Edit: SCR0811
Bị Dung Phỉ hỏi mỉa, Tăng đạo sĩ mới nghiêm mặt, ngoắc tay với hai người, xoay người đi vào bên trong.
Tuy Dung Phỉ không hiểu ý nghĩa của hành động này nhưng vẫn kéo Lý Thấm vào theo.
Tăng đạo sĩ dẫn mọi người vào căn phòng phía sau cửa tiệm, từ cách bày trí có vẻ là phòng ngủ của ông.
Diện tích phòng không lớn, bề ngang chỉ cỡ con hẻm nhỏ, ngoài một chiếc giường đơn 1m2 thì chỉ còn đủ chỗ đặt chân, quần áo luộm thuộm vắt đầy hai bên thành giường.
Dù không gian hẹp, trước giường vẫn có treo tấm mành ra khuôn ra dạng.
“Bác Tăng, rốt cuộc có chuyện gì mà phải vào đến tận đây để nói?” Dung Phỉ và Lý Thấm đứng ở cửa không vào, tuy là trưởng bối nhưng dù sao cũng là đàn ông, tùy tiện vào phòng ngủ của người khác rất kỳ.
“Vào đi, đứng ở cửa làm gì?” Tăng đạo sĩ nói xong liền xoay người kéo tấm mành lên, trên giường lúc này là Vạn Cường với hàng tá bùa chú dán đầy người.
“Bác Tăng, cậu ấy…” Nhìn thấy Vạn Cường, hai mắt Dung Phỉ trừng lớn: “Không lẽ cậu ta lại xảy ra chuyện gì?”
Tăng đạo sĩ thở dài, giơ tay vỗ vào hai má Vạn Cường: “Cường, đừng ngủ nữa, dậy dậy.”
Á…
Dung Phỉ trừng mắt, đang ngủ? Còn tưởng là… có cần phải giả thần giả quỷ hù dọa người khác như vậy không?!
Vạn Cường mở mắt ngồi dậy.
Lúc này Tăng đạo sĩ mới xoay người, nhìn sang phía Dung Phỉ: “Nhóc Phỉ, bác Tăng muốn hỏi là hai ngày nay không thấy Thẩm Khiêm đi theo cháu, cháu có biết cậu ta đi đâu không?”
Dung Phỉ lắc đầu: “Bác Tăng tìm Thẩm Khiêm có chuyện gì sao?”
“Cháu cũng thấy đấy, còn không phải vì chuyện của thằng Cường sao.” Tăng đạo sĩ cau mày, hiếm khi để lộ vẻ u sầu: “Mấy hôm trước nó đi đêm, bị con rối thây ma bám vào, suýt nữa thì hồn cũng mất luôn, may nhờ có đem theo máu chó mực, tạm thời chế ngự được thứ đó nên mới tránh được một kiếp.
Chuyện này tám phần là có liên quan đến cái tên Lương Cảnh Thần kia.
Nhưng hắn là đạo sĩ, thằng Cường trốn ở đây cũng chỉ được nhất thời thôi.”
Ba chữ Lương Cảnh Thần vang lên như chọc thẳng vào huyệt thái dương của Dung Phỉ, hai mắt cô tối sầm, cả người lung lay, may nhờ Lý Thấm kế bên đỡ lấy.
“Phỉ Phỉ?” Lý Thấm thấy sắc mặt Dung Phỉ đột nhiên tái nhợt, vô cùng lo lắng.
“Quái lạ, hình như mỗi khi tớ nghe thấy ba chữ Lương Cảnh Thần này, đầu đều đau như kim châm, không phải một cây, mà là cả bó.” Dung Phỉ ấn chặt huyệt thái dương, lắc lắc đầu, chờ cơn đau đầu dịu đi mới nói với Tăng đạo sĩ: “Vậy nên bác Tăng muốn nhờ Thẩm Khiêm giúp đỡ?”
“Ở đây cũng chỉ có tên chồng quỷ kia của cháu là đủ sức.” Tăng đạo sĩ thẳng thắn gật đầu: “Tuy không dám cam đoan sẽ không xảy ra biến cố, nhưng có cậu ta giúp đỡ, dù sao vẫn hơn một mình bác xông pha chiến đấu.”
