12 pm.
Taehyung từ từ mở mắt, anh đã thiếp đi được một lúc rồi và Jungkook đã rời đi đâu mất. Cậu không còn nằm ngủ trong lòng anh, Jungkook đã thức giấc từ sớm và cậu đi một vòng kiểm tra lại các phòng bệnh.
Cậu tiến đến căn phòng gần phía cuối hành lang, rồi mở cửa bước vào. Căn phòng chỉ còn những ánh đèn xa hoa từ con phố xa lệ rơi vào, không gian im lặng. Nơi đây chỉ có hai chiếc giường duy nhất, hai cậu bé trai đang nằm trùm chăn bông ấm áp mà say giấc.
Jungkook không rời đi ngay, cậu đứng lại chăm chú quan sát một lúc khá lâu, sau đó mới an tâm rời đi. Tiếng cánh cửa phòng vừa đóng lại, cũng là lúc tiếng nói trong phòng vang lên.
" Anh ấy đã đi chưa ? ", Adam nhỏ giọng, thắc mắc hỏi David.
" Anh ấy đi rồi ", tiếng David nhỏ nhẹ vang lên, cậu giả vờ lật người, hé mắt nhìn ra cửa phòng, muốn xác nhận lại thông tin, khi đã chắc chắn thì cậu quay sang nói với Adam.
" Cậu có muốn nghe tiếp câu chuyện không ? "
" Ừm, cậu kể đi ", Adam nghe thấy thế thì vui vẻ gật đầu đồng ý.
Giọng nói be bé của David vang nhỏ trong phòng kín, cậu đang kể về chuyến đi biển của mình vào năm ngoái, David mô tả chân thực từng chi tiết, từng khung cảnh.
Bên ngoài, Jungkook đứng sát mép cửa, cậu trầm lặng nghe ngóng từng câu chữ vui vẻ của David, hôm nay đến phiên cậu trực đêm, bệnh viện về đêm cũng khá vắng vẻ với lại căn phòng của hai bé trai này cũng ở phía gần cuối hành lang nên việc cậu đứng lại ở đây cũng không gây quá nhiều sự chú ý.
Taehyung đi tìm kiếm cậu từ nãy đến giờ, vừa thấy cậu đứng ở phía cuối hành lang thì nhanh chóng chạy đến, anh định sẽ gọi tên cậu thì đã bị Jungkook nhìn thấy trước, cậu giơ tay lên làm dấu im lặng. Taehyung nhướn mày khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, anh nhẹ nhàng tiến lại gần cậu. Khi đã đứng kề bên cậu, anh mới tò mò hỏi.
" Em đứng đây làm gì vậy ? "
" Anh lắng nghe thử xem ", Jungkook nhìn anh với ánh mắt vui vẻ, cậu nhỏ giọng trả lời anh.
Taehyung cũng làm theo lời cậu, anh im lặng lắng nghe, tiếng nói thỏ thẻ của David vang lên đều đều, đôi lúc tiếng nói của Adam cũng vang lên, như cảm thán vậy. Taehyung đứng nghe cuộc trò chuyện của hai cậu bé kia được một lúc, rồi đột nhiên anh quay sang hỏi cậu.
" Em muốn đi biển à ? "
" Nếu có cơ hội em cũng muốn đi ", Jungkook đáp lời nhưng cậu không nhìn vào mắt anh, cậu nhìn vào một khoảng không vô định như đang mượn tưởng ra từng làn sóng xanh, từng bãi cát trắng.
" Sao lại không có cơ hội, nếu em có thể thu xếp công việc, thì chúng ta có thể đi rồi. Chỉ cần em gọi điện, anh sẽ có mặt bất kể thời gian ", Taehyung nắm tay cậu, yêu chiều hôn lên trán của cậu.
" Nhưng em đứng đây để làm gì? ", anh như vừa nhớ ra câu hỏi ban nãy, thắc mắc hỏi cậu.
" Em đứng đây để lắng nghe câu chuyện cuối cùng ", ánh mắt Jungkook thoáng buồn khi nói lên câu nói này.
" Cuối cùng? ", Taehyung khó hiểu, anh hỏi lại như muốn xác nhận.
