Editor: Boomtini
Giang Niên đã rất nhiều lần nghĩ đến cảm giác thực sự của bản thân mình khi ngồi trong phòng thi kì thi tuyển sinh đại học.
Cô nghĩ đến rất nhiều cảm xúc, hồi hộp có, khẩn trương, chờ mong, cũng có thấp thỏm ….
Tâm trạng lên xuống thất thường, phát huy không ổn định cô cũng đều đã nghĩ đến, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ rằng, khi thực sự ngồi trong phòng thi cao khảo rồi, cô thế nhưng lại bình tĩnh đến vậy.
Bình tĩnh như những lúc làm bài kiểm tra bình thường, kiểm tra hằng ngày, hằng tháng.
Lịch thi đại học cũng không khác gì so với thường lệ.
Đặc biệt là địa điểm thi của Giang Niên thi ở Minh Lễ, vận may vô cùng tốt, giống như đi học như ngày thường thôi, đeo cặp sách, kiểm tra giấy tờ bút viết kĩ càng, ở ngoài phòng thi ôn tập lần cuối, chờ đến khi chuông vang thì hít một hơi thật sâu, tiến vào phòng thi.
Trong phòng thi, giám thị phát đề cho từng người, giám sát mọi người dán mã vạch, viết tên và số báo danh, sau khi kiểm tra một lần, chờ chuông vang lên, mọi người bắt đầu lật đề ra và bắt đầu làm bài.
Văn, toán, tổ hợp, tiếng anh …..
Môn này đến môn khác, bình thường đến mức vô cùng bình thường, dường như cũng không khác bao nhiêu như lúc kiểm tra ở Minh Lễ.
Thậm chí bởi vì lần thi thử của Minh Lễ quá mức chân thực nên từ khi bước vào phòng thi đến lúc làm bài giống nhau như đúc.
Giang Niên cũng vô số lần nghĩ đến mình sẽ cảm thấy thế nào sau kỳ thi tuyển sinh đại học, có thể là nhẹ nhàng, vui vẻ, hưng phấn …..
Nhưng từ trước đến nay cũng không nghĩ đến, bản thân lại bình tĩnh đến như vậy.
Cô thậm chí cảm thấy, chỉ còn lại mệt mỏi vô tận, về đến nhà chỉ muốn đặt lưng xuống và ngủ mà thôi, ngủ quên trời trăng mây đất.
Cuối cùng là tiếng anh.
Sau khi thi môn tổ hợp tự nhiên, Giang Niên đã thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng chỉ còn lại môn cô tự tin nhất.
Hơn nữa, lúc thi toán và tổ hợp cô phát huy cũng không tồi, Giang Niên thậm chí cảm thấy chính mình có thể là vì quá mức bình tĩnh nên làm bài thuận lợi vô cùng, cảm giác như phát huy còn tốt hơn bình thường nữa.
Mà môn cô tự tin nhất là tiếng anh lại còn thuận lợi hơn.
Cô vẫn như cũ làm xong bài khi thời gian mới trôi qua một nửa, sau đó cũng kiểm tra tới lui vài lần, thiếu chút nữa nhìn muốn thuộc luôn cả đề.
Khi gần kết thúc môn thi, mọi người gần như đã làm xong hết rồi, có không làm được thì loto cũng xong luôn rồi, không khí trong phòng thi rõ ràng có chút xao động.
Thầy cô giám thị cũng không tức giận, chỉ tủm tỉm cười nhìn mọi người.
Giám thị coi bộ tâm tình cũng tốt, cười nói: “Mọi người yên lặng đi, chỉ còn hai mươi phút nữa là hết giờ rồi, không được nộp bài sớm đâu.
Kiểm tra thật kĩ họ tên, số báo danh một lần nữa, nhìn xem viết đúng không, dán mã vạch chưa, còn đáp án nào chưa tô thì tô cho hết.”
…..
Xem ra, những thầy cô giám thị đều hiểu bọn họ vì cái gì mà xao động.
Thẳng đến khi chuông báo hết giờ thi, các giám thị vẫn kiên nhẫn dặn dò mọi người: “Được rồi, chúng ta hiện tại sẽ thu bài của từng người một, mọi người ngồi yên đến khi thu bài xong, kiểm tra và đếm đủ bài rồi mới được rời khỏi phòng thi.”
Cô giám thị cũng không quên nói với mọi người: “Cũng chúc mừng các em đã hoàn thành kì thi tuyển sinh đại học.”
…..
Cho đến lúc này, Giang Niên mới có chút cảm giác được kì thi đại học đã kết thúc rồi.
Giám thị kiểm kê xong bài thi, ra hiệu một tiếng, mọi người sôi nổi cầm giấy tờ của mình ra ngoài.
