Giờ tự học buổi tối, Ninh Thư lúc thì ở lớp A6 lúc thì lại chạy sang lớp A1 ở cuối hàng lang. Người viết thư tình cho Nghiêm Lễ là một cô gái có thên Đàm Duyệt Nhiên học ở lớp A1, chữ viết khá đẹp, đẹp hơn của Nghiêm Lễ rất nhiều. Yêu sớm là không tốt, chữ có đẹp đến đâu cũng không nên yêu sớm.
Ninh Thư đứng ở cửa sau lớp A1, kiễng chân nhìn vào trong lớp học. Cô có chút ấn tượng về cô bé đó, hình như em ấy là người dẫn chương trình trong bữa tiệc tết dương lịch năm ngoái, là một cô nhóc khá kiêu kỳ, da rất trắng, mặt trái xoan, khuôn mặt xinh xắn. Ninh Thư chỉ có thể nhìn bóng lưng cô bé từ phía sau, vì vậy cô lại đi đến cửa trước lần nữa, nhìn lần lượt từng bàn một, cuối cùng cũng nhìn cô gái.
Đàm Duyệt Nhiên đang làm bài tập, Ninh Thư để ý thấy trong vòng năm phút đồng hồ mà em ấy soi gương tới bốn lần. Mặc dù đang mặc đồng phục, nhưng cổ áo không được kéo hết lên, để lộ chiếc nơ nhỏ của chiếc áo bên trong, thật đẹp mắt. Học sinh lớp A1 ngẩn người nhìn Ninh Thư, không biết giáo viên của lớp khác tới đây làm gì, cô cũng không có dạy lớp bọn họ.
Ninh Thư hắng giọng: “Kỷ luật không tồi, tiếp tục phát huy.”
Nói xong cô lại chắp tay sau lưng giả vờ bình tĩnh rời đi, ai đó không biết còn tưởng cô đã được thừa kế “Ngai vàng” của chủ nhiệm Đào và được thăng chức rồi cơ.
Ninh Thư quay lại lớp A6, đi lên đi xuống quanh lớp, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Nghiêm Lễ. Trông Nghiêm Lễ không có vẻ gì là bất thường, như thường lệ cậu cũng đang chăm chỉ làm bài. Không thể không nói, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, nhìn cậu giống anh trai đến sáu bảy phần. Làn da rất trắng, không có vẻ khinh khỉnh như ở Nghiêm Kiều, khí chất của cậu xem ra rất cao quý. Góc nghiêng rất ưa nhìn, giống như bước ra từ truyện tranh vậy, đặc biệt là khi đang chăm chú suy nghĩ.
Đến cả Ninh Thư cũng không nỡ rời mắt, trong lòng thầm nghĩ chắc cả đời mình cũng không sinh ra được một đứa trẻ xinh đẹp như vậy, trừ phi là kết hôn cùng anh trai tên nhóc này.
Thực ra ngoài việc Nghiêm Kiều không có nhà, không có xe, bản thân anh tuy hơi nghèo một chút, cũng hơi lố một chút, hơi độc mồm độc miệng một chút, dáng người cũng quá cao, lại hút thuốc, xăm hình, đánh nhau… Ngoài những cái đó ra thì không có thêm khuyết điểm nào nữa.:))
Ninh Thư kịp thời ngăn chặn suy nghĩ vớ vẩn của mình, sau đó gọi Nghiêm Kiều ra ngoài hành lang: “Tối nay sau khi tan học em có việc gì không?”
Nghiêm Lễ dường như đang đắm chìm trong bài vở nên có chút bối rối trước câu hỏi của Ninh Thư, cậu dùng đôi mắt đen sáng ngời nhìn cô: “Về ký túc đi ngủ ạ.”
Ninh Thư đang cầm trên tay cuốn sách giáo khoa Ngữ Văn, bên trong có kẹp bức thư tình bị vò nát, cô hỏi: “Có thật là về thẳng ký túc ngủ không?”
Nghiêm Lễ: “Không phải ạ.”
Trong lòng Ninh Thư chợt hốt hoảng, cô nghi ngờ tối nay Nghiêm Lễ đến sân vận động hẹn hò, việc này chẳng phải sẽ bị chủ nhiệm Đào tóm gọn sao?
Nhớ lại Đàm Duyệt Nhiên trong lớp A1 vừa rồi, cứ hở chút là lại nhìn vào gương, sau đó tủm tỉm cười, điển hình của thiếu nữ đang trong thời kỳ mộng mơ, vừa nhìn đã biết có vấn đề.
Nghiêm Lễ tiếp tục nói nốt câu vừa rồi: “Không về ký túc luôn mà đến chỗ anh trai em ăn đêm ạ.”
Ninh Thư cẩn thận quan sát biểu hiện của Nghiêm Lễ, thấy cậu không có vẻ gì là đang nói dối: “Thật sao?”
Nghiêm Lễ mỉm cười: “Hay là cô đi cùng em luôn đi, mấy anh của em thấy cô nhất định sẽ rất vui mừng.”
Đúng lúc này Ninh Thư nhận được điện thoại của chủ nhiệm Đào, nói với cô rằng kế hoạch hành động phải hoãn sang ngày mai, chủ nhiệm Đào không nói lý do, chỉ nói rằng đó là bí mật quân sự, không thể tiết lộ cho một cán bộ cấp thấp như cô. Chủ nhiệm Đào quá nhập tâm vào vở kịch, Ninh Thư cũng không hỏi nhiều, sợ rằng chủ nhiệm Đào sẽ nghi ngờ cô đang cố tình dò hỏi thông tin và thông đồng với địch tạo phản.