" Ừm, David là người đang kể chuyện, em ấy bị xuất huyết não, tình hình đã bắt đầu chuyển biến xấu đi, trí nhớ của David đã bị suy giảm và nửa thân người dưới của em ấy đã bị liệt hoàn toàn. Có lẽ đây là câu chuyện cuối cùng của em ấy, triệu chứng rối loạn ngôn ngữ đã xuất hiện, tần suất những cơn đau đầu tìm đến David cũng dần tăng lên ", nói đến đây bàn tay của cậu càng nắm chặt lấy tay anh, như muốn tiếp thêm dũng khí để kìm hãm những giọt nước mắt, rồi cậu tiếp tục.
" Còn Adam, em ấy bị mắc bệnh Glaucoma, tình trạng cũng giống như David, đã chuyển biến rất xấu. Lúc được đưa vào đây, Adam đã không thể thấy được nữa vì vậy em ấy đã rất cáu gắt và bực bội, không ai có thể chịu được tính khí của Adam. Bắt buộc, em phải chuyển thằng bé đang căn phòng này, mới đầu thì em ấy vẫn chứng nào tật đấy nhưng khi biết căn bệnh của David cần sự yên tĩnh, thì Adam đã trở nên ngoan ngoãn. Em là bác sĩ trị liệu chính cho hai nhóc đó, tính cách hòa nhã, lạc quan của David đã cứu vớt lại tinh thần của Adam rất nhiều. David thường hay kể về những chuyến vui chơi trước kia của mình, còn Adam lại luôn tò mò với thế giới ngoài kia. Adam thường hỏi: ' Thế giới ngoài khung cửa sổ này trông như thế nào ? '. Những lúc như thế thì David sẽ thường đáp lại bằng những từ ngữ mô tả rất sinh động: ' Có một vườn hoa rất lớn được trồng ở ngay sau khung cửa, buổi sáng thì có một vài chú bướm xinh đẹp đến tìm hoa, buổi tối thì có những con đom đóm nhỏ như sao trời nhảy múa xung quanh khu vườn ' ".
" Đó là ánh nhìn thế giới của một người sắp mất, những ánh nhìn cuối cùng đầy sự xinh đẹp ", Taehyung trầm giọng nói với cậu, anh choàng tay qua vai cậu, nhẹ nhàng xoa bóp lấy đôi vai đầy mỏi mệt của cậu.
" Thế giới này sao lại khắt khe với những tia nắng ấm áp quá, David chỉ mới 14 tuổi, em ấy vẫn còn rất trẻ để ra đi vậy mà thần chết vẫn không buông tha cho em ấy. Có lần, David nói với em như này:
' Em biết tỉ lệ sống của em rất thấp mà thật ra nếu sống trong bộ dạng thê thảm như thế này, em cũng chẳng muốn sống tí nào. Thà em cứ như vầy mà chết đi thì ba mẹ em sẽ giảm bớt đi một gánh nặng, con cái thì họ có thể kiếm lại nhưng cái gánh nặng như em thì lại rất khó để vứt bỏ. Vậy nên Jungkook, em muốn cầu xin anh một việc, xin anh đừng cứu lấy em, xin hãy để em được chết ' ", câu nói kết thúc cũng là lúc những giọt nước mắt rơi dài xuống gò má đã hơi hao gầy của cậu, Jungkook xoay người ôm chặt lấy anh, nỗi thương tiếc cho một số phận nghiệt ngã cứ dâng lên từng hồi trong lòng cậu.
Taehyung chỉ im lặng, anh không thể nói thêm gì nữa. Định mệnh đúng là đã quá trêu chọc con người rồi, những người có nụ cười đẹp nhất lại là những người có nổi buồn đau nhất. Tiếng cười nói của David và Adam vẫn vang đều đều trong phòng, nếu dùng tai để lắng nghe thì sẽ cảm nhận được sự vui vẻ nhưng nếu dùng tâm để lắng nghe thì sẽ cảm nhận được từng nỗi đau xé lòng, từng nỗi buồn đau đớn đến cùng cực.