Giang niên xen lẫn trong đống người, thỉnh thoảng còn nghe được mọi người nói chuyện với nhau.
“Vãi đạn, thế mà đã thi xong rồi này!”
“Rõ ràng là xong rồi, đêm nay cậu tính làm gì? Mình cùng bạn đi net xuyên đêm đó, hình như nam sinh lớp mình đi hết …..”
…..
Giang Niên không khỏi mím môi cười cười .
Sau khi ra khỏi lầu một của điểm thi, Giang Niên đi về phía lớp học.
“Giang Niên!”
Giang Niên nhìn theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện Hạ Gia Dương và Lục Trạch.
Ra là Hạ Gia Dương gọi cô.
“Trạch ca, lớp trưởng”, Giang Niên cũng cong mắt cười, hướng về phía hai người vẫy tay.
Lục Trạch bước vài bước đã đến, sau đó rất tự nhiên tiếp nhận cặp sách trong tay Giang Niên: “Thi thế nào?”
“Cũng không tệ.” Giang Niên thái độ thân mật, “Trạch ca, cậu thì sao?”
Không đợi Lục Trạch trả lời, Hạ Gia Dương đã cười lớn: “A Trạch còn hỏi sao? Đương nhiên là rất tốt rồi a.”
Đúng thật là vậy.
Giang Niên bĩu môi, Lục Trạch có lúc nào thi không tốt đâu?
Chỉ nói đến kiểm tra bình thường thôi, cho dù là lần kiểm tra chung của toàn bộ Viễn Thành, Lục Trạch vẫn yên yên ổn ổn ở vị trí thứ nhất, thực sự là học thần.
Lục Trạch biếng nhác cười cười, quan sát biểu hiện của Giang Niên một chút: “Có mệt không?”
“Một chút.”
Lục Trạch thực tự nhiên duỗi tay xoa đầu Giang Niên.
Khi Giang Niên định nói gì đó, liền thấy Khương Thi Lam đang đứng ở trước lớp cô vẫy tay.
Cô mím môi, chào Lục Trạch và Hạ Gia Dương rồi chạy chậm về phía cửa phòng học.
“Sao cậu nhanh vậy Thi Lam?”
Khương Thi Lam lắc đầu: “Mình ra khỏi phòng thi cũng nhanh, vừa lúc không phải thời điểm đông người nhất.”
Sau đó, nhìn về hai nam sinh cách đó không xa đang đi về phía Giang Niên, thần sắc Thi Lam thoáng mất tự nhiên
Giang Niên có chút khó hiểu: “Sao vậy?”
Khương Thi Lam tựa hồ hít sâu một hơi, do dự đã lâu, vẫn là thật cẩn thận từ phía sau lấy ra một phong thư.
Giang Niên hai mắt mở to: “Đây là …..?”
“Mình ……” Khương Thi Lam lại cắn môi, “Mình không dám đưa cho cậu ấy …..”
“Cậu muốn mình giao nó cho cậu ấy sao?” Giang Niên nghiêng đầu.
Khương Thi Lam do dự gật đầu.
“Cậu phải nghĩ kĩ, cậu có muốn tự mình nói rõ với cậu ấy không.” Giang Niên chưa bao giờ nghi ngờ về quyết định của Khương Thi Lam, “Nếu cậu thật sự cảm thấy bản thân mình sẽ không hối hận thì mình sẽ chuyển cho cậu ấy, nhưng mà, cậu thật sự sẽ không hối hận sao?”
Khương Thi Lam rốt cuộc vẫn là rất do dự.
Giang Niên một giây đã nhìn thấu suy nghĩ của Khương Thi Lam, quay đầu hướng về phía Hạ Gia Dương vừa bước lên cầu thang, “Lớp trưởng, Thi Lam tìm cậu có việc nè.”
Sau đó không màng đến biểu tình sửng sốt của Hạ Gia Dương, lại quay sang ra hiệu ‘cố lên’ với Khương Thi Lam, vội vàng cùng Lục Trạch quay về lớp học.
Trở về chỗ ngồi, Giang Niên vẫn lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngồi phịch xuống ghế, Giang Niên nhìn tư liệu trên bàn đã chất thành một chồng cao như núi, phản ứng đầu tiên của cô thế mà lại là —–
Về sau đã không cần làm lại đống đề này rồi.
Cảm giác sức lực toàn thân đã cạn kiệt, Giang Niên thu mình lại trên ghế, yên lặng chờ đợi những bạn học cùng lớp trở về.
Mục đếm ngược ở bảng đen cuối lớp dừng lại ở “1”, đột nhiên không có cảm giác áp bách khi số ngày đếm ngược giảm dần nữa.