Ninh Thư cất điện thoại, nói với Nghiêm Lễ: “Được, lát nữa tan học cô sẽ đi cùng em, vừa hay có chút chuyện cần nói với anh trai em.”
Khi tiếng chuông báo hết giờ tự học buổi tối vang lên, Nghiêm Lễ là người đầu tiên lao ra khỏi lớp học, Tạ Thành Thành ở phía sau hét lớn: “Này, chạy nhanh thế, chờ tôi với.”
Nghiêm Lễ quay đầu lại: “Hôm nay không được, có việc rồi.”
Tạ Thành Thành nhất thời bất mãn mắng: “Việc gì? Còn có việc quan trọng hơn cả tình yêu của hai ta sao?”
Nghiêm Lễ: “Việc nhà.”
Cậu chạy một mạch tới cửa phòng làm việc của Ninh Thư, sau đó phanh gấp rồi ổn định lại hơi thở, cẩn thận chỉnh trang quần áo, tiếp đến gõ cửa một cách lịch sự, mỉm cười nói: “Cô Ninh, em đến đón cô ạ.”
Ninh Thư đã dạy học được năm năm và đây là lần đầu tiên cô được học sinh đón. Đừng nói đến Ninh Thư, ngay cả một người đã giảng dạy hơn mười năm là cô giáo Quách cũng chưa từng được đối xử như vậy, cô ấy nói đùa: “Tôi phải làm gì khi trái tim thiếu nữ đột nhiên trỗi dậy bây giờ?”
Ninh Thư mỉm cười thu dọn bàn làm việc, nhớ tới lúc Nghiêm Kiều còn chưa chuyển tới khu Vĩnh Ninh Lý, anh cũng đã đưa cô về nhà, còn nói mẹ anh từng dạy anh rằng nếu đưa một cô gái về nhà nhất định phải đợi đến khi cô ấy đi vào nhà và không thấy bóng người nữa mới được rời đi. Có thể nói rằng hai anh em họ đúng là cùng một trứng.
Nghiêm Lễ lại có ngoại hình đẹp như này, tính cách tốt hơn anh trai cậu nhiều, sau này trưởng thành không biết sẽ khiến bao nhiêu cô gái đắm đuối si mê. Nghĩ đến đây, Ninh Thư không khỏi bật cười, một đứa trẻ ngoan như vậy sao lại yêu sớm được cơ chứ, sắp thi đại học đến nơi rồi, nhất định sẽ ảnh hưởng tới việc học tập.
Nghiêm Lễ cầm lấy túi xách của Ninh Thư, giúp cô xách nó. Hai người bước ra ngoài cổng trường, có Ninh Thư đi cùng, Nghiêm Lễ không cần phải trèo tường nữa, cậu quay đầu lại hỏi Ninh Thư: “Cô Ninh, cô đã thích ai chưa?”
Ninh Thư: “Chưa có, sao thế?”
Nghiêm Lễ: “Để em giới thiệu cho cô một người.”
Ninh Thư bật cười: “Em mới tí tuổi, quen biết được bao nhiêu người, mà dám tìm đối tượng giới thiệu cho cô.”
Không đợi Nghiêm Lễ trả lời, Ninh Thư đã giả vờ vô tình hỏi: “Còn Lễ Lễ thì sao? Lễ Lễ nhà chúng ta đã thích ai chưa?”
Triệu Vũ Kiệt và La Minh thường đến Vĩnh Ninh Lý để tìm Nghiêm Kiều, khi bọn họ nói chuyện đều xưng hô với Nghiêm Lễ lúc thì tiểu thiếu gia, không thì sẽ là Lễ Lễ, hoặc Lễ Lễ nhà chúng ta. Ninh Thư nghe quen rồi, phát hiện cách xưng hô này rất cưng chiều, khiến người khác luôn cảm thấy yêu thương cậu hơn và muốn đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới lại cho cậu.
Nghiêm Lễ sờ sờ lên mái tóc, cười có chút ngốc: “Không có ạ, anh trai không cho em yêu sớm, nếu không sẽ đánh gãy chân em.”
Cậu nghiêm mặt nói: “Nhà em rất nghiêm khắc.”
“Đừng thấy anh trai em thương em vậy mà tưởng rằng không sao, nếu anh ấy mà đánh người, thì sẽ đánh đánh đến chết luôn, thật đó ạ.”
Sau khi đến Thanh Nịnh, Nghiêm Lễ giúp Ninh Thư mở cửa và đưa cô đến vị trí ngồi gần bên cửa sổ: “Để em gọi cho anh trai em.”
Nói xong định tìm điện thoại trong cặp sách, nhưng lại nhớ ra cô giáo đang có mặt ở đây, nên giả bộ là mình không có điện thoại, sau đó quay người đi đến quầy thu ngân gọi bằng máy cố định.
Triệu Vũ Kiệt vừa nhìn thấy Ninh Thư đã chạy mất dép, anh ta nhanh chóng về phòng tắm rửa, thay quần áo, cạo râu sạch sẽ, còn xịt chút nước hoa, lúc xuống lầu như biến thành người khác vậy.
Triệu Vũ Kiệt đi cùng Nghiêm Lễ tới chỗ Ninh Thư: “Lễ Lễ, cô giáo em tới thăm nhà sao lại không báo trước một câu.”
Ninh Thư đứng dậy: “Cũng không hẳn là tới thăm nhà, chỉ tiện qua trò chuyện chút thôi.”
Cô đang mặc chiếc áo thun cổ tròn, dài tay, quần đen, đi giày thể thao màu xanh và vẫn đeo cặp kính gọng đen như mọi ngày.