Từ lúc tỉnh lại Vạn Cường không nói một câu nào, hẳn là tinh thần còn uể oải, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Lúc nghe Tăng đạo sĩ nhắc đến hai chữ chồng quỷ, sắc mặt cậu ta tái đi, mí mắt hạ xuống che giấu vẻ khổ sở.
“Vậy sao, nhưng cháu cũng không biết Thẩm Khiêm đi đâu, từ hôm qua cháu đã không gặp anh ấy.” Dung Phỉ thấp giọng nói.
Một khi đã quen với sự tồn tại của một người, hai ngày liền không được gặp, bỗng thấy cả cõi lòng đều trống vắng.
Thêm nữa là tình hình dạo này không yên ổn, khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Tăng đạo sĩ gật đầu, hiểu được: “Cậu ta có về, cháu nói với cậu ta một tiếng, kêu cậu ta tới tìm bác.” Nói xong, ông đưa cho Dung Phỉ một lá bùa: “Cháu đưa cho cậu ta cái này.
Có nó, cậu ta có thể tự do ra vào chỗ của bác.”
“Dạ.” Dung Phỉ cất lá bùa đi: “Bác Tăng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tụi cháu đi trước?”
“Khoan đã.” Ngay khi hai người vừa quay đi, Tăng đạo sĩ liền gọi lại: “Nhóc Phỉ, qua giờ có phải cháu gặp chuyện gì rồi không?”
“Đúng là có gặp một chuyện kỳ quái…” Dung Phỉ gật đầu, kể lại những chuyện xảy ra hôm qua và sáng nay cho Tăng đạo sĩ nghe: “Với lại sáng nay, từ sau giờ ngọ cháu cứ cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm sau lưng cháu, nhưng quay lại xem thì chẳng có ai cả.”
Tăng đạo sĩ nghe xong liền nở nụ cười.
“Này… bác Tăng, bác cười cái gì thế? Chuyện cháu kể có buồn cười đâu, bác đang cười mỉa cháu đấy à?” Dung Phỉ nhìn nụ cười của Tăng đạo sĩ, ù ù cạc cạc.
“Nhóc Phỉ, sự thành thực của cháu đã cứu cháu một ván đấy!” Tăng đạo sĩ bước tới, vỗ đầu Dung Phỉ, cẩn thận đánh giá cô một lượt: “Quả thật con quỷ đó đang đứng từ xa nhìn cháu, nhưng nó không có ý xấu.”
“Cái gì gọi là sự thành thực đã cứu cháu một ván, cháu có làm gì đâu?” Dung Phỉ nhức đầu, không hiểu gì cả.
“Thứ nhất, cháu trả lại vòng tay, không có cấn luôn vòng tay xem như tiền thế chấp.
Thứ hai, khoản tiền xe trả thêm cho bác tài cũng do cháu tự móc tiền túi, không tính thêm cho khách hàng.
Quan trọng nhất chính là, vòng tay đó là vật của ma quỷ, nếu giữ lại chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.” Tăng đạo sĩ giải thích rõ từng điểm một cho Dung Phỉ nghe: “Còn chuyện cháu nói cái bàn trở về, hẳn là con quỷ đó trả lại.”
“Nhưng cô ta trả lại làm gì, đó là do cô ta mua mà?” Dung Phỉ vẫn không hiểu.
“Không phải mẹ cháu đã ném xấp tiền âm phủ đó đi rồi sao?” Tăng đạo sĩ không trả lời mà hỏi lại: “Con quỷ đó không xấu, sỡ dĩ tìm tới cháu là do bản thân cháu có thể chất dụ quỷ, bác dám chắc dù cháu không cảm hóa nó, cháu cũng chỉ gặp chút tai họa nhỏ thôi.”
“Nói như bác thì cháu nên xử lý cái bàn kia thế nào?” Tuy cách nói của Tăng đạo sĩ có hơi khó tin, nhưng nghĩ kỹ lại thì mình cũng chỉ bị con ma đó trêu chọc một chút, đúng là không gặp phải nguy hiểm gì.
