốn điên tiết lên, nhìn Lỗ Như Hoa một cái ra tấm ra món, một câu trả lời quá đáng thất vọng. Hắn liền cố ý
thở dài một tiếng và quay lưng bỏ đi, tiện tay vẫy mấy cái rồi thả lại
một câu: “Bất kể cô bán cái gì, hy vọng cô vĩnh viễn đừng bao giờ xuất
hiện trong tầm mắt tôi lần nữa”.
Lỗ Như Hoa nheo mắt lại… Bất kể
trong lòng cô cứng rắn kiên cường ra sao, nhưng bị một cậu bạn học xa lạ đẹp trai chế giễu như vậy, vẫn có chút tổn thương lòng tự tôn mà bốc
hỏa lên đầu. Cô không nhịn được, huơ huơ nắm đấm về phía cái lưng của
Văn Sơ, lòng lại nảy ra một ý, liền móc ra chiếc điện thoại, bấm chế độ
chụp ảnh, chụp tanh tách Văn Sơ mấy tấm.
He he, được đấy! Lỗ Như Hoa ngắm nghía mấy tấm ảnh có thể coi là khá rõ ràng, cười đắc ý.
Tìm nhanh chỗ nào ăn trưa phát! Các tân sinh viên trường S đến báo danh đã bắt đầu nhiều lên. Văn Sơ lòng chán ngán cực độ, rảo vài vòng qua
những con đường rợp bóng cây, chỉ thấy khắp nơi toàn người là người.
Trong trường cũng có những gian hàng bán đồ dùng linh tinh, sách cũ, thẻ điện thoại và các điểm chiêu mộ thành viên cho các câu lạc bộ của
trường. Nhưng hoạt động của các gian hàng này khá chậm, đúng ra nên học
theo cái cô Lỗ Như Hoa gì đó, đến tận nơi mà bán. Ầy… sao tự nhiên lại
nghĩ đến cô ta cơ chứ.
Quả nhiên là rất vớ vẩn.
“Đẹp trai chưa kìa… Vừa cool vừa đẹp trai!” Mấy cô nữ sinh cài biển
tên đứng cạnh chiếc bàn vừa “thì thầm” thán phục vừa hích nhau chỉ trỏ
Văn Sơ, mắt liếc loang loáng.
Văn Sơ quay sang, hướng về phía nụ
cười của các cô, khẽ gật đầu một cái đúng kiểu cách quý ông lịch sự, lại nhận về những xì xào mới…
Văn Sơ vẫn giữ nguyên nụ cười, bỏ đi.
“Bạn ơi, xin hỏi lĩnh đồ tập quân sự ở đâu nhỉ?” Mấy cô sinh viên mới
lẽo đẽo đi theo Văn Sơ một đoạn đường, mãi mới có một cô có gan sán đến
tiếp cận, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Xin lỗi, tôi vẫn chưa đi lĩnh nên cũng không rõ đường lắm.” Văn Sơ lịch sự trả lời.
“Thế… hay là cùng đi nhé! À… ý mình là chúng ta đều mới đến cả, nên giúp đỡ lẫn nhau.” Cô gái đỏ mặt, nói ngọt ngào.
“Nhưng mà biết làm thế nào? Tôi bây giờ vẫn còn chút việc, hay là hẹn
một giờ nào đó đi, bốn giờ chiều đợi ở đây được không?” Văn Sơ nhíu mày, nhìn đồng hồ đeo tay, tỏ vẻ xin lỗi.
“Được, được.” Mấy cô nữ sinh được lời như cởi tấm lòng, gật vội gật vàng trả lời.
“Rồi, tạm biệt!” Văn Sơ lịch sự chào, quay người bước đi.
Ngay lúc rời đi, nụ cười trên gương mặt lập tức tắt ngóm, hắn trầm giọng lẩm bẩm: “Chỉ có thằng ngu mới đến”.
Cái trường đại học chán ốm, lũ sinh viên chán ốm, ngày khai giảng càng chán ốm.
Về ký túc thôi!
Năm bảy lần rẽ mới về đến khu C, lên lầu đẩy cánh cửa phòng 205, Văn Sơ ngạc nhiên thấy bốn chiếc va li da quăng bừa bãi của mình khi nãy đã được sắp thành một hàng thẳng tắp gọn gàng, còn giường số bốn và trên
bàn sách thì trải đầy hành lý và đồ dùng.