Triệu Vũ Kiệt quay đầu nhìn Lễ Lễ nhíu mày: “Em gây rắc rối gì à?”
Nghiêm Lễ tỏ ra ấm ức: “Không có.”
Triệu Vũ Kiệt là chiều Nghiêm Lễ nhất: “Nếu như em thực sự gây rắc rối thì tranh thủ lúc anh trai em chưa tới, mau chóng về ký túc nấp đi, mấy ngày tới đừng có ra ngoài, đợi anh trai em hết giận rồi hãy đến nhận lỗi.”
Ninh Thư: “Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, đừng có dọa em ấy.”
Bề ngoài cô luôn tỏ ra lịch sự đúng chuẩn cô giáo chủ nhiệm, nhưng trong lòng lại đang muốn gào thét, sao lại không phải chuyện gì nghiêm trọng cơ chứ, là yêu sớm đó, yêu sớm!”
Nghiêm Kiều đậu xe máy ngoài cửa hàng, ôm mũ bảo hiểm đi vào, rồi đặt trên tủ cạnh quầy thu ngân, nhìn thấy Ninh Thư anh liền bước tới: “Có chuyện gì mà phải đến tận cửa hàng tìm tôi thế? Về nhà nói không được sao?”
Mấy người phục vụ bên cạnh đều phải quay lại nhìn, về nhà? Có phải bọn họ vừa khám phá ra một bí mật kinh thiên động địa nào đó không?
Nghiêm Kiều quay lại nhìn một vòng, hơn chín giờ tối, công việc kinh doanh trong tiệm vẫn đang rất tốt, xung quanh đều có người ngồi, quá ồn ào, nên anh nói với Ninh Thư: “Ở đây nhiều người quá, lên lầu đi.”
Anh vừa dứt lời, không khí xung quanh dường như ngừng lại, không chỉ đám tiểu Chu dừng động tác đang làm lại, mà ngay cả Triệu Vũ Kiệt cũng sửng sốt, anh ta quay đầu lại nhìn Nghiêm Kiều với ánh mắt trầm tư. Ninh Thư đi theo Nghiêm Kiều tới một phòng bao ở cuối hàng lang trên tầng hai, xem ra căn phòng không khác gì với những phòng bao khác. Lúc này cô không biết, mình là người đầu tiên được đưa đến phòng đó kể từ khi Thanh Ninh mở cửa đến giờ. Theo một nghĩa nào đó, thì nơi này chính là nhà của Nghiêm Kiều, Nghiêm Lễ, Triệu Vũ Kiệt và La Minh, một thế giới độc lập tách biệt với bên ngoài.
Tiểu Chu và những người khác vẫn nhớ rằng, bạn gái cũ của Triệu Vũ Kiệt muốn vào đó, nhưng anh ta không đồng ý, thậm chí người phụ nữ kia làm nũng, dọa chia tay nhưng Triệu Vũ Kiệt vẫn không đồng ý. Bọn họ có một loại cố chấp không thể giải thích nổi về nơi này, như thể chỉ những người thân nhất trong gia đình mới được đặt chân vào vậy.
Ngay khi Nghiêm Lễ bước vào, cậu ngoan ngoãn lấy trong cặp sách ra một tập đề toán và bắt đầu làm, cậu nhớ ra cô giáo Ninh nói muốn nói chuyện với anh trai mình, nên cầm bài đứng dậy, lúc đi ra cũng kéo luôn cả Triệu Vũ Kiệt theo.
Trong phòng chỉ còn lại Ninh Thư và Nghiêm Kiều. Sau khi trải qua sự cố của Chu Tư Dao, mối quan hệ của hai người đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Trái tim Ninh Thư lúc này rất nặng nề, cô lấy bức thư tình đã nhàu nát từ trong túi xách ra đưa cho Nghiêm Kiều, giọng điệu lo lắng: “Có phải Nghiêm Lễ đã yêu đương sớm rồi không?”
Nghiêm Kiều cầm lên xem qua, lãnh đạm nói: “Chính là cái này?”
Ninh Thư nhíu mày: “Có người viết thư tình cho Nghiêm Lễ mà anh không lo lắng chút nào à?”
Nghiêm Kiều vo bức thư rồi ném vào thùng rác: “Cô cũng nói rồi mà, là do người khác viết cho Lễ Lễ.”
“Con trai tuổi này nhận được thư tình không phải là chuyện bình thường sao?”
Ninh Thư từng chứng kiến nhiều học sinh yêu sớm, mười người thì có đến chín người thụt thảm thành tích, đó cũng chính là lý do tại sao cô lại lo lắng, đặc biệt là với những học sinh cuối cấp như Nghiêm Lễ, lần trước đã xếp đầu trong ba trường cùng thi khảo sát đầu năm, em ấy hoàn toàn có khả năng cạnh tranh với giải vô địch thành phố. Một học sinh như vậy là báu vật của bất kỳ trường học nào, không chỉ giáo viên chủ nhiệm và cả hiệu trưởng cũng rất quan tâm đến việc học hành của em ấy.
Ninh Thư nghiêm túc nói: “Tốt nhất là anh nên nói chuyện với Lễ Lễ, để đánh động em ấy một chút.”
Cô thấy bộ dạng chẳng hề sốt sắng của Nghiêm Kiều, nói: “Lần trước Lễ Lễ chuyển lớp, có phải anh đã nghi ngờ em ấy yêu đương không? Tôi thấy anh lúc đó căng thẳng lắm mà.”
Nghiêm Kiều: “Lần trước thì khác, lần đó là do Lễ Lễ chủ động đòi đổi lớp, lần này là bị động, bị động thì không sao hết.”
