Edit: SCR0811
Do Thẩm Khiêm nói là chuyện đã được giải quyết, anh thì lại bình an vô sự nên Dung Phỉ không còn lăn tăn chuyện về Tứ hợp viện nữa.
Ngờ đâu, chập tối Mạnh Đức Hải lại tìm đến.
“Dung Phỉ, mày ra đây cho tao!”
Lúc Mạnh Đức Hải la hét trước cổng, nhà họ Dung đang dùng cơm chiều.
Nghe tiếng rống tràn ngập lửa giận ngoài cửa, ai nấy đều giật nảy mình.
“Hình như là Mạnh Đức Hải, ông ta tìm Phỉ Phỉ nhà chúng ta làm gì?” Động tác gấp rau của mẹ Dung khựng lại, nhìn Dung Phỉ vẻ ngờ vực.
Mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau.
Dung Phỉ buông đũa: “Con ra ngoài xem sao.” Cô lờ mờ đoán được Mạnh Đức Hải tìm đến vì chuyện của tứ hợp viện, vì ngoài lý do này, giữa cô và ông ta không còn mối liên hệ nào nữa.
Dung Phỉ vừa dợm đứng dậy, chân liền bị Thẩm Khiêm đè lại.
“Anh đi với em.”
Người nhà không nhìn thấy Thẩm Khiêm nên cô không tiện nói chuyện với anh, chỉ cúi mắt ra chiều đồng ý rồi đứng dậy đi trước ra ngoài.
Giọng điệu của Mạnh Đức Hải không hề thân thiện, ba mẹ Dung lo Dung Phỉ ra ngoài một mình không an toàn, Lý Thấm và Dung Nguyệt cũng không yên tâm, thế là bốn người không hẹn mà cũng đứng dậy theo sau.
Màn che vừa được kéo lên, mặt than của Mạnh Đức Hải đã lồ lộ trước mắt.
“Dung Phỉ, chiều nay có phải mày đã tới Tứ hợp viện ở phố Du Phường không?” Không chờ Dung Phỉ bước ra, Mạnh Đức Hải đã cao giọng chất vấn, mắt trừng to hằn rõ cả tơ máu.
Dung Phỉ định bước ra thì bị ba Dung tới sau kéo lại.
“Ông chủ Mạnh, tới tìm Phỉ Phỉ nhà chúng tôi có gì không?” Ba Dung vừa nói vừa bước ra ngoài.
“Ba con vật tôi dùng để bày trận trong Tứ hợp viện đã biến mất, trận pháp cũng bị phá hủy.
Có người nói nhìn thấy Dung Phỉ, Dung Nguyệt nhà các người và một con nhóc nữa ở đó!” Mạnh Đức Hải hất mặt hển mũi, mắt trừng to: “Tôi vất vả mời cao nhân tới bày trận, ba ngày nữa là có thể khởi công, hai con nhóc nhà ông lại dám chạy tới phá hỏng.
Dung Chính, chuyện này ông phải giải thích rõ cho tôi!”
“Ông chủ Mạnh, ông không được ngậm máu phun người.” Dung Phỉ giãy khỏi tay mẹ Dung, bước ra ngoài, nhìn thẳng vào Mạnh Đức Hải, không kiêu cũng không nhường: “Tụi tôi tới đó là thiệt, nhưng chưa hề bước vào.
Ông đã nói là có người nìn thấy, vậy chắc người đó không quáng đến mức tụi tôi vào hay không cũng không biết đúng không?”
“Họ nói tụi mày vừa đi, mấy con vật trong viện liền chạy ra!” Mạnh Đức Hải gân cổ: “Không phải do tụi mày thì do ai?”
“Ông cũng nói là tụi tôi đi rồi mấy con đó mới chạy ra, thế thì dính gì đến bọn tôi?” Dung Phỉ cười lạnh, nhún vai: “Dù ông chủ Mạnh muốn bắt người khác gánh trách nhiệm cũng không thể vu oan người khác như vậy được? Cao nhân cái khỉ khô, rành rành là nhà ma còn giật giây xúi ông mua.
Chỉ có kẻ ngốc mới tin vào mấy lời xằng bậy đó thôi.”
“Mày… Thái độ của mày là sao đây?” Mạnh Đức Hải bị mấy câu móc mỉa của Dung Phỉ chọc cho giận sôi gan.