“Có lẽ con ma đó đi theo cháu để chờ xem cháu lấy lại cái bàn.
Nếu đã trả về rồi, cháu cứ trực tiếp bán nó đi thôi.” Tăng đạo sĩ nói.
“Nhưng mà…” Dung Phỉ do dự: “Người khác mua sẽ không sao chứ?” Cô không muốn gián tiếp hại người.
“Nếu cháu lo lắng, có thể dùng ngải xông qua một lần.” Tăng đạo sĩ nói xong lại nhịn không được bổ sung thêm: “Đúng rồi, nếu hết hôm nay Thẩm Khiêm vẫn chưa xuất hiện, cháu cứ thử gọi cậu ta.
Huyết ngọc trên cổ cháu có lưu giữ một phần tàn hồn của cậu ta, chỉ cần cháu gặp nguy hiểm hoặc gọi tên cậu ta, xa cỡ nào cậu ta cũng nghe được.
Chuyện thằng Cường không thể để lâu, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.”
“Cháu nhớ rồi.” Dung Phỉ gật đầu: “Tụi cháu đi trước đây?”
Dung Phỉ vừa dứt lời liền có tiếng động vang lên ngoài cửa hàng.
Tăng đạo sĩ nhận ra đầu tiên, nhướng nhẹ đuôi mày: “Là Thẩm Khiêm đó, nhóc Phỉ, cháu đưa bùa cho cậu ta đi, để cậu ta tự mình vào đây!”
Dung Phỉ sửng sốt, vội bước ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Khiêm đang đứng ở đằng xa, phía trước cửa tiệm đối diện.
Cô vừa lấy lá bùa ra, vừa chạy tới.
“Anh chịu xuất hiện rồi.” Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Thẩm Khiêm, Dung Phỉ bỗng thấy sống mũi cay cay, tự ghét bỏ cái cảm xúc ấm ức đột nhiên trào ra này: “Tăng đạo sĩ bảo em đưa cho anh lá bùa, có thứ này anh có thể tự do ra vào cửa tiệm mai táng.
Đúng rồi, Vạn Cường đang ở đây, cậu ta lại gặp chuyện nên bác ấy mới gấp gáp muốn tìm anh.” Nói xong, cô liền giao lá bùa vào tay Thẩm Khiêm.
“Ừ, đi thôi.” Thẩm Khiêm cầm lá bùa, không cần xem mà đút luôn vào túi, kéo tay Dung Phỉ đi vào cửa tiệm mai táng.
Nhưng mà, mới đi được vài bước, Dung Phỉ bỗng khựng người lại.
Lại là cái cảm giác khó chịu khi bị người khác theo dõi này…
Dung Phỉ ngoáy đầu ra sau, bỗng thấy được nữ quỷ mặc áo khoác lông dài màu đen đang đứng đằng xa, cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, giống hệt ngày hôm qua.
Nữ quỷ đó rõ ràng không hề nhúc nhích, nhưng vừa chớp mắt, cô ta đã xuất hiện ngay trước mặt, đứng cách Dung Phỉ một khoảng, có lẽ do sợ Thẩm Khiêm.
“Tôi, bị oan.” Vừa sáp tới, nữ quỷ đã gằng giọng hô to.
“Hả…” Dung Phỉ đơ mặt: “Tôi rất cảm ơn cô đã không hại tôi, nhưng nỗi oan của cô, tôi không thể làm gì cả, cô nên tìm những người có khả năng giúp cô giải oan mới đúng”
“Xin các người giúp tôi.” Nữ quỷ bỏ ngoài tai lời của Dung Phỉ, vẫn cố chấp nói.
“Không, không phải…”
Dung Phỉ còn chưa nói hết, nữ quỷ kia lại đột nhiên quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: “Xin các người hãy giúp tôi.”
Hành động đột ngột của cô khiến Dung Phỉ giật nảy mình, né hẳn sang bên, lại bị Thẩm Khiêm nắm chặt tay cản lại.
Trái ngược với Dung Phỉ, Thẩm Khiêm cực kỳ thản nhiên, trên mặt là ý cười đầy xa cách.