Nghiêm Kiều ngước mắt nhìn Ninh Thư một cái: “Lúc còn đi học cô có yêu đương gì không?”
Ninh Thư: “Không, chúng ta đang nói đến chuyện của Nghiêm Lễ, liên quan gì tới tôi.”
Nghiêm Kiều cong môi đắc ý: “Tôi cũng không.”
Anh lại hỏi cô: “Vậy có thầm thích ai đó không?”
Hồi tưởng về tuổi trẻ, trí nhớ Ninh Thư chỉ có vô số những trang giấy cùng bài tập về nhà, cô luôn chìm đắm trong biển câu hỏi, rất hiếm khi tham gia các hoạt động trong lớp chứ đừng nói đến thứ ngỗ ngược như tình yêu tuổi dậy thì: “Không có, tôi chỉ thích học thôi.”
Cô hếch cằm, giọng điệu khá tự hào: “Hồi đó tôi còn là một học bá nữa kìa.”
Nghiêm Kiều cong môi, tâm trạng đột nhiên rất tốt, đến giọng nói cũng cao hơn mấy phần: “Chăm chỉ học hành, tiến bộ mỗi ngày, rất tốt.”
Anh giơ tay tháo kính của Ninh Thư xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Hình như cô không bị cận.”
Ninh Thư vươn tay giật lại: “Đeo quen rồi.”
Nghiêm Kiều cầm kính giơ lên cao: “Nếu với được tôi sẽ trả cho cô.”
Ninh Thư: “Sao lúc nào anh cũng vậy thế? Có phải rảnh quá rồi không?”
Nghiêm Kiều đeo kính lại cho Ninh Thư,
Ninh Thư nhắc lại một lần nữa: “Bây giờ nói tiếp chuyện của Nghiêm Lễ, là phụ huynh thì các anh không nên xem thường, nhất định phải chú ý.”
Nghiêm Kiều lại vươn tay giật lấy kính của Ninh Thư.
Ninh Thư tức giận đến mức muốn chửi bới: “Đầu anh có vấn đề à?”
Nghiêm Kiều lại đeo kính trả cho Ninh Thư.
Ninh Thư nâng gọng kính lên, tiếp tục những gì vừa nói: “Tuy nói con gái theo đuổi con trai có chút khó khăn, cứ cho là Nghiêm Lễ không có tư tưởng yêu đương sớm, nhưng nếu nhỡ bị người ta tán đổ thì sao? Chỉ còn hơn hai trăm ngày nữa là tới kỳ thi đại học, thành tích không thể bị thụt lùi.”
Cô để ý thấy Nghiêm Kiều lại định giật kính của cô xuống nên vội vàng giữ chặt gọng kính ở hai bên thái dương, nhưng anh làm vài động tác giả lừa cô rồi lại giật lấy chiếc kính.
Ninh Thư tức giận tới mức bùng nổ: “Nghiêm Kiều, anh bị thần kinh hả?”
Nghiêm Kiều tóm chặt chiếc kính của Ninh Thư trong tay, cố nhịn cười: “Chiếc kính này bị dính lời nguyền rồi.”
“Cô nhớ lại mà xem, có phải cứ hễ đeo kính lên là cô lại bắt đầu nói chuyện như bà cụ non, nhưng khi vừa tháo xuống…”Anh dừng lại và nhìn lên cô: “Thì mới giống một người con gái.”
Ninh Thư bĩu môi: “Tôi có giống con gái hay không liên quan quái gì đến anh?”
Đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông, cô liếc nhìn một cái rồi nhấc máy, nói vài câu trong điện thoại rồi vội vàng cầm túi xách lên, cũng chẳng chào hỏi Nghiêm Kiều mà cứ thế mở cửa lao ra ngoài rời đi.
Nghiêm Kiều nghe thấy tiếng đóng cửa, có phải cô tức giận rồi không? Cô thậm chí còn không thèm nhìn anh trước khi rời đi nữa. Đến một cái liếc cũng không cho anh.
Cô rời đi trong trạng thái này, khiến anh đột nhiên cảm thấy hơi trống rỗng, bất luân làm gì cũng cảm thấy nhàm chán, nên anh ở lại Thanh Nịnh thêm một lúc thì về nhà.
Mãi đến tận hơn mười một giờ, Nghiêm Kiều mới thấy Ninh Thư mở cửa vào nhà. Lúc đó cô đi rất vội, hình như có chuyện rất quan trọng, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu như chậm thêm vào phút nữa là anh sẽ đến trường tìm cô rồi.
Ninh Thư thấy Nghiêm Kiều xuống lầu, cô bực anh vì anh giật kính của cô nên không thèm để ý đến anh. Nhưng lại thấy anh muộn như vậy vẫn chưa ngủ, đoán rằng có lẽ anh đang đợi cô, nên cơn giận cũng giảm đi vài phần. Dù sao thì không phải ai cũng có người bật đèn tới khuya chờ mình ở nhà.
Nghiêm Kiều lắc lắc ly nước trong tay, dụi mắt lười biếng nói: “Tỉnh dậy thấy hơi khát, nên xuống rót ly nước.”
Ninh Thư: “…”
Căn bản là chẳng có ai đợi cô về nhà cả, đèn của cô tắt mất rồi.
——
“Báo cáo.” Một học sinh đứng ở cửa văn phòng hô tô sau đó bước đến bàn Ninh Thư: “Cô giáo Ninh.”
Ninh Thư để cây bút trong tay xuống: “Trịnh Nam, có chuyện gì vậy?”