“Ông vô duyên vô cớ đến cửa sinh sự, còn muốn người khác có thái độ gì?” Mẹ Dung đẩy cửa, chen lời: “Có chuyện hiểu lầm, ông tới cửa hỏi rõ thì không sao, nhưng bộ dạng khởi binh vấn tội này là sao đây? Ông có thể là ông chủ lớn, nhưng nhà tôi không sống dựa vào chén cơm của ông, mắc gì chúng tôi phải nể nang? Đã giải thích rõ là con nhóc nhà tôi không có tới cái viện rách đó của ông, ông lại cứ cắn chặt không nhả, định vu con gái tôi tội trộm cắp hay gì? Còn đứng đó nói nhăng nói cuội, coi chừng tôi tố ông tội phỉ báng!”
“Nhưng ngoài tụi nó thì không còn người khác.” Khí thế của Mạnh Đức Hải bị mẹ Dung đè xuống mấy phần, nhưng vẫn cố cãi.
“Mẹ, đừng nóng.” Mẹ Dung chống nạnh, định quyết một trận sống mái thì bị Dung Phỉ cản lại, cô nói với Mạnh Đức Hải: “Quả thật tụi tôi có đến đó, do chạm mặt Tăng đạo sĩ nên có đứng lại trò chuyện mấy câu, không tin ông có thể tìm bác ấy để đối chất.”
Nói đến cỡ này rồi, Mạnh Đức Hải cũng đâu thể tiếp tục cắn chặt không buông, đành xám mặt dậm chân, hừ lớn một tiếng rồi xoay người, hằn học bỏ đi.
“Thật tình, không biết gặp phải thứ ôn thần gì, hết người này tới người khác đến gây chuyện, khinh nhà họ Dung chúng ta dễ khi dễ hay gì?” Mạnh Đức Hải đã khuất dạng nhưng mẹ Dung vẫn còn ấm ức.
“Vào nhà ăn cơm thôi.” Ba Dung thở dài, dẫn đầu đi vào.
Dung Nguyệt và Lý Thấm đứng chặn ở cửa vội nép người sang bên.
Lý Thấm khuyên nhủ: “Đời này cái gì cũng thiếu, chỉ có cực phẩm là không thiếu.
Bỏ đi dì, tức giận với loại cực phẩm này không đáng đâu, vào nhà thôi.”
“Vào thôi mẹ.” Dung Phỉ khẽ liếc sang khuôn mặt âm u của Thẩm Khiêm, thở dài bất đắc dĩ.
Trở lại phòng, mọi người lần nữa quây quần bên bàn ăn, nhưng không ai động đũa.
Sắc mặt không tốt của ba mẹ Dung khiến bầu không khí trở nên đầy áp lực.
“Lúc chiều vừa nghe tới chuyện tứ hợp viện, con liền ba chân bốn cẳng chạy đi.
Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Ba Dung nhìn Dung Phỉ, giọng điệu có phần nghiêm khắc.
“… Không có gì thật mà.
Con chỉ ra ngoài mua chút đồ thôi.” Dung Phỉ cúi đầu, gãy gãy chiếc đũa.
“Thế con mua cái gì? Sao ra ngoài cả buổi lại về tay không?” Ba Dung vách trần lời nói dối của cô: “Ba với mẹ chưa đến mức hồ đồ, đừng cho là ba mẹ không nhìn ra con gấp chuyện tứ hợp viện.”
Mẹ Dung thở dài: “Mẹ thật sự không hiểu sao con lại để bụng cái viện kia đến thế? Không phải chỉ tổ chức một buổi âm hôn thôi sao?”
“Ba mặc kệ con vì lý do gì, cái viện đó đã được Mạnh Đức Hải mua lại, muốn phá muốn sửa là chuyện của người ta, con không được xía vào, cũng không có quyền xía vào.
Năm nay nhà ta đã đủ xui rồi, chị em tụi con đừng suốt ngày đi gây chuyện nữa.” Ba Dung có thói quen hễ có tâm sự là lại muốn nhâm nhi vài ly rượu, nhưng với tay không chạm được ly mới chợt nhớ ra do bị thương nên mình đã phải kiêng rượu một thời gian: “Chuyện nhà họ Trương lần này phải phiền tới bà nội con, chú út con rất không vui, lúc chiều tới đón người cũng không nói tiếng nào, không biết về nhà có trách móc bà nội con không nữa.
Dạo này nhà chúng ta gặp phải nhiều chuyện, có những chuyện tránh được thì tránh, cho qua khoảng thời gian này đã.”
“Con biết rồi.” Dung Phỉ lầu bầu, nhìn sang Thẩm Khiêm đang không vui bên cạnh với vẻ vừa ấm ức vừa có lỗi.
Thẩm Khiêm cười trấn an: “Không sao.”
Lý Thấm và Dung Nguyệt cắn đầu đũa dò xét, muốn nói giúp Dung Phỉ nhưng không tiện chen miệng.
