Chào Em Nhà Nghiên Cứu!
“Bốp”
Một người đàn ông đang tức giận, đồ đạc trong phòng đều bị anh ta đập phá.
Trên sàn nhà những bình hoa bằng xứ bị vỡ, những vật dụng trang trí trong tầm tay đều bị anh ta đạp nát.
Người làm đứng một bên không ngừng lo sợ.
“Monica, em dám bỏ tôi đi.
Tôi sẽ khiến em phải trả giá”
“Khải, con hà tất phải vì một người đàn bà mà tức giận” Mẹ Trương Khải khuyên can.
“Mẹ, con không thể để cô ấy về bên cạnh Trần Tuấn.
Con không cam tâm”
Anh ta tức giận “Tất cả cũng là do mẹ, nếu không phải tại mẹ chèn ép, cô ấy đã không bỏ đi”
“Trương Khải”
Bà ta quát lớn.
“Con làm việc phải có chuẩn mực, gia tộc của chúng ta là gia tộc có tiếng trong ngành đá quý.
Con không thể cưới một đứa con gái tham phú phụ bần giống như cô ta được, có chết mẹ cũng không đồng ý.
Mẹ không thể con để một người người đàn bà mà bôi tro trát trấu lên mặt được”.
Trương Khải gọi điện thoại cho trợ lý.
“Đặt cho tôi một vé máy bay đến Bỉ trong ngày mai”
“Con muốn làm gì? Con muốn đi tìm cô ta sao?”
“Mẹ, nếu con đã không có được thì Trần Tuấn cũng đừng hòng có được cô ấy” Trương Khải ánh mắt nham hiểm.
Phòng thí nghiệm tập đoàn AJ
Hạ Du Nhiên thành thục rút lấy máu cá, người bên cạnh không ngừng suýt xoa.
“Helen, cô thật là lợi hại! Một lần là có thể rút đủ lượng máu cần dùng rồi”
Hạ Du Nhiên cười cười “Chắc do rút nhiều lần nên mới được như thế, lúc đầu khi mới thực tập tôi cũng làm thất bại nhiều lần lắm”
“Không cần phải khiêm tốn như thế đâu”
Một người khác lên tiếng
“Steven, cô ấy rất là ngầu.
Bọn tôi chưa lần nào rút một lần là đủ lượng máu cả”
Trần Tuấn nhìn Hạ Du Nhiên đang thuần thục thao tác, có chút cảm giác tự hào.
Hôm nay tiến hành phân tích mẫu miễn dịch và phản ứng của cá sau khi sử dụng sản phẩm mới nên Trần Tuấn đích thân xuống phòng thí nghiệm để đánh giá tình hình.
Vừa vào đến phòng thí nghiệm anh đã thấy mọi người chụm lại với nhau.
Tiến vào xem thử tình hình thì anh thấy một màn này.
Hạ Du Nhiên kỹ năng thành thục xử lý mẫu thử trong ánh mắt sùng bái của mọi người xung quanh.
Anh cũng tán thưởng.
“Kỹ năng không tồi”
“Cảm ơn”
Một người ngoại quốc tóc vàng tiến lại đưa cho Trần Tuấn một tập tài liệu.
“Steven đây là những số liệu mới nhất, chúng ta qua đây bàn một chút đi”
“Được”
Hạ Du Nhiên đang tập trung xử lý mẫu không phát giác ra chiếc bếp điện đang đung dung dịch bên cạnh đang bóc khói.
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên.
“Bùm”
Trần Tuấn vội chạy lại, thấy trên tay Hạ Du Nhiên lúc này bị bỏng một mảng to.
Anh cầm lấy tay Hạ Du Nhiên xem xét.
“Đi đến phòng y tế”
Đang định lên tiếng từ chối đã thấy ánh mắt cảnh cáo của Trần Tuấn, nên im lặng đi theo anh.
“Đợi 10 phút nữa thì băng bó lại là được” Nhân viên y tế bỏ bao tay ra.
“Cảm ơn” Hạ Du Nhiên hướng cô ấy mỉm cười.
“Đừng khách sáo”
“Cô cứ làm việc của mình đi lát nữa tôi sẽ băng bó cho cô ấy” Trần Tuấn lấy băng gạt trên tay cô nhân viên y tế.
Thấy vậy cô ấy hiểu ý bước ra khỏi phòng.
Trần Tuấn ngồi xuống xem vết thương trên tay Hạ Du Nhiên.
Vết bỏng không nặng lắm nhưng khá to, có chút phồng rộp.
Hạ Du Nhiên cảm thấy mình hoa mắt thật rồi, cô thấy Trần Tuấn đang cúi đầu nhìn vết bỏng trên tay mình trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Cô ngại ngùng rụt tay lại, nhưng đã bị Trần Tuấn giữ chặt lại.
Hạ Du Nhiên nhớ đến cuộc hội thoại với Hân Dinh mấy hôm trước.
“Du Nhiên mình thấy hình như giám đốc của cậu đối với cậu có chút khác khác.
Hình như anh ta thích cậu thì phải?”
“Không có đâu” Hạ Du Nhiên lắc đầu “Sao anh ta thích mình được chứ?”
“Sao không thể chứ? Anh ta không chỉ quan tâm cậu, còn đối xử tốt với cậu” Hân Dinh bĩa bĩa môi.
“Anh ta đối xử tốt với mình lúc nào chứ?”
“Không tốt với cậu thì tại sao lúc cậu bị rơi xuống nước lại tức giận.
Là gì quan tâm nên mới tức giận đó”
“Nhưng anh ta rất hay chọc ngoái mình”
“Đại tiểu thư à, đúng là cái đồ đầu đất.
Anh ta không phải cố tình nhắm vào cậu mà là muốn tiếp xúc với cậu”
Hân Dinh chán nản leo lên giường bỏ lại Hạ Du Nhiên tâm trạng rối bời.
Hạ Du Nhiên nghĩ nghĩ thấy đúng là Trần Tuấn đối xử với cô rất tốt.
Mặc dù rất hay chọc ghẹo cô nhưng cũng chưa từng làm gì quá đáng.
Lại thêm hành động quan tâm hiện tại Hạ Du Nhiên không nhịn được hỏi.
“Trần Tuấn, sao anh lại đối xử tốt với tôi vậy?”
Hạ Du Nhiên cúi đầu nhìn Trần Tuấn, anh cũng ngẩng lên nhìn vào mắt cô.
Mắt đối mắt, không gian xung quanh như ngừng lại.
Anh cứ im lặng như thế mà nhìn cô, Hạ Du Nhiên cứ nghĩ anh sẽ không trả lời thì thấy anh đưa tay áp vào má cô, nhẹ giọng nói.
“Là vì tôi thích em” Anh kiên định nói.
“Là vì thích em nên tôi mới đối xử tốt với em”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...