Trinh Nam là học sinh lớp A6, điều kiện gia đình khá giả nhưng người rất gầy, như cây tre vậy, dường như chỉ cần gió thổi qua cũng có thể ngã. Học lực xếp vào loại khá, nhưng thành tích lại không được ổn định, xếp vào top5 trong lớp, cũng có lúc trong top 5, nhưng là từ dưới lên.
Trịnh Nam: “Cô Ninh, em muốn làm đại diện môn Ngữ văn cho lớp.”
Thực ra trong lòng Ninh Thư đã chọn Tạ Thành Thành, bài làm của Tạ Thành Thành rất hay, chữ cũng đẹp, cô tin rằng có thể đem ra làm bài mẫu cho các học sinh khác. Nhưng Tạ Thành Thành hơi lười biếng, không muốn chạy tới chạy lui giữa lớp học và văn phòng. Cái khác thì Ninh Thư không biết, nhưng cứ hễ tới giờ thể dục thì cậu lúc nào cũng chạy nhanh chẳng ai bằng.
Thành tích môn Ngữ văn của Trịnh Nam không tốt, xếp loại trung bình trong lớp, cũng không có điểm gì khác nổi bật, nên lúc này Ninh Thư có chút lúng túng.
Trịnh Nam biết tình hình của mình nên nói: “Em có thể đảm bảo trong lần thi tới, điểm môn Ngữ văn sẽ lọt vào top 5 đầu lớp, nếu vậy các bạn khác sẽ không thể không phục.”
Thực chất, học sinh cấp ba khác với học sinh cấp một, ai làm đại diện môn cũng được, chẳng mấy người quan tâm cả.
Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Thế này đi, tiết học buổi chiều nay cô sẽ đề cập tới, nếu như hơn một nửa lớp đồng ý thì cô sẽ để em làm.”
Trịnh Nam cười: “Cảm ơn cô Ninh, cô giáo Ninh là tốt nhất.”
Bởi vì quá gầy nên những nếp nhăn trên mặt cậu rất dễ nhận thấy khi cười, Ninh Thư nghĩ đến bản báo cáo sức khỏe gần đây nhất của Trịnh Nam, cô có chút đau lòng: “Em bị suy dinh dưỡng cấp độ trung bình, phải ăn uống đầy đủ vào nhé.”
“Sắp đến kỳ thi đại học rồi, phải bổ sung dinh dưỡng kịp thời, bằng không lấy đâu sức để chiến đấu.”
Trịnh Nam nhìn tập bài đã chấm xong bên cạnh Ninh Thư: “Cô Ninh, để em trả bài giúp cô.”
Đây là chủ chương để khiến bản thân dễ được ‘nhận chức’, Ninh Thư cười gật đầu: “Cầm về lớp phát đi.”
Trịnh Nam cầm tập bài lên, đột nhiên nói một câu: “Cô Ninh, cô không đeo kính đẹp hơn đó ạ.”
Sau khi đan xong một hàng của chiếc áo len, cô giáo Quách ngẩng đầu lên nói: “Đúng, chiếc kính đó của em quá già, đừng đeo nữa.”
Từ khi bắt đầu đi làm, Ninh Thư đã đeo kính, nến giờ không đeo cảm thấy không quen chút nào, như thể bản thân không phải là giáo viên vậy, sợ sẽ không nói được học sinh.
Sau khi Nghiêm Kiều lấy đi cặp kính, vẫn chưa trả lại cho cô, tạm thời cô không muốn nói chuyện với anh, dự tính hôm nay sau giờ tan học sẽ mua một chiếc kính mới bên ngoài cổng trường.
Tiết học đầu tiên buổi chiều là tiết sinh hoạt, Trinh Nam thông qua cuộc bình chọn, trở thành đại diện môn Ngữ văn của lớp 12A6.
Hết giờ sinh hoạt, Ninh Thư gọi Nghiêm Lễ ra ngoài, đưa cậu đến nơi không có ai: “Có đúng là em không yêu đương sớm không?”
Hôm qua, Nghiêm Kiều đã nói chuyện qua với cậu, Nghiêm Lễ: “Không ạ, bức thư tình mà cô nói đến chỉ là hiểu lầm thôi, đó là do Đàm Duyệt Nhiên vì muốn kích thích người khác nên mới viết cho em.”
Ngữ khí Ninh Thư đột nhiên lạnh đi vài phần: “Kích thích ai?”
Nghiêm Lễ nhận ra mình đã lỡ miệng: “Xin lỗi cô Ninh, em không thể nói ạ.”
Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Tuần sau cho phép em đến ở cùng anh trai.”
Cô biết Nghiêm Lễ rất thích đến Vĩnh Ninh Lý, mỗi lần tới đó đều không muốn về, cho dù không làm gì cũng có thể nằm trong phòng ở đó cả ngày.
Nghiêm Lễ có chút lung lay, sự cám dỗ mà Ninh Thư dành cho là quá lớn, nhất là khi tuần sau chính là sinh nhật cậu, cậu muốn ở lại Vĩnh Ninh Lý, nơi mà cậu sinh ra.
Ninh Thư cưỡng chế dụ dỗ: “Em nói cho cô biết, người yêu đương với Đàm Duyệt Nhiên là bạn nào trong lớp mình cô sẽ đảm bảo không nói với ai là em đã tiết lộ cho cô.”
Nghiêm Lễ thấp giọng nói: “Xin lỗi cô Ninh, em không thể làm người ném đá giấu tay như vậy được ạ.”
Ninh Thư: “Em không muốn đến Vĩnh Ninh Lý ở à?”
Nghiêm Lễ rũ mắt, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Muốn.”
Ninh Thư cảm thấy hơi đau lòng khi nhìn thấy cậu như vậy, nên không đành lòng hỏi lại nữa, lại càng không muốn khiến cậu thật vọng, cô thở dài nói: “Tuần sau em có thể tới Vĩnh Ninh Lý ở.”
