Edit: SCR0811
Ra khỏi đồn cảnh sát, Dung Phỉ liền vắt óc nghĩ cách đòi tiền bồi thường từ chỗ nhà họ Trương.
Nhà họ Trương đã quá nổi danh, nghe đồn quan hệ với sở trưởng đồn cảnh sát cũng không tệ, dám chắc họ sẽ làm mọi cách để không phải nhả mớ tiền này ra.
Mấy vụ tranh cãi vặt vãnh kiểu này, dù không thiên vị thì đồn cảnh sát cũng chỉ cố gắng hòa giải, nhà họ Trương nhất quyết không trả, cảnh sát cũng đâu thể dùng vũ lực để ép họ.
Lên tòa tuy đảm bảo ăn chắc nhưng vì chút tiền ấy thì không đáng, bởi vậy, chuyện đòi tiền thuốc men chỉ có thể dựa vào chính bọn cô.
Phải làm sao thì nhà họ Trương mới vừa mất tiền vừa phải chịu một bài học đây?
“Chỉ là bắt nhà đó phải trả tiền thôi mà, có chồng em ở đây, việc gì em phải vắt óc chau mày như thế?” Thấy suốt đường đi Dung Phỉ cứ chau mày suy tư mà lơ đẹp mình, Thẩm Khiêm thoáng chút khó chịu.
“Em muốn tự mình giải quyết chuyện này.” Dung Phỉ lắc đầu, vẫn đăm chiêu như cũ.
“Hai chúng ta là vợ chồng, chuyện của em chẳng lẽ không phải chuyện của chồng em?” Thẩm Khiêm nhướn mi.
“Anh không hiểu đâu.” Dung Phỉ trừng mắt: “Có nhiều chuyện không quan trọng kết quả mà là quá trình.”
“Em cứ nói thẳng là em muốn giở trò chơi xấu đi.” Thẩm Khiêm không muốn khịa cô, nhưng nói thật, cô nhóc này từ nhỏ đã thế, trông thì nhã nhặn hiền lành nhưng lại quậy phá không kém gì mấy đứa con trai, từ leo núi, trèo cây bắt chim cho đến trộm thuyền đánh cá ra biển chơi, không có thứ gì cô không dám gì, ừm, cả vụ trộm tiền ba mẹ rồi vu oan cho Tiểu Nguyệt nữa chứ.
Càng nghĩ, anh càng tò mò muốn biết cô nhóc này sẽ nghĩ ra trò gì đối phó với đám người nhà họ Trương.
“Á, có rồi!” Thẩm Khiêm còn đang nghĩ ngợi, bất chợt, Dung Phỉ vỗ tay cái bốp.
“Em nghĩ ra trò gì rồi?” Thẩm Khiêm liếc cô.
“Chốc nữa anh sẽ biết, giờ đến bệnh viện thôi.” Dung Phỉ quyết giữ bí mật, kéo tay Thẩm Khiêm định đi, không ngờ cả cánh tay lại xuyên qua người anh.
Dung Phỉ mất trớn ngã nhào xuống đất: “Ối, tên khốn Thẩm Khiêm kia!”
Thẩm Khiêm cũng hoảng hồn, vội giơ tay kéo cô dậy: “Anh xem nào, có bị thương không?”
“Mặt em đau quá, chắc chắn là bị trầy rồi!” Dung Phỉ đưa tay ôm mặt, đau đến chảy cả nước mắt: “Đừng nói là anh không cố ý? Đang yên đang lành sao lại hóa thành sương khói?”
“Trầy da thiệt rồi…” Thẩm Khiêm xem xét cẩn thận, đau lòng không thôi: “Anh không cố ý thật mà, lúc đưa Vạn Cường lên miếu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nên…”
“Chuyện ngoài ý muốn gì? Anh bị thương?” Sự chú ý của Dung Phỉ nhanh chóng bị dời đi.
“Không sao, giữa đường có bị một đám xác ướp chặn lại nên phải tốn hơi nhiều pháp lực.” Thấy sắc mặt Dung Phỉ ngày càng khó coi, Thẩm Khiêm vội nói: “Không bị thương, anh làm thế này chỉ để dưỡng sức thôi.”