Sinh viên ở giường số bốn đã đến rồi? Văn Sơ vô thức quay đầu nhìn tấm bảng gắn trên cửa phòng: Giường số bốn, Lỗ Tự Ngọc.
Lỗ Tự Ngọc… Lỗ Tự Ngọc… Sao nghe quen quen ấy nhỉ? Văn Sơ nghĩ ngợi một lát, ngờ ngợ hình như mình đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
“Reeeng…” Chiếc điện thoại bàn trong phòng ký túc ré lên một âm thanh chói tai.
Văn Sơ giật bắn mình, lòng nghĩ thầm cái điện thoại ký túc này mới thật phấn chấn làm sao chứ, đoạn bước tới nhấc ống nghe, “A lô?”.
“Ơ… tôi tìm Lỗ Tự Ngọc.” Cái giọng con gái trong ống nghe này cũng quen quen nữa.
“Lỗ Tự Ngọc… bạn định hỏi người ở giường số bốn phải không? Cậu ấy
không có đây.” Văn Sơ trả lời hờ hững, mắt bỗng đập vào một mảnh giấy
màu hồng phấn, chính là tờ quảng cáo của Lỗ Như Hoa mà hắn đã ném đi khi nãy, bây giờ không hiểu sao lại được đặt ngay ngắn trên bàn rồi…
“Ồ, cậu là bạn cùng phòng của cậu ta hả? Giọng cậu nghe quen lắm, ồ…”,
giọng con gái trong điện thoại bỗng trở nên xúc động, “Cậu chính là cái
người đã trần… a không phải, cậu là Văn Sơ phải không? Xin chào, xin
chào, mình là Lỗ Như Hoa, phiền cậu chăm sóc giúp thằng cu bé nhé”.
“Cô! Lỗ Như Hoa!” Toàn bộ các mạch máu trong người Văn Sơ bỗng như sôi
lên sùng sục, “thằng cu bé” Lỗ Như Hoa vừa nói đó chẳng lẽ là… Máu đã
bắt đầu óc ách róc rách dồn lên đầu hắn. “Cô quả thật không phải nữ
sinh, cô rốt cuộc là nữ sinh hay nữ lưu manh? Của… tôi chăm sóc thế nào
cũng đâu phải việc của cô! Tôi không mua quần lót của cô đâu! Không bao
giờ!”
“Hả? Tôi nói…” Lỗ Như Hoa kinh ngạc lặng đi một giây, vội vã định giải thích.
“Lỗ Như Hoa, tôi cảnh cáo cô, tôi không cần biết cô là đồ tham tiền hay là đồ điên, cứ tránh xa xa một chút ra cho tôi nhờ, tôi thật sự không
muốn lại phải nghe thấy giọng cô nữa, không muốn nhận điện thoại của cô
nữa, cô rõ chưa hả? Tôi không muốn quảng cáo của cô xuất hiện trong ký
túc xá của tôi!” Văn Sơ nói rõ ràng, từng chữ bật ra từ những kẽ răng
nghiến chặt, vụ việc “lộ hàng” xấu hổ ban sáng cuối cùng đã đến lúc thật sự phát nổ, này thì phong độ quý ông, phong độ là để dành cho thục nữ.
Lỗ Như Hoa là thục nữ ư? Một triệu năm nữa cũng không phải! Cơn giận
đùng đùng đã xả xong, Văn Sơ dùng lực dập điện thoại đánh cốp.
“Xin lỗi.” Bỗng có tiếng người nói.
Văn Sơ quay phắt lại.
Đứng ở cửa là một nam sinh dáng cao cao, mặc một chiếc áo phông trắng
và quần Jeans, phong thái tuy giản dị nhưng lại toát lên dáng vẻ sạch sẽ thoải mái, cậu ta vừa nói vừa bưng một cái chậu bước vào, nhắm hướng
Văn Sơ nở một nụ cười ôn hòa tươi roi rói.