Giống như cơn gió vừa lướt qua viên ngọc bám bụi, ánh mắt cậu thiếu niên đột nhiên sáng ngời: “Cảm ơn cô Ninh.”
Khi Nghiêm Lễ đi rồi, Ninh Thư mới bình tĩnh lại, vừa rồi cô đã làm gì thế? Trường học đã có quy định rõ ràng, nếu không phải trường hợp gì đặc biệt, học sinh nội trú không được rời khỏi trường. Là người luôn chấp hành nội quy và kỷ luật của trường, vậy mà cô lại tự mình đồng ý cho học sinh trốn ra ngoài!
Ninh Thư đưa tay sờ lên một bên thái dương, chắc chắn chiếc kính gọng đen đó là vật bảo vệ sự tỉnh táo của cô, nếu không đeo kính cô sẽ trở thành người không có lý trí.
Tiết học tiếp theo là môn Thể dục, tiết trước đó, khi hết giờ trong lớp đã chẳng còn ai, tất cả đều chạy xuống sân vận động chơi vì sợ có thầy cô nào đó đến “chiếm giờ”.
Ninh Thư chính là giáo viên muốn “Chiếm giờ” đó.
Cô nhìn phòng học trống không, đi tới chỗ ngồi của Nghiêm Lễ ngồi xuống, nhìn trái ngó phải bàn học của cậu, cố gắng tìm ra thứ gì đó. Chẳng có gì trên bàn cả, trong sách cũng không có thư tình của Đàm Duyệt Nhiên hay của học sinh nữ nào khác. Ninh Thư cúi đầu nhìn xuống tay mình, khống chế không được đành thò vào ngăn kéo bàn của Nghiêm Lễ, nhưng ý thức đạo đức đã kịp thời ngăn chặn cô, cho dù có lo lắng cho em ấy, cô cũng không thể lục lọi ngăn kéo của em ấy mà không được sự cho phép.
Cô nhớ lại những gì Nghiêm Lễ vừa nói, Đàm Duyệt Nhiên đã viết thư tình cho cậu vì muốn kích thích một chàng trai nào đó. Để thu hút sự chú ý của người trong lòng, để khiến người đó ghen tuông, mà có thể dùng đến thủ đoạn cẩu huyết như trong tiểu thuyết ngôn tình này. Đổi lại nếu cô là chàng trai bị kích thích đó, cô sẽ không cảm thấy ngọt ngào nữa, cũng không cảm thấy khắc cốt ghi tâm mà chỉ thấy đang bị đối phương làm phiền, hoặc cảm thấy bản thân mình đang bị mang ra trêu đùa. Cô thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của những thiếu niên yêu đương ở độ tuổi mới lớn này.
Ninh Thư đứng dậy, ra khỏi tòa nhà dạy học, định trở lại văn phòng. Trên đường đi lại nghe thấy tiếng người ầm ĩ bên ngoài, quay đầu lại phát hiện tiếng ồn đó là từ sân vận động truyền tới, lúc này Nghiêm Kiều đang mặc bộ đồ thể thao màu trắng, cổ áo mở rộng, lộ ra chiếc áo phông màu đen bên trong, trên cổ có đeo một chiếc còi, đang bị một đám học sinh vây quanh.
Tần Nguyệt Hương đang đứng một bên nhìn, trên tay cầm chai nước, ngượng ngùng đưa nó cho Nghiêm Kiều. Học sinh xung quanh la ó ầm ỹ, bị Nghiêm Kiều lườm một cái, cả đám liềm im bặt không dám lên tiếng nữa.
Trong trường lập tức có tin đồn rằng giáo viên Thể dục mới và cô giáo chủ nhiệm lớp 12A1 Tần Nguyệt Hương là một đôi, không biết là do ai tung tin, nói có bằng chứng rõ ràng. Bất cứ ai có mắt tinh ý đều có thể nhận ra Tần Nguyệt Hương có tình cảm với Nghiêm Kiều.
Khi Ninh Thư trở lại văn phòng, cô nghe thấy có ai đó đang bàn tán về Nghiêm Kiều và Tần Nguyệt Hương, các giáo viên mà rảnh rỗi thì còn buôn chuyện ác hơn học sinh.
“Hôm trước, tôi ra sân vận động để xem có tên nhóc nào hẹn hò yêu đương sớm hay không, kết quả là lại nhìn thấy thầy Nghiêm và cô giáo Tần.”
“Có phải bọn họ đang trực ban không?”
“Không phải đâu, hôm đó ca trực ban là của tôi và thầy Phương mà.”
Nếu như vừa rồi không thấy cảnh tượng đó ở sân vận động thì Ninh Thư đã không hề nhận ra giữa Nghiêm Kiều và Tần Nguyệt Hương có gì đó.
Cô giáo Quách ở đối diện nói: “Cô giáo Ninh, cô thấy thầy Nghiêm và cô giáo Tần thế nào?”
Ninh Thư: “Tôi thấy hai người họ chẳng ra làm sao cả.” Không cần nói cũng biết Tần Nguyệt Hương chính là đối thủ của cô, Nghiêm Kiều thì thôi khỏi cần nhắc đến, thù trộm kính không đội trời chung.
Nghĩ đến việc nói xấu sau lưng người khác là không tốt, nên Ninh Thư thay đổi cách nói: “Nhưng cũng không tệ, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.”