“Không phải anh giỏi lắm sao? Tiêu tốn pháp lực cỡ nào mà phải biến thành sương khói như thế?” Dung Phỉ không tin lời anh.
Thẩm Khiêm lúng túng sờ mũi: “Được rồi, thật ra là do anh bước vào miếu nên mới thế.”
“Biết không vào được mà vẫn xông vào, đầu anh bị úng rồi hả?” Dung Phỉ nhìn sâu vào mắt Thẩm Khiêm, thấy không giống nói dối mới chịu tin cái cớ này của anh.
Dù vậy, cô vẫn giận dỗi trừng mắt: “Đám xác ướp đó không làm gì anh thật sao?”
“Nếu cả tụi nó chồng em cũng không giải quyết được thì đã hồn phi phách tán lâu rồi.” Thẩm Khiêm nhún vai, cười ngạo nghễ nhưng lại cực quyến rũ: “Nói đi cũng phải nói lại, quỷ hồn bình thường không thể vào được chùa miếu, do anh không ngừng làm việc thiện, tích cóp công đức… Lần này anh vào là vì muốn kết phật duyên…”
“Gì? Anh muốn xuất gia làm hòa thượng?!” Thẩm Khiêm còn chưa dứt lời, Dung Phỉ đã hét lên, nhìn chằm chằm Thẩm Khiêm với vẻ không thể tin nổi, như muốn nhìn xuyên qua người anh.
“Ngoan nào, ngoan nào, đừng nóng, anh là quỷ, không làm hòa thượng được đâu.” Thẩm Khiêm muốn kéo Dung Phỉ vào lòng nhưng cơ thể lúc này của anh chỉ là ảo ảnh, bất đắc dĩ đành phải buông tay xuống: “Phật duyên không đồng nghĩa với xuất gia.
Em cũng kết phật duyên rồi đấy thôi, anh chỉ là phụ xướng phu tùy.”
“Ừ, người ‘phu’ biết vâng lời thế này không tệ.” Dung Phỉ gật đầu.
Thẩm Khiêm: “…”
“Anh không nói em cũng quên mất, lần trước sư cô ở miếu có cho em và Lý Thấm hai quyển kinh.” Dung Phỉ chợt nhớ tới chuyện kinh phật, định chốc nữa sẽ đem kinh tới bệnh viện cho Lý Thấm đọc.
Tiếp đó, cô lại quay ra khó chịu với cơ thể trong suốt của Thẩm Khiêm: “Bao giờ cơ thể của anh mới hồi phục được thế? Chẳng lẽ lại phải uống máu?”
“Ừ.” Thẩm Khiêm gật đầu.
“Đã kết phật duyên mà còn uống máu, được không đó?” Dung Phỉ nhìn anh bằng vẻ nghi ngờ: “Sao càng ngày em càng cảm thấy anh là một con quỷ dối trá nhỉ?”
“Anh sinh ra đã là huyết sát, bản tính là uống máu, anh một không sát sinh, hai không làm hại người vô tội, sao lại gọi là dối trá?” Thẩm Khiêm bất lực đỡ trán: “Loài người tụi em kết phật duyên không phải cũng chỉ ăn chay vào mùng một, mười lăm hàng tháng hay sao? Ngày thường vẫn ăn thịt ăn cá, lễ tết còn dùng thịt cá để cúng bái thần phật, em dựa vào đâu mà đưa ra kết luận kết phật duyên còn uống máu là dối trá?”
“Này, anh là đàn ông con trai mà sao hơn thua dữ thế? Em nói có hai câu, anh lại tuông ra cả tràng để phản bác em.” Dung Phỉ cứng họng, bĩu môi.
“Được thôi, là anh hơn thua, em vừa lòng rồi chứ?” Thẩm Khiêm lắc đầu cam chịu, trong nụ cười đầy ý chiều chuộng.