“Cô mau đứng lên đi, đừng như vậy…” Dung Phỉ muốn đỡ dậy nhưng tay lại chạm không tới, cô sợ hãi rụt tay về, ngước nhìn Thẩm Khiêm với vẻ cầu cứu.
“Tôi bị oan, cầu xin hai người giúp tôi đi.
Tôi muốn đôi gian phu dâm phụ kia nợ máu phải trả bằng máu!” Nữ quỷ vẫn luôn cúi đầu, nhả chậm từng chữ, mỗi chữ nói ra đều chất chứa nỗi oán hận sâu sắc.
“Cô chọc tới Tiểu Phỉ nhà tôi, tôi không so đo với cô đã là tốt phước lắm rồi, còn dám dày mặt tới đây nhờ giúp đỡ?” Dù cả người nữ quỷ lộ ra oán khí khiến kẻ khác phát run thì Thẩm Khiêm vẫn một mực thờ ơ: “Oan ức ai mà không có, cô bị oan chạy tới tìm chúng tôi, vậy tôi bị oan phải tìm ai? Chuyện không quan trọng, Thẩm Khiêm tôi không có hứng thú xem vào việc của người khác, nể tình cô không làm hại đến Tiểu Phỉ, tôi tha cho cô một mạng, mau đi đi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”
Lời nói của Thẩm Khiêm khiến cả người nữ quỷ run lên, thấp giọng khóc nức nở.
Cô không mở miệng nữa, nhưng vẫn cố chấp không chịu đứng lên.
Thẩm Khiêm không thèm để mắt lấy một cái, kéo Dung Phỉ đi khỏi chỗ nữ quỷ.
Hai người vừa bước qua cánh cửa, nữ quỷ phía sau bỗng cất giọng đầy thê lương: “Không phải anh luôn muốn tích công đức cho vợ mình sao? Giúp tôi cũng là một việc thiện! Tôi nguyện dùng hai mươi năm dương thọ của kiếp sau để đổi lấy phúc đức cho tình yêu của hai người!”
Thẩm Khiêm dừng bước, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy xảo quyệt: “Thành giao!”
Nữ quỷ thấy Thẩm Khiêm chịu gật đầu, kích động nhích người sang đối diện với hai người, không ngừng dập đầu: “Cảm ơn hai người, thật sự cảm ơn hai người! Cảm ơn, cảm ơn!”
“Chuyện này đâu liên quan gì tới em, cô ta muốn cảm ơn thì phải cảm ơn anh mới đúng chứ, cảm ơn em làm gì?” Dung Phỉ đau đầu, xấu hổ không thôi.
Không có công, cảm ơn cái gì?
Thẩm Khiêm nhìn Dung Phỉ, mỉm cưởi đầy dịu dàng, để lộ mấy nếp nhăn nơi đuôi mắt: “Anh vì em nên mới đồng ý, đương nhiên cô ta phải cảm ơn chúng ta chứ không phải mình anh rồi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa phòng ngủ của Tăng đạo sĩ.
Thấy Vạn Cường đang cúi đầu im lặng trên giường, Thẩm Khiêm không chút ngạc nhiên, như thể mọi chuyện đều nằm trong dự kiến của anh.
Nhìn sang Lý Thấm, Thẩm Khiêm nhíu mày, đúng kiểu vừa thấy tình địch liền tức đỏ mắt, đến mức Dung Phỉ phải xấu hổ.
Phản ứng của Lý Thấm lại là…trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Khiêm vừa dẫn Dung Phỉ vào phòng Tăng đạo sĩ, Lý Thấm liền đưa tay kéo cô đến cạnh mình: “Phỉ Phỉ, đó, đó là ông chồng quỷ của cậu sao?”
Dung Phỉ hết nhìn nét mặt âm trầm của Thẩm Khiêm lại quay sang bộ dạng hiếu kỳ của Lý Thấm, bất đắc dĩ gật đầu.
“Chết tiệt, quỷ đều đẹp trai như vậy sao!” Mắt Lý Thấm quét hết một lượt từ trên xuống dưới Thẩm Khiêm như ra đa.