Giang Niên quay đầu nhìn mọi người trong lớp, tất cả mọi người đã là bạn học của nhau hai năm rồi.
Không biết ảnh chụp tốt nghiệp lúc trước đã có chưa nữa.
Giang Niên nhìn đồng phục trên người mình, chợt nhận ra mình đã không cần dùng đến bộ quần áo này nữa.
Chuyện bản thân mong đợi thật lâu, dù đợi rất lâu nhưng nó lại đến vô cùng bất ngờ.
Đang suy nghĩ miên man trong đầu, Giang Niên liền phát hiện trên bàn xuất hiện một cuốn sổ.
Cô ngẩng đầu, nhìn về chủ nhân của bàn tay đặt sổ lên bàn cô.
Hóa ra là Hàn Sơ Dạ.
Hàn Sơ Dạ vẫn ôn nhuận và lịch sự như vậy: “Giang Niên, giúp mình viết lưu bút đi.”
Giang Niên không khỏi muốn cười một tiếng: “Oa, đã thời đại nào rồi mà còn có người viết lưu bút vậy nè.”
Vừa nói vừa từ trong hộp bút lấy ra cây bút cô thích nhất, viết từng nét một.
Sau khi viết xong, Giang Niên lấy ra 《 nhật ký quan sát lớp 19 》 đã viết từ lâu, lật đến trang trống cuối cùng, cô mỉm cười với Hàn Sơ Dạ và nói, “Cậu viết một câu vào đâu đi.”
Hàn Sơ Dạ suy nghĩ một chút, tiếp nhận bút trong tay Giang Niên, nghiêm túc —–
“Chúc mừng tốt nghiệp, lớp 19 sẽ luôn ở đây.
Hàn Sơ Dạ.”
Giang Niên mím môi, bỗng dưng cảm thấy hơi buồn.
Lại từ hộp bút lấy ra một cây bút dầu, đưa cho Hàn Sơ Dạ.
“Ký tên cho mình nhé.”
Hầu như tất cả mọi người trong lớp đều dùng bút dầu ký lên đồng phục của nhau, có người đã ký đến kín áo rồi.
Giang Niên tìm từng người trong lớp để lại lời nhắn cho nhật ký quan sát của mình, sau đó ký lên áo đồng phục.
Nữ sinh ký lên mặt trước, nam sinh ký lên phía sau.
Sau khi tìm Đoạn Kế Hâm để ký, cô tình cờ thấy Hạ Gia Dương bước vào từ cửa sau của lớp học.
Giang Niên do dự một lúc, cô vẫn không hỏi về chuyện của Khương Thi Lam, ngược lại đưa bút cho Hạ Gia Dương.
“Lớp trưởng! Đến đây ký tên cho mình đi!”
Hạ Gia Dương vẫn nắm chặt bức thư của Khương Thi Lam, sau khi nghe Giang Niên nói, ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Khá lâu.
“Được.”
Giang Niên xoay người: “Hình như cũng không còn nhiều chỗ lắm, lớp trưởng, thông cảm xíu nha, cậu tùy ý viết chỗ nào đó đi.”
Vẫn là câu nói đó.
“Được”.
Sau khi Hạ Gia Dương viết xong, Giang Niên mỉm cười cảm ơn Hạ Gia Dương, sau đó tìm người khác ký tên.
Rốt cuộc vẫn là có chút lo lắng, Giang Niên cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khương Thi Lam.
[ sao trời: sao rồi, Thi Lam …..?]
Không trả lời.
Giang Niên càng thêm lo lắng, nhíu mày.
[ sao trời: Thi Lam? ]
[ sao trời: …..
Cậu có ổn không?]
Rốt cuộc lần này cũng có hồi âm.
[ Thi Lam: Ừ.]
Nếu một cô gái nói mình ổn, thì chính là không ổn chút nào.
Giang Niên cắn môi dưới, cũng không nhắn nữa.
Điều cô có thể làm lúc này chính là im lặng.
Lớp học ngày càng đông, mọi người lần lượt trở về.
Náo nhiệt vô cùng, tất cả mọi người đều tụ ba tụ bảy lại nói chuyện, cũng không ít nam sinh rủ nhau tối nay đi net xuyên đêm.
Cũng có thể nghe được nữ sinh oán giận: “Thật là, sao lần nào nam sinh các cậu cũng thích chơi một mình hết thế!”
Đinh Hiến giương giọng: “Chẳng lẽ các cậu cũng muốn đi net xuyên đêm sao?”
Khổng Mạn Mạn nói với theo: “Đi thì đi! Đừng nói nữa, hiện tại mình liền gọi về báo cho ba mẹ đây, tối nay cùng đi đi!”