“Mà này, em không quen với bộ dạng nhìn được sờ không được này của anh.” Dung Phỉ lầu bầu xong liền hối hận, đáng tiếc, đã muộn.
“Ha ha…” Thẩm Khiêm cười bỡn cợt: “Đừng lo, dù không có thực thể anh vẫn có thể thỏa mãn được em.” Nói xong còn nhướn mày, đóng vai lưu manh.
“Điên khùng!” Dung Phỉ đỏ mặt, liếc xéo tên quỷ háo sắc một cái rồi cắm đầu đi về phía trước.
Vừa đi được vài bước, Dung Phỉ bỗng thấy kỳ kỳ, quả nhiên, giương mắt nhìn lên, tất cả mọi người đều đang nhìn cô như nhìn một kẻ điên, vừa bàn tán vừa châu đầu chỉ trỏ.
“…” Dung Phỉ lặng người, hồi lâu sau mới kịp phản ứng, mở to cặp mắt lên án cái kẻ đang cười nắc nẻ kia, tiếp đó, cô cúi đầu bước nhanh hơn.
Đến bệnh viện Dung Phỉ mới hay tin sau khi cô đi đã có hai cảnh sát đến bệnh viện lấy khẩu cung, một kẻ hát mặt trắng, một kẻ hát mặt đỏ, ép buộc dụ dỗ mọi người xuất viện.
Kẻ hát mặt trắng nói mấy vụ tranh cãi vặt vãnh thế này họ chỉ đứng ra hòa giải, chuyện bồi thường phải do hai bên tự thỏa thuận với nhau, nếu cứ giằng co như thế, đối phương lại không chịu bồi thường thì chẳng phải mọi người mất tiền nằm viện oan rồi sao? Kẻ hát mặt đen lại chốt hạ đúng một câu: Một cây làm chẳng nên non, trận cãi vã này hai bên đều có sai, chịu thì xuất viện hòa giải, không chịu thì cảnh sát mặc kệ.
Không cần nói cũng biết hai kẻ này là do sở trưởng phái tới.
Cả nhà tức đến ứa gan, khó trách kẻ ác lại lộng hành như thế, chung quy đều do có kẻ lộng quyền nối giáo cho giặc.
Thế mới biết, thời thế hiện giờ không có quan hệ thì đừng mơ đòi được công lý!
Mẹ Dung cũng đâu thua gì, tuyên bố đầy khí phách, nếu cảnh sát mặc kệ, cả nhà họ sẽ dọn đến đồn cảnh sát ăn vạ tiền thuế.
Thằng vua thua thằng liều, hai cảnh sát kia không làm được gì, đành xám xịt rời đi.
“Phỉ Phỉ, con tới đồn cảnh sát một mình, bọn họ có làm khó dễ gì con không?” Mẹ Dung vừa kể chuyện bất bình xong, nhớ tới chuyện Dung Phỉ vừa ghé đồn cảnh sát, lo lắng hỏi.
“Không” Dung Phỉ lắc đầu: “Chuyện này do cảnh sát Dư phụ trách, cô ấy rất chính trực.”
“Hừ, tưởng tìm được quan hệ thì ông đây sẽ sợ sao? Có bỏ luôn việc buôn bán tôi cũng quyết sống mái với nhà đó, ép đến khi tụi đó chịu ói tiền ra mới thôi.” Nhớ tới hai cảnh sát, ba Dung căm giận: “Tục ngữ có câu: con gà tức nhau tiếng gáy, chỉ có mấy ngàn, vài đơn hàng của ông cũng đủ rồi, ông không ham.
Có ép nhà đó phải trả mấy trăm ngàn cũng chỉ tính là xả giận!”
“Số tiền này, nhà đó nhất định phải trả.
Mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, con đã có cách.” Dung Phỉ không quá bất ngờ với chuyện cảnh sát giở trò không chịu giúp đỡ, chỉ nhếch môi tỏ ý châm chọc.
Ngay từ đầu cô đã không trông mong gì vào cảnh sát.
“Chúng ta đều đang nằm viện, con không được tự ý làm xằng làm bậy.