Công nhận, dáng vẻ mê trai của tomboy phải nói là đặc sắc: “CMN nếu con quỷ nào cũng đẹp trai thế này, bà đây cũng phải tìm một con để gả!”
“Cậu thôi đi, toàn nói nhăng nói cuội.” Dung Phỉ đánh mạnh một cái vào đầu bạn.
“Đúng rồi.” Thẩm Khiêm híp mắt nhìn Lý Thấm, cười như không cười, cắt ngang cuộc trò chuyện thân mật của hai chị em: “Tiệm đang đông khách, đang chờ băng ghế gỗ hai người đem về đó.
Tiểu Phỉ còn có việc bận ở đây, tạm thời chưa thể đi được, phải phiền đến cô Lý Thấm rồi.”
“OK” Lý Thấm nhún vai, nói ngay với Dung Phỉ: “Phỉ Phỉ, cậu yên tâm ở đây nói chuyện đi, chuyện trong nhà cứ giao cho tớ.”
“Ừ.” Dung Phỉ gật đầu, giao chìa khóa kho hàng cho cô: “Làm phiền cậu rồi, tớ sẽ tranh thủ về ngay.”
Lý Thấm liếc hờn Dung Phỉ một cái, đưa tay ngắt mũi cô: “Dám… nói mấy lời khách sáo đó với chị, xem tớ xử cậu thế nào nè!”
“Chị gì chứ? Rõ ràng tớ lớn hơn cậu hai tháng?” Mũi bị bóp, giọng của Dung Phỉ trở nên nghèn nghẹn.
Khóe mắt của Lý Thấm thoáng đảo qua nét mặt lạnh như băng của Thẩm Khiêm, nảy ra ý xấu, kề sát miệng vào tai Dung Phỉ, thì thầm: “Gã chồng quỷ của cậu hình như đang ghen với tớ.
Đến cả phụ nữ cũng ghen, tài thật!”
Lý Thấm vừa đi, Dung Phỉ đã bị Thẩm Khiêm túm qua đứng cạnh anh: “Hai người các em thân mật như thế, không sợ người khác bàn tán hay sao.
Hừ!”
Dung Phỉ đen mặt, trợn mắt: “Bác Tăng còn có chuyện quan trọng muốn bàn với anh đó, anh đừng lên cơn nữa có được không?”
Thẩm Khiêm mím môi, lúc này mới chịu nhìn sang Tăng đạo sĩ đã đứng xem kịch tận nửa ngày.
Bị Thẩm Khiêm nhìn, Tăng đạo sĩ vội nghiêm mặt: “Tôi cảm thấy hẳn là…” Ba chữ Lương Cảnh Thần đã ra đến cửa miệng, ông chợt nhớ Dung Phỉ có phản ứng rất mạnh với nó, vội nuốt ngược trở vào: “Người kia, lại ra tay với thằng Cường…”
“Đạo trưởng không cần nói, tôi biết rồi.” Không đợi Tăng đạo sĩ kể lại chi tiết những chuyện xảy ra với Vạn Cường, Thẩm Khiêm đã giơ tay cắt ngang: “Cờ khóa hồn bị hủy, tên đó không gấp gáp sửa chữa mà lại tìm tới Vạn Cường, chứng tỏ trong mắt hắn, chuyện này cấp thiết hơn hẳn.
Thế nên, việc cần làm lúc này là mau chóng giấu Vạn Cường đi.”
“Nhưng phải giấu ở đâu? Tôi thấy chỗ này chỉ là tạm thời thôi, chắc chắn người đó đã có được ngày sinh tháng đẻ của thằng Cường, dù có giấu thằng Cường ở đâu, chỉ cần hắn dùng thuật hàng đầu* là sẽ lộ ra ngay thôi.” Tăng đạo sĩ âu sầu.
Vì chuyện này, tóc cũng ông đã bạc thêm không ít.
*Tame Head: Một loại vu thuật lưu hành ở Đông Nam Á
“Cho nên, mục tiêu trước mắt chính là sửa mệnh cho Vạn Cường.” Thẩm Khiêm nói chậm từng chững không chút gấp gáp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...