Các nam sinh tựa hồ không nghĩ đến phản ứng của nữ sinh trong lớp lại như vậy, tất cả đều nghẹn họng, sau đó cố gắng cứu vãn tình hình: “…..
Khổng Mạn Mạn, nếu cậu đi thì cũng không có nghĩa những nữ sinh khác cũng đi đúng không?”
“Đúng đúng đúng!” Đoạn Kế Hâm vội vàng nhìn Giang Niên, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là nữ sinh ngoan hiền, cũng không thể nào đi net xuyên đêm được, “Giang Niên, cậu không muốn đi đúng không?”
Giang Niên từ nhật ký ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ một cái, cười tủm tỉm: “Đi chứ, mình cũng đã nói qua với ba mẹ rồi, đi net thôi!”
Các nam sinh: “??!”
Tạ Minh không quên cầu cứu: “…..
Trạch ca, Giang Niên muốn đi net kìa, cậu không ngăn cản sao?”
Lục Trạch bị một đám nam sinh vây quanh, biếng nhác bắt chéo chân: “Đi thì đi thôi, có mình che chở thì có thể thế nào?”
Được rồi, không cứu.
…..
Cho nên cuối cùng, gần như cả lớp quyết định tối nay sẽ cùng nhau đi net.
Khi Diêu Tử Kiệt bước vào lớp, mọi người trong lớp đã náo nhiệt đến mức sắp đem trần nhà ném đi.
Đồng phục của ai cũng có chữ ký và lời nhắn dày đặc, những áo phông đồng phục học sinh đã không còn màu trắng như ban đầu nữa.
Diêu Tử Kiệt trong tay cầm một xấp đồ vật, lắc lư, gõ bục giảng, nghiêm mặt nói: “Yên lặng!”
Mọi người vẫn cho Diêu Tử Kiệt mặt mũi, nhanh chóng an tĩnh.
Sau đó, Diêu Tử Kiệt vung tay, giọng lớn hơn so với bất kỳ ai ban nãy.
“Chúc mừng tốt nghiệp.”
Có lão sư đi đầu, làm sao mà không náo nhiệt cho được?
Sách vở trên bàn được ném lên cao, toàn bộ lớp học sôi trào.
“Chúc mừng tốt nghiệp!”
“Tốt nghiệp vạn tuế!”
“Tự do rồi!”
…..
Diêu Tử Kiệt phát ảnh tốt nghiệp đã chụp trước đó và lịch trình sau thi, cũng nói đến chuyện chính: “Đừng quên xem điểm, trong thời gian này có thể thoải mái một chút, sau đó nhớ tra điểm vào tối ngày 24.
Được rồi, nhiệm vụ của thầy đã kết thúc, các em nên liên hoan cùng nhau, đi tiệm net xuyên đêm, tất cả mọi người đều đi đi!”
Cũng không quên bồi thêm một câu: “Vừa rồi là ai ném giấy đó, nhớ thu dọn cho tốt, nghe thấy không?”
Mọi người đồng thanh kêu thảm một tiếng.
Giang Niên ngăn Diêu Tử Kiệt lại trước khi hắn rời đi: “Thưa thầy! Tặng ngài cái này!”
Diêu Tử Kiệt có chút khó hiểu: “Đây là cái gì?”
“Em đã viết gần hai năm, hôm nay cũng viết xong ngày cuối cùng, là nhật ký quan sát lớp 19 ạ.”, Giang Niên cong mắt cười nói.
Diêu Tử Kiệt lật ra trang cuối cùng.
“Thứ hai, ngày 8 tháng 6, trời nắng.
Ngày cuối cùng, sau khi thi xong, mọi người trong lớp rất náo nhiệt, ai cũng tìm bạn học ký tên, rất vui vẻ và sôi nổi.
Tôi bỗng dưng phát hiện ra rằng, cuối cùng, tôi cũng không thể nào mặc bộ đồng phục này được nữa.
Ban đầu, tất cả chúng ta đều là hài tử, đến cuối cùng, chúng ta đều khát khao trở thành thiên sứ.
Chúc mừng tốt nghiệp nhé, lớp mười chín của tôi!
I was there.
Tạm biệt những ngày tháng cấp ba tươi đẹp, trung học Minh Lễ, tôi thích các cậu lắm đó.”
Diêu Tử Kiệt bỗng dưng cảm thấy mũi đau xót, Giang Niên cười: “Thầy ơi, ảnh tốt nghiệp xấu quá đi.”
Diêu Tử Kiệt cũng cười.
“Thầy cảm thấy, các em vẫn là đẹp nhất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...