Ai kêu hai người là động phạm cơ chứ?
Miễn cưỡng ăn xong bữa cơm đầy áp lực, Dung Phỉ không còn tâm trạng ngồi lại phòng khách xem TV.
Cô tranh thủ đánh răng rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi.
Về tới phòng, hiếm khi Dung Phỉ thấy Thẩm Khiêm không ôm máy tính chơi game mà đang thẫn thờ vuốt ve máy hát đĩa đã sờn màu sơn.
Vẻ mặt đó, dám chắc không phải muốn hát hí khúc hoặc nghe diễn.
Dung Phỉ biết, anh đang lo chuyện tứ hợp viện.
Dung Phỉ không biết phải nói gì, lời an ủi có nói nhiều cũng vô dụng.
Điều cô có thể cho, bất quá chỉ là một cái ôm thầm lặng.
Dung Phỉ bước tới, từ phía sau vòng tay qua thắt lưng Thẩm Khiêm, dán mặt vào vòm lưng rộng lớn, lạnh nhưng vững chãi của anh.
“Anh không sao.” Thẩm Khiêm nắm lấy bàn tay đang đặt ngang thắt lưng mình của Dung Phỉ, vỗ nhẹ: “Tứ hợp viện cũng sẽ không sao.”
“Nhưng dù kế hoạch lần này bị phá, gã Trương Bình đó chắc chắn sẽ không chịu bỏ ý đồ.” Dung Phỉ cau mày: “Thẩm Khiêm, lý do hắn nhất quyết muốn xúi giục Mạnh Đức Hải xây lại tứ hợp viện, anh biết đúng không?”
“Còn nhớ hình vẽ trận pháp anh từng nói với em không?” Thẩm Khiêm xoay người ôm Dung Phỉ, để mặc cô vùi đầu vào ngực mình, không nâng mặt cô lên: “Tên của trận pháp đó là Quỷ táng.”
“Quỷ táng?” Dung Phỉ ngẩng đầu, muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thẩm Khiêm.
“Ừ” Thẩm Khiêm gật đầu, vỗ lưng trấn an Dung Phỉ: “Trận pháp đó, dùng oán khí hội tụ cái ác, dùng quỷ nuôi sát khí, cuối cùng tinh luyện ra hung linh cực sát.
Việc bố trí trận pháp, không đơn giản chỉ là một hình vẽ hay vài người bị đột tử, những nạn nhân đó đều phải có cùng ngày sinh tháng đẻ với người táng hồn.”
Dung Phỉ nhăn mày: “Không hiểu.”
Thẩm Khiêm do dự giây lát rồi nói: “Nói đơn giản thì trận pháp Quỷ Táng còn tàn độc hơn cả trận Vãng sinh Hòe già.
Con người sau khi chết có thổ táng, thủy táng, hỏa táng.
Tương tự, thứ mà trận Quỷ Táng an táng không phải thân thể con người mà là linh hồn, dùng hồn phách hung linh làm mộ.”
Dù vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ nhưng Dung Phỉ bất giác rùng mình: “Gã Trương Bình đó là một ác quỷ, mục đích hắn bố trí trận pháp này… người hắn nhắm đến là ai?” Ác quỷ trăm năm, rốt cuộc có thù với kẻ nào mà sâu nặng đến mức muốn dùng biện pháp này để hủy diệt đối phương, chẳng lẽ… “Mấy con quỷ đó đều tới tìm em, chẳng lẽ là do…?” Trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ đến chính Dung Phỉ còn thấy vớ vẩn.
Cô tự nhận mình với hắn không có thâm thù đại hận gì, thậm chí, trước khi đến thôn Vệ Gia, họ chỉ là hai kẻ xa lạ.
“Đừng sợ, không ai làm hại em được đâu, dù là Lương Cảnh Thần cũng không được!” Thẩm Khiêm thấy gương mặt của Dung Phỉ bỗng nhiên tái nhợt, đau lòng hôn nhẹ lên môi cô để trấn an, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
Nghe đến ba chữ ‘Lương Cảnh Thần’, Dung Phỉ bất giác run rẩy, hít sâu vài hơi mới làm dịu được cơn đau nhói ở ngực: “Lương, Lương Cảnh Thần… Thẩm Khiêm, sau mỗi lần nghe tới mấy chữ đó, ngực em đều đau nhói?”
“Bởi vì, chúng ta có tâm ý tương thông.” Thẩm Khiêm vỗ lưng Dung Phỉ, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô.
“A?”
Gì cơ?