Đúng lúc này, Nghiêm Kiều bước vào văn phòng, vốn dĩ anh định đến hỏi tại sao tối qua cô lại về muộn như vậy, ở bên ngoài làm gì đến tận khuya. Cô vốn là người luôn tuân thủ quy tắc, cuộc sống rất nề nếp và đơn điệu, cô không bao giờ qua đêm bên ngoài, mỗi ngày sau giờ tự học buổi tối đều đúng giờ về nhà.
Một giáo viên nữ nhìn thấy Nghiêm Kiều, liền nói đùa một câu: “Thầy Nghiêm, thầy đến tìm cô giáo Tần à?”
Những người khác trong văn phòng cũng xì xào bàn tán.
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư, sắc mặt đột nhiên không được tốt lắm, nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường, giọng nói và sắc mặt đều nhàn nhạt: “Không phải.”
Ninh Thư không hiểu tại sao Nghiêm Kiều lại nhìn chằm chằm vào cô, sau đó sắc mặt thay đổi liên tục như vậy, cô có thể thấy rằng anh đang không vui, bản thân cô cũng chẳng vui vẻ gì: “Thầy Nghiêm.”
“Khi nào mới định trả lại kính cho tôi?”
Nghiêm Kiều: “Tôi bẻ gãy rồi, không trả.”
Ninh Thư: “…”
Điều này thật vô lý, ngay từ nhỏ các thầy cô giáo đã dạy chúng ta rằng không được lấy đồ của người khác, làm hỏng đồ của người khác thì phải xin lỗi, sau đó đền họ cái mới. Xem bộ dạng của anh chẳng khác gì tên cướp.
Các giáo viên khác cũng ngạc nhiên, mọi người trong trường cấp ba số 1 đều biết rằng thầy Nghiêm là người có khí chất tốt, cũng rất dễ mến, nhẹ nhàng và tao nhã, nhưng luôn thờ ơ với mọi thứ, không quan tâm đến mọi việc.
Ninh Thư đứng dậy đưa Nghiêm Kiều đến một nơi không có ai ở hàng lang bên ngoài cửa văn phòng.
Cô chỉ cao ngang vai anh, còn không thể chạm tới cằm, khi nói chuyện phải ngẩng cao đầu lên, giữ nguyên tư thế đó rất mệt: “Anh dạo này làm sao vậy? Sao lúc nào cũng gây sự với tôi thế?”
Nghiêm Kiều nghiêng đầu liếc nhìn bên ngoài, sau đó nheo mắt dưới ánh nắng: “Không sao.”
Anh xuôi mắt nhìn xuống, thấp giọng nói: “Tôi không muốn làm cô tức giận.”
Ninh Thư sắp bị người đàn ông này chọc cười đến phát bực rồi: “Vậy thì quá đơn giản, trả lại kính cho tôi, tôi sẽ không tức nữa.”
Nghiêm Kiều: “Không muốn trả.”
Ninh Thư: “…”
Cô đã tự nhủ với bản thân rằng không được tức giận, cô nói: “Anh không phải tới gặp cô giáo Tần, cũng không phải đến để trả lại kính cho tôi, vậy anh đến văn phòng chúng tôi làm gì?”
Nghiêm Kiều dựa người vào lan can: “Tối qua cô đi đâu? Sao lại về muộn vậy?”
“Chọc cho tôi tức rồi lại quan tâm tôi à?” Ninh Thư ngẩng đầu lên nãy giờ có chút đau cổ, cô vừa xoa xoa vừa nói: “Giáo viên Thể dục bọn anh nhàn rỗi vậy hả? Không cần phải lên lớp dạy học sao?”
Nghiêm Kiều: “Tiết học sắp tới và tiết sắp sắp tới của tôi đều bị giáo viên bộ môn chính chiếm mất rồi, nên quả thực là khá nhàn rỗi.”
Ninh Thư lấy cảm hứng từ câu nói của Nghiêm Kiều: “Thế này đi, anh nhường lại tiết thể dục của lớp A6 ngày mai lại cho tôi, tôi sẽ không giận anh nữa.”
Nghiêm Kiều gật đầu: “Giao dịch thành công.”
Một học sinh lớp A6 vừa ra khỏi văn phòng đã nghe thấy nó, liền lập tức hét lên: “Đừng mà, thầy Nghiêm.”
Ninh Thư liếc nhìn học sinh: “Bài tập Ngữ văn của các em còn chưa nộp, trước giờ tan học mang đến văn phòng cho cô.”
Cậu học sinh nhận gấp đôi sự đả kích, lập tức co chân chạy mất hút.
Nghiêm Kiều nhìn Ninh Thư nói tiếp lời vừa rồi: “Tối qua cô đi đâu?”
Ninh Thư: “Em Trịnh Nam của lớp tôi vô tình bị nhốt lại trong phòng học, không ra ngoài được, tôi đến mở cửa cho em ấy.”
“Vốn dĩ mở cửa là xong rồi, nhưng em ấy lại nói quên mang chìa khóa nhà, nên tôi đưa em ấy đến cửa hàng McDonald ở cổng trường ngồi một lát, tiện thể xem em ấy làm bài tập.”
“Được rồi, tiết thể dục ngày mai của anh thuộc về tôi.”
Ninh Thư nói xong hít một hơi, nhìn chằm chằm vào mắt Nghiêm Kiều: “Nghe nói, anh và cô giáo Tần là một đôi?”
Nghiêm Kiều: “Không phải.”
Ninh Thư không để tâm đến vấn đề này cho đến khi tiết tự học buổi tối ở trường kết thúc.