Nhà họ Trương rất hung hăng, đừng nghĩ mình là con gái thì họ sẽ nương tay.
Con đừng để bản thân mình gặp chuyện.” Ba Dung nghe vậy, vội cảnh cáo.
“Ba yên tâm, con tự biết chừng mực.” Dung Phỉ trừng mắt, cười giảo hoạt.
Sau lưng ba mẹ, ba chị em liền châu đầu thảo luận.
“Phỉ Phỉ, có phải cậu đã nghĩ ra trò hay gì rồi không?” Lý Thấm nhíu mày, cười xấu xa.
Dung Phỉ gật đầu đầy giảo hoạt.
“Tới đây, mau nói cho mọi người nghe nào.” Dung Nguyệt đang lướt Weibo giết thời gian, ngửi được mùi ngon, vội bật dậy.
“Đúng đó, mau nói cho tụi tớ nghe đi.” Lý Thấm cũng đứng lên, ánh mắt sáng rỡ dán chặt vào người Dung Phỉ.
Dung Phỉ không giấu giếm, kể tỉ mỉ kế hoạch của mình cho hai người nghe.
“Hắc hắc, cách nàyhay đó.” Lý Thấm cười âm hiểm: “Chuyện này sao thiếu tớ được, nhớ tính cho tớ một phần!”
Dung Nguyệt cũng hăng hái tham gia: “Em nữa chị!”
“Hai người còn đang bị thương mà.” Dung Phỉ nhíu mày nhìn hai người.
“Chút thương tích này có là gì.
Không sao!”
Hai người ăn ý lắc đầu.
“Nhưng hai người đang nằm viện đó.” Dung Phỉ vẫn thấy không ổn, cô không hề muốn họ dính vào chuyện này.
“Có sao đâu, buổi tối vừa không truyền dịch vừa không kiểm tra phòng, lẻn ra dễ lắm.” Lý Thấm thản nhiên nhún vai.
“Đúng đó.” Dung Nguyệt gật đầu phụ họa.
Dung Phỉ ngẫm nghĩ, gật đầu: “Cũng được, đêm nay chúng ta tiến hành kế hoạch A, buổi họp chợ ngày mai sẽ đến kế hoạch B.”
Ba Dung, mẹ Dung thấy ba chị em thủ thỉ, liếc nhau nhưng không cản, đều cảm thấy làm vậy cũng tốt.
Thẩm Khiêm vẫn luôn đứng cạnh Dung Phỉ nhíu mày, lát sau mới cười lắc đầu.
Mọi người đang đắm chìm trong kế hoạch hại người của Dung Phỉ, Lý Thấm bỗng nhắc nhở: “Nhưng đạo cụ lấy đâu ra? Mua online được nhưng ít nhất cũng vài ngày mới giao tới.”
Dung Phỉ thoáng suy tư, lặng lẽ liếc Thẩm Khiêm một cái.
Thẩm Khiêm nói khẩy: “Em nói muốn tự mình giải quyết chuyện này, có nhiều chuyện không quan trọng kết quả mà là quá trình.”
“Phụ xướng phu tùy.” Dung Phỉ lầm bầm trong lòng, tiếp đó lại chêm thêm một câu: “Em mặc kệ, đạo cụ anh phải lo.”
Thẩm Khiêm nhún vai, không nói thêm gì nữa, không đồng ý cũng không từ chối.
Dung Phỉ liếc anh, anh không nói gì cô sẽ xem là đồng ý.
Dung Phỉ về nhà làm cơm tối đưa tới bệnh viện.
Sau khi ăn xong, thấy sắc trời đã tối, ba chị em lén lút chuồn khỏi bệnh viện.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Thẩm Khiêm liền hiện thân cạnh người Dung Phỉ.
Cả Lý Thấm và Dung Nguyệt đều từng gặp anh, không cần thiết phải che giấu.
Thêm nữa, sự xuất hiện có thể giúp ba người họ có thêm can đảm.
Thẩm Khiêm tuyệt không thừa nhận, anh hiện thân là vì ghen tỵ Lý Thấm và Dung Phỉ dựa nhau quá sát.