Không phải đang nói tới Lương Cảnh Thần sao? Sao lại thành có tâm ý tương thông với Thẩm Khiêm rồi?
Dung Phỉ há miệng, vẻ mặt mờ mịt.
“Nỗi đau của em không đến từ ba chữ kia.” Thẩm Khiêm thả Dung Phỉ ra, kéo cô ngồi xuống giường: “Không nói nữa, mai còn phải dậy sớm, ngủ đi.”
Lời còn chưa dứt, Dung Phỉ đã bị tên quỷ kêu cô đi ngủ kia đè xuống giường.
“Á… không phải anh bảo đi ngủ sao?”
“Vận động hợp lý trước khi ngủ sẽ giúp cơ thể và tinh thần khỏe mạnh.”
Thẩm Khiêm dứt lời liền hôn xuống đôi môi đang há ra vì ngạc nhiên kia.
“Ưm… tứ hợp viện…” Chớp mắt, quần áo đã bị mỗ quỷ lột sạch trơn, miệng thì bị chiếm lấy hôn đến tê dại, Dung Phỉ cố giữ tia lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu.
“Haizz…” Giọng Thẩm Khiêm pha lẫn tiếng thở dài: “Tập trung nào.”
“…” Chút lý trí cuối cùng của Dung Phỉ chẳng mấy chốc đã bị mỗ quỷ hất bay.
Cô hoàn toàn đắm chìm vào sự ôn nhu của quân giặc.
Dù bị tên sắc quỷ không biết thế nào là thỏa mãn đó giày vò cả đêm, nhưng theo thói quen, Dung Phỉ vẫn dậy từ tờ mờ sáng.
Vừa ra khỏi phòng, cô liền đụng mặt Lý Thấm.
Nhận thấy ánh mắt chế nhạo của đối phương, Dung Phỉ chột dạ, mặt đỏ bừng lên.
“Phỉ Phỉ à, không ngờ nha…” Lý Thấm kề sát vào người Dung Phỉ, cố ý chỉ nói một nửa.
“Mới sáng sớm đã nói khùng nói điên gì thế?” Mặt Dung Phỉ đỏ như gấc, cô xù lông: “Mau đi dọn hàng đi.” Nói xong liền cúi đầu chạy ù ra nhà trước.
Lý Thấm cười khùng khục: “Ha ha… Ngại gì chứ, Tiểu Nguyệt ngủ say lắm, không nghe thấy gì đâu.”
Đ*t!
Dung Phỉ sẩy chân, thiếu chút ngã nhũi đầu.
“Lý Thấm, cậu CMN là nữ đó!” Dung Phỉ dựng thẳng ngón giữa giơ về phía Lý Thấm, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
CMN, bạn với chả bè!
Dung Phỉ và Lý Thấm kẻ trước người sau ra cửa hàng, vừa kéo cửa cuốn lên, mùi hôi nức mũi liền xộc thẳng vào trong.
Đập vào mắt các cô là một bãi phân to tướng, choáng cả 2/3 diện tích cửa chính.
Phút chốc, cả hai đều giận tím mặt.
“Mợ nó! Chắc chắn là do cái nhà đê tiện đó làm!” Lý Thấm nổi sùng, vớ lấy ống tuýp đặt cạnh cửa, định bụng sẽ tìm nhà họ Trương tính sổ.
Dung Phỉ vội kéo lại: “Bỏ tớ ra.
Đám người đó dám leo cả lên đầu mình, đừng nói với tớ là cậu còn nhịn được!”
“Lấy gậy ông đập lưng ông.” Dung Phỉ gằn giọng: “Cậu đừng hấp tấp, để tớ đi tìm Thẩm Khiêm.”
Nét mặt Dung Phỉ cũng dữ tợn không kém, cô liếc mắt một cái rồi xoay người, định vào nhà tìm Thẩm Khiêm.
Chân vừa nhấc, đã thấy Thẩm Khiêm chầm chậm bước ra.
“Thẩm Khiêm…”
“Ừ” Thẩm Khiêm nắm lấy tay Dung Phỉ, vỗ về trấn an, nhưng khi tầm mắt quét đến thềm cửa, khóe miệng buông nhẹ câu khinh miệt: “Nhà họ Trương này cũng giỏi đấy!”
“Thẩm Khiêm, anh tiễn cái đống đó về lại nhà họ đi!” Tuy Dung Phỉ không muốn Thẩm Khiêm dính đến mấy chuyện tranh cãi trong nhà, nhưng nhà họ Trương lộng hành như thế khiến cô tức đến ứa gan, không đáp trả không được!