Ninh Thư làm theo chỉ dẫn của chủ nhiệm Đào gặp nhau dưới gốc cây thứ ba từ bên trái sân vận động sang. Vốn dĩ Ninh Thư cho rằng mượn đồng phục của học sinh mặc là quá khoa trương, cô nhìn bộ đồng phục ngụy trang chiến đấu trên người chủ nhiệm Đào, cảm thấy mình vẫn còn trẻ chán.
Chủ nhiệm Đào lấy từ ba lô tra một chiếc đèn pin, đưa cho Ninh Thư: “Dùng cái này, xa đến mấy cũng có thể nhìn rõ.”
Ninh Thư cấm lấy như một con rối: “Có khoa trương quá không?”
Chủ nhiệm Đào nhướng mày với giọng điệu tự hào: “Nếu không biệt danh ‘Sát thủ tình ái’ này của tôi lấy đâu ra?”
Ninh Thư nghe xong chỉ có thể bày tỏ sự nể phục.
Chủ nhiệm Đào nhìn Ninh Thư: “Kính của cô đâu? Không đeo kính có nhìn rõ không thế?”
Ninh Thư kéo khóa áo đồng phục học sinh lên: “Tôi không bị cận.”
Chủ nhiệm Đào: “Vậy sau này đừng đeo nữa, thế này rất tốt, mặc đồng phục vào là nhìn như học sinh vậy.”
Chủ nhiệm Đào biết rõ tuổi Ninh Thư: “Vốn dĩ chỉ lớn hơn học sinh vài tuổi thôi mà.”
Ninh Thư không lên tiếng, cô đã không đeo kính cả ngày nay rồi, ngoài cảm giác không quen lúc đầu, sau cũng đã dần thích nghi, cô cảm thấy không đeo kính thuận tiện và thoải mái hơn rất nhiều, sống mũi cũng không bị khó chịu nữa.
Mười phút sau khi tiếng chuông tan học vang lên, học sinh đều về ký túc hoặc về nhà, khuôn viên trường dần trở nên yên tĩnh.
Chủ nhiệm Đào hỏi lại Ninh Thư một câu: “Khẩu hiệu của chúng ta là gì?”
Ninh Thư: “Có thể không nói được không?”
Chủ nhiệm Đào: “Không được.”
Ninh Thư giơ nắm tay lên, khiến giọng điệu của mình càng có lực càng tốt: “Bóp nghẹt dấu hiệu yêu sớm khi còn ở trong nôi!”
Theo kế hoạch triển khai chiến lược ban đầu, Ninh Thư và chủ nhiệm Đào chia thành hai nhóm, đi từ các hướng khác nhau. Ninh Thư đóng giả học sinh đi đến những nơi thiếu ánh sáng trong sân vận động, mặc dù cảm thấy chủ nhiệm Đào quá khoa trương, nhưng mục đích của họ đều giống nhau, đó là muốn tốt cho học sinh. Yêu sớm thực sự ảnh hưởng quá nhiều đến việc học tập.
Ninh Thư quay đầu nhìn xung quanh, có học sinh túm năm tụm ba, cũng có những học sinh đang đi dạo một mình. Nói chung, cứ hễ học sinh nam và học sinh nữ đi cùng nhau trong sân vận động thì không phải đang yêu đương cũng chắc chắn chuẩn bị yêu đương, nếu như muốn nói chuyện, đâu có thiếu chỗ nói, cứ nhất thiết phải chạy tới sân vận động làm gì?
Ninh Thư có chút yên tâm, trước mắt cô vẫn chưa phát hiện cặp đôi nào cả. Kết quả là vừa quay đầu lại, liền thấy bên cạnh có hai bóng người đang đứng dưới một gốc cây lớn, một người rất cao, trường cấp ba số 1 không có học sinh nào cao như vậy ngoại trừ vị giáo viên Thể dục mới tới.
Ninh Thư núp ở một bên, nhìn kỹ hơn, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Kiều, người đứng bên cạnh anh là Tần Nguyệt Hương, hai người đang nói chuyện với nhau.
Học sinh còn có thể nghiêm cấm yêu đương, nhưng giáo viên đã trưởng thành rồi thì đó lại là việc hoàn toàn bình thường, đương nhiên Ninh Thư không thể tới bắt được, nên chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy.
Hôm nay, ở cửa văn phòng, Nghiêm Kiều đã nói với cô rằng anh và Tần Nguyệt Hương không phải mối quan hệ như vậy, quả nhiên là nói dối.
Ninh Thư quay người lại, dự tính đi thêm hai vòng nữa, nếu không bắt được học sinh thì dừng công việc lại, lúc đó cửa hàng bán kính ở cổng trường vẫn chưa đóng cửa, có thể mua một cặp. Nhưng khi cô chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy một cặp học sinh, chắc chắn là học sinh, trên người mặc đồng phục trường, một cậu con trai và một cô gái cột tóc đuôi ngựa, đi sát gần nhau rất thân thiết.
Ninh Thư cầm đèn pin lên quát to: “Lớp nào đây?!”
Học sinh sợ hãi, quay đầu bỏ chạy. Chàng trai xem ra rất có trách nhiệm, không bỏ lại cô bạn gái, mà vẫn nắm chặt cổ tay cô bạn không buông.
Ninh Thư đuổi theo một đoạn rất xa, chạy tới mức chẳng còn chút hơi nào, chủ nhiệm Đào thấy động tĩnh cũng chạy lại, lo lắng hỏi: “Nhìn rõ mặt không?”
Ninh Thư nhìn hai học sinh biến mất ở cuối sân vận động, chống tay lên đầu gối thở dốc.
Chủ nhiệm Đào lại hỏi: “Có nhìn rõ không? Là lớp nào?”
Ninh Thư cúi đầu, dừng lại một lúc mới nói: “Tối quá, nhìn không rõ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...