Lý Thấm là người nhạy cảm, sao có thể không biết chút tính toán này của anh.
Anh càng đen mặt, cô càng kéo chặt tay Dung Phỉ.
Ai mượn anh hiện giờ không có thực thể, không thể ôm được, hắc hắc, cứ hâm mộ đi, ghen tị đi, cô thích thế!
Mắt Thẩm Khiêm híp lại như dao nhọn, chĩa thẳng vào người Lý Thấm, nghiến răng nghiến lợi.
“Anh rể, sao anh lại ghen với chị Lý Thấm?” Dung Nguyệt quan sát cảnh giằng co của một người một ma cả buổi, cuối cùng cũng đoán được tình hình.
Thẩm Khiêm không trả lời Dung Nguyệt, chỉ bình tĩnh nhìn cảnh hai chị em quàng tay, trong mắt bùng lên hai đốm lửa.
“Thẩm Khiêm, Lý Thấm là chị em tốt của em.” Thấy khuôn mặt của ‘làn khói’ Thẩm Khiêm tái nhợt như giấy, Dung Phỉ mềm lòng, thở dài bất đắc dĩ, buông tay Lý Thấm ra.
Thẩm Khiêm không nói gì, chỉ lạnh lùng híp mắt.
“Đúng đó anh rể.” Dung Nguyệt thấy bầu không khí không ổn, cũng vội nói: “Chị Lý Thấm thật sự là chị em tốt của chị em, nhưng anh thì khác, anh là người yêu của chị ấy, đâu thể so sánh với nhau được, anh ghen như thế thì oan lắm.
Tuy đây là biểu hiện anh quan tâm chị em, nhưng tính chiếm hữu quá lớn sẽ khiến chị ấy bị áp lực tâm lý.”
Biểu cảm lạnh lẽo của Thẩm Khiêm nhờ một tiếng ‘người yêu’ của Dung Nguyệt mà dịu đi đôi chút, nhưng vẫn bặm môi tỏ ý khó chịu.
Tự anh cũng biết tính chiếm hữu quá lớn là một gánh nặng, nhưng chấp niệm suốt trăm năm, tình yêu dành cho Dung Phỉ không chỉ ăn sâu vào cốt tủy mà còn khắc vào tận linh hồn, Dung Phỉ là tất cả với anh, nhưng anh lại không phải tất cả với Dung Phỉ.
Thẩm Khiêm lặng lẽ bay lên đằng trước ba người.
Nhìn theo bóng dáng cô liêu của anh, Dung Phỉ bỗng thấy đau lòng, chạy lên cạnh anh.
“Thẩm Khiêm, phiền anh chuẩn bị đạo cụ nha, moah moah.” Hai tay Dung Phỉ chống cằm, bĩu môi tạo biểu cảm đáng yêu.
Dáng vẻ này đến cô còn thấy buồn nôn, nhưng vì dỗ chồng, cô bất chấp.
Khóe mắt Thẩm Khiêm giật giật, vẫn cúi đầu bay về phía trước, nhưng tốc độ đã chậm lại.
“Anh đi như bình thường đi, anh bay như thế em thấy xa cách lắm.” Dung Phỉ dẫu môi, tiếp tục ra vẻ dễ thương.
Thẩm Khiêm liếc xéo cô một cái, tuy mặt vẫn căng nhưng chân đã đáp xuống đất, sóng vai đi cạnh Dung Phỉ.
“Thấy sắc quên bạn.” Lý Thấm đi phía sau lầu bầu, nhưng cô không tiếp tục đối nghịch với Thẩm Khiêm nữa mà chuyển sang khoác tay Dung Nguyệt.
Thẩm Khiêm nghe Lý Thấm lầu bầu nhưng không trả lời, chỉ nhếch môi một cái, đáy mắt lộ vẻ giảo hoạt.
Anh còn định sẽ nể mặt Tiểu Phỉ, giúp Lý Thấm giải quyết con quỷ đeo bám kia, giờ thì… Hừ, kéo được cô gái phiền phức này đi thì càng tốt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...