“Được” Thẩm Khiêm cười nhẹ: “Chỉ đặt ở cửa thôi thì thường lắm, ném thẳng lên người họ mới thỏa.”
Vừa dứt lời, tay anh liền vung lên.
Cả bãi phân được bọc trong một lớp sương mù, tạo thành đám mây đen bay thẳng tới đỉnh đầu Trần Bằng, sau đó, rơi phịch xuống.
“Á! Có ma!”
Theo sau tiếng ‘phịch’ là tiếng thét đến vỡ giọng của Trần Bằng.
Lúc đám mây bay tới, vốn dĩ Trần Bằng vẫn có thời gian để chạy đi, nhưng không hiểu sao, cả người hắn như bị đóng băng, không thể nhúc nhích, chỉ đành giương mắt nhìn đống phân rơi thẳng vào đầu mình.
Hắn sợ điếng người, không màng cả người đang dính phân, vừa hét vừa chạy thẳng vào phòng.
“Good! Đã thật!” Thấy cả người Trần Bằng dính đầy phân, Lý Thấm sung sướng giơ ngón cái: “Phỉ Phỉ, chồng cậu thật đỉnh!”
“Đương nhiên!” Dung Phỉ đắc ý ngẩng mặt: “Thẩm Khiêm nhà tớ là độc nhất vô nhị.” Dung Phỉ xoay người thưởng cho Thẩm Khiêm một nụ hôn nóng bỏng, lòng đầy sảng khoái.
“Ai ui!” Lý Thấm lên án hành động của Dung Phỉ: “Phỉ Phỉ à, kiềm chế chút đi, tớ biết chuyện thì không sao, nhưng người khác thấy sẽ tưởng cậu mới sáng sớm đã tư xuân đó, hôn cả vào không khí.”
Dung Phỉ bị Lý Thấm chế nhạo, đỏ cả mang tai, thẹn quá thành giận, liếc xéo cô rồi xoay người đi dọn hàng.
Lý Thấm thấy thế mới thu biểu tình cười nhạo lại, cũng bắt tay vào việc
Đường phố lúc này chưa có ai, đến mấy cửa tiệm đối diện cũng chưa mở, Thẩm Khiêm không sợ bị nhìn thấy, cũng phụ một tay.
Anh vung tay một cái, bàn bay thắng ra ngoài; lại vung thêm cái nữa, ghế cũng lần lượt bay theo.
Công việc Dung Phỉ và Lý Thấm phải làm cả buổi, chỉ vài cái vung tay của anh là xong, “trâu bò” đến mức hai người phải há hốc mồm.
Lúc Dung Nguyệt vừa dụi mắt vùi ngáp ngắn ngáp dài bước ra, cửa hàng đã được dọn xong dưới tốc độ ‘bàn thờ’ của Thẩm Khiêm.
“Ôi, sớm vậy mà hai chị đã dọn xong rồi à?” Thấy đã không còn việc của mình, Dung Nguyệt sững sờ.
Lý Thấm nhún vai: “Không phải tụi chị, đây là công lao của anh rể em.”
“Anh rể, đâu cơ?” Dung Nguyệt nhìn quanh: “Haizz, sau này phải xài lại nước mắt trâu mới được, cảm giác biết có mà nhìn không thấy khó chịu quá đi!”
“Được rồi, ở đây không còn chuyện của em nữa, mau đi rửa mặt rồi nấu bữa sáng đi.” Dung Phỉ và Thẩm Khiêm nhìn nhau cười rồi nói với Dung Nguyệt.
“Biết rồi.” Dung Nguyệt ngáp một thêm cái thật to rồi mới xoay người vào nhà.
Mọi người cho rằng Trần Bằng đã gặp quả báo, chắc người nhà họ Trương sẽ biết sợ mà chịu thôi rồi nhỉ? Sai! Nếu họ tự giác được như thế thì đã không mang cái danh ‘ác bá’ rồi.
Mấy người Dung Phỉ đang đứng tám chuyện trước cửa thì chợt thấy bà Trương cầm đầu dắt theo một đám cả chục ông lão tám chín chục tuổi chầm chậm đi về phía cửa hàng nhà họ Dung, dáng vẻ hùng dũng hiên ngang hệt như một đám xã hội đen ‘phiên bản lỗi’.
“Đ*t!” Lý Thấm nhìn cảnh tượng trước mắt, không kìm được chửi tục một tiếng.
Đến Dung Phỉ cũng phải dở khóc dở cười.
Không thể không thừa nhận, nhà họ Trương này đúng là bất bình thường!
“…” Thẩm Khiêm thì lại phát ra một tiếng cười lạnh đầy sâu xa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...