-----------
Vì còn công việc ở công ty nên đến 4h30 phút sáng Taehyung đã rời đi, còn cậu ở lại trực hết ca của mình. Đến 7h sáng Jungkook mới trở về nhà, tắm rửa và làm chút gì đó bỏ bụng, Jungkook ở bếp làm thêm hai phần cơm trưa, một phần cho cậu, phần còn lại là dành cho anh. Cậu lái xe ra khỏi nhà lúc 9h, Jungkook ghé qua công ty để đưa cơm trưa cho anh sau đó mới trở lại bệnh viện.
Cậu lại bận rộn với những liệu án, trở lại dáng vẻ mẫu mực của một bác sĩ tài giỏi. Tầm trưa, Jungkook có đi kiểm tra lại vài phòng bệnh, cậu thăm khám sơ lược và kê đơn thuốc cho họ. Tất nhiên Jungkook cũng có ghé qua căn phòng đặc biệt phía cuối hành lang, vẫn là không khí yên bình, ấm áp như vậy. Ngắm nhìn hai đứa trẻ vui vẻ nói chuyện với nhau, lòng cậu cũng được nguôi ngoai đôi chút.
2h15p chiều. Jungkook đang ở phòng làm việc riêng tiếp tục nghiên cứu về những căn bệnh nguy hiểm thì một y tá vội vã mở toang cánh cửa phòng của cậu. Cô ấy hoảng loạn, hơi thở gấp gáp cố dùng chút sức để thông báo với cậu tin tức khẩn cấp.
" David..em-em ấy không xong rồi "
Đồng tử của Jungkook bất ngờ đến giãn to ra, cậu gấp rút chạy nhanh đến căn phòng cuối hành lang. Người nhà của David đang cố gắng giữ cho cơ thể cậu có thể nằm im lại, David đang quần quại trong cơn đau đầu dữ dội, cậu ấy la hét vì cơn đau, cơ thể kích động khiến những dây truyền trên người cậu bung ra hết thảy. Vừa nhìn thấy Jungkook, người mẹ đau khổ, nước mắt đầm đìa van xin cậu.
" Cứu con tôi, làm ơn cứu lấy con tôi đi bác sĩ, tôi không thể sống thiếu nó được, cứu lấy con tôi, xin hãy cứu lấy con tôi...", người mẹ đau đớn đến cùng cực, quỳ rạp xuống sàn nhà mà van xin, những y tá gần đó cũng đau buồn, mọi người cố gắng khuyên bà đứng dậy, cố giữ tinh thần cho bà.
Jungkook thì đã nhanh chóng tiến đến cạnh David, cậu bảo mọi người giữ chặt lại thân hình của David, nhanh nhẹn kiểm tra đồng tử của David, rồi đột nhiên bàn tay trái của cậu bị dính đầy máu, bàn tay mà cậu đang giữ một bên đầu của David bị nhuốm đầy máu tươi. Máu đỏ tuôn ra từ đôi tai của David, ướt cả tấm ga trắng xóa. Bấy giờ cơ thể của David co giật dữ dội hơn, do cơn đau quá mạnh dẫn đến hiện tượng động kinh, nhìn thân ảnh người con trai yêu quý của mình quần quại trong từng nỗi đau, tiếng khóc xé lòng của người mẹ lại vang lên đau đớn. Jungkook đưa bàn tay của mình vào miệng của David, nghiến răng chịu đau do cú cắn mạnh của em ấy. Cậu hét lên với những y tá gần đó.
" Mau chuyển em ấy đến phòng điều trị đặc biệt "
Chiếc giường trắng bị nhuốm màu của những nỗi đau nhanh chóng lăn bánh, những giây phút rời khỏi cuối cùng, qua khóe mắt Jungkook nhìn thấy hình ảnh cậu trai còn lại đang ngồi trên giường bên, khuôn mặt thất thần, tuyệt vọng đến đáng thương.
------
Sau một hồi vật vã điều trị, thì tình trạng của David cũng khá hơn đôi chút nhưng những gì còn lại chỉ là hơi thở yếu ớt, và một thân thể tàn tạ. Người nhà của David khóc đến cạn nước mắt, Jungkook nhìn thân ảnh đang yếu ớt cầu xin từng hơi thở mà lòng chua xót. Bỗng tiếng nói nho nhỏ, mong manh của David vang lên giữa bầu không khí tang thương.