“Tờ quảng cáo đó là
mình để lên trên bàn.” Cậu ta đặt chậu xuống, nói tiếp: “Mình biết rất
nhiều người ghét quảng cáo, sau này mình sẽ chú ý. Nhưng mà Lỗ Như Hoa
không phải loại tham tiền đâu, cũng không phải bị điên, chị ấy là chị
gái mình, cũng là sinh viên năm thứ nhất khoa Kiến trúc trường S. À, tên mình là Lỗ Tự Ngọc. Cậu là Văn Sơ nhỉ, thật vui được gặp cậu”.
Ánh mặt trời phía bên ngoài rọi qua khung cửa sổ ký túc, óng ánh trên
khuôn mặt không chút biểu cảm của Văn Sơ và nụ cười của Lỗ Tự Ngọc.
“Chăm sóc giúp thằng cu bé” hóa ra là chỉ Lỗ Tự Ngọc, hóa ra cô ta thực sự có em trai ở đây… nghĩ lại nội dung cuộc đàm thoại ban nãy, Văn Sơ
không khỏi cảm thấy đôi chút hổ thẹn, nhưng mà biết làm sao, là tại mấy
món đồ cô ta bán dễ làm người khác nảy sinh liên tưởng đấy chứ.
Một bên là niềm tự hào trước giờ của nhà họ Văn, chàng Văn Sơ, được
giáo dục cẩn thận theo kiểu truyền thống với phong độ một quý ông, một
bên là Lỗ Tự Ngọc, ăn mặc bình thường, đối xử công bình trầm tĩnh.
Ừm… trong gian phòng, dường như tiềm ẩn một bầu không khí khói lửa chiến tranh…
Dù sao đi nữa thì hai ngày sau, việc nhập học của đa số các tân sinh
viên trường S đã kết thúc. Văn Sơ ở phòng 205 không biết có phải do hợp
thủy thổ hay không, bỗng có vẻ tươi tắn sáng sủa hẳn lên.
Văn
Sơ giường số một, mới quay về từ Pháp, phong thái nổi bật khác thường,
khả năng lớn nhất: Rõ ràng đang nhìn bạn mỉm cười nhưng lại khiến bạn
cảm thấy như rơi tõm vào hầm băng.
Hoàng Kinh Vũ giường số hai, biệt hiệu Cá voi do vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, mặc đồ thiếu tá hải quân
lục chiến dành cho huấn luyện quân sự.
Phó Tâm Thành giường số
ba, để tóc dài đúng kiểu họa sĩ, đồng thời cũng là khách hàng “tốt” nhất của bạn học Lỗ Như Hoa. Vừa mới đến trường, vẫn còn chưa vào ký túc, đã kịp mua của Như Hoa chiếc lược ngà, mặt nạ dưỡng mắt, kem chống nắng,
một thùng nước khoáng, cộng thêm một lần gọi đồ ăn đêm.
Lỗ Tự
Ngọc giường số bốn, khí chất và tên gọi đồng nhất, nhu thuận tựa ngọc,
tình cảm với cô chị Lỗ Như Hoa như keo tựa sơn. Muốn tiếp cận cậu ta,
phương pháp tốt nhất là cứ đến tìm Lỗ Như Hoa mua ít đồ.
Bốn
sinh viên mới này khiến cho khoa Sơn dầu vốn trước giờ rất giàu nam tính thêm một lần nổi danh, có người hâm mộ thậm chí còn đặt cho bốn chàng
trai của phòng 205 một biệt hiệu chói ngời: F4!
Nhưng may sao cái tên này không được lưu truyền ra ngoài nhiều, bởi mọi người đều cảm thấy nó thực sự là quá xa vời…
Sau khi trải qua hai vụ việc “bị nhìn thấy hết” và “chăm sóc thằng cu
bé”, Văn Sơ muốn nảy sinh cảm tình với bộ đôi chị em Như Hoa Tự Ngọc này xem ra cũng khó. Nhưng con người Tự Ngọc lúc nào cũng hiền lành điềm
tĩnh, không những tự chăm sóc mình rất tốt, mà dường như còn chăm sóc
toàn bộ vấn đề vệ sinh của phòng ký túc 205, nhận được sự yêu mến của
tất cả đám bạn cùng phòng trừ Văn Sơ, điều này khiến Văn Sơ có muốn kiếm chuyện gây sự cũng khó mở lời.
Đối với kẻ tham tiền Lỗ Như Hoa, Văn Sơ lại càng thêm phần đau đầu nhức óc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...