" M-mẹ ơi..."
" Ơi, mẹ đây, mẹ đây con ", người mẹ nén lại đau thương tiến đến đứa con trai yêu quý, nắm chặt tay của David, bà nói với giọng mếu máo.
" Đừng bỏ mẹ con ơi, đừng bỏ mẹ đi mà con ơi, huhu, ông trời ơi sao ông nở đối xử với con tôi như vậy, con tôi có làm tội nghiệp gì đâu mà ông tàn nhẫn với nó như vậy, con ơi...", tiếng khóc chua chát, đầy ai oán, người mẹ nào có thể kìm nén được cảm xúc trước cảnh tượng này chứ, bà khóc đến kiệt quệ, khóc đến cạn nước mắt.
" M-mẹ đừng khóc, con không thể lau nước mắt cho mẹ nữa ", âm thanh mong manh của David phát lên, có lẽ cậu đã dùng tất cả sự sống cuối cùng của mình để nói những lời cuối này.
1
" Có lẽ chết sẽ là sự giải thoát, đây là ân điển mà con được nhận mẹ à, sống hết kiếp người trong sự đau đớn, dày vò thà để con chết đi còn hơn "
Đến lúc này người mẹ cũng chẳng biết nói thêm gì nữa, bà cứ vật vã khóc đến kiệt sức bên cạnh thân ảnh người con trai mà bà yêu thương nhất.
" Jungkook, anh Jungkook "
Nghe thấy thanh âm nhẹ tênh trong không khí, Jungkook nhanh chóng bước lại gần cậu, nắm chặt lấy bàn tay của chàng thiếu niên bạc mệnh.
" Cơ thể em chỉ có đôi mắt là còn lành lặn, em muốn chia sẻ sự sống cuối cùng này đến cậu ấy, đây coi như là tâm nguyện cuối đời của em, xin
anh..giú..p..em.."
Từng tiếng nói cuối, từng hơi thở cuối, cuối cùng cũng tắt hẳn. David đã ra đi với nụ cười nhẹ nhàng trên môi, đến cuối đời cậu ấy vẫn là ra đi với tấm lòng trong sáng, lương thiện nhất.
Không gian lúc này thật sự vỡ òa, từng giọt nước mắt thương xót, đau lòng rơi xuống, từng tiếng nói, tiếng khóc đau đến xé lòng vang vọng trong căn phòng tang thương. Một sinh mạng lại ra đi.
------
Jungkook đóng cánh cửa lại, để lại không gian riêng tư cho người nhà bệnh nhân. Cậu thất thần nhìn về phía trước, ánh mắt cậu mờ đi vì những màn nước trong, nhưng vẫn còn thấy được, dáng người cao cao quen thuộc.
Taehyung đã đứng đợi cậu từ rất lâu, anh chủ động tiến đến ôm lấy cậu. Jungkook được vùi đầu vào lòng ngực ấm áp của anh, uất nghẹn lên từng hồi.
" Mấy tiếng trước em vẫn còn thấy em ấy vui vẻ cười nói với Adam, vậy mà..vậy..mà...", tiếng nói của cậu vang lên nho nhỏ, nhưng Jungkook lại chẳng tài nào nói hết câu được, như có thứ gì nghẹn lại ở cổ họng vậy.
" Em đã cố gắng hết sức rồi, đó là sự giải thoát cuối cùng của em ấy ", Taehyung cố kìm nén lại cảm xúc, vuốt ve tấm lưng mệt nhoài của cậu mà an ủi
Đúng vậy đó là sự giải thoát, giải thoát cho một thân thể đau đớn, giải thoát cho một kiếp người bi thương.
--------
- Tôi không thể nhìn nhưng có thể nghe và tôi biết thế giới ngoài kia thực tế như thế nào, nhưng tôi lại không nở phá bỏ ánh nhìn xinh đẹp của cậu -
1
- Hãy mang đôi mắt của tôi và tận hưởng lấy niềm hạnh phúc thay tôi -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...