Sau khi kết thúc trường học họ bắt tay làm quen với trường đời. Công việc bận rộn khiến họ chẳng còn bao nhiêu thời than để tụ tập lại với nhau cả.
Angel đang là một giảng viên đại học, Anne hiện là một diễn viên có sức ảnh hưởng rất lớn với truyền thông, Maru hiện tại là một mẫu ảnh độc quyền của những nhãn hàng nổi tiếng và Risk chính là nhiếp ảnh chính của cậu. Will thì nối nghiệp ba mẹ mình, anh là một luật sư tài giỏi và SungHo người si mê Will đang là một chủ tịch của một chuỗi cửa hàng trang sức. Jungkook đã thực hiện được ước mơ của mình, hiện tại cậu đang là một bác sĩ nổi tiếng của khoa thần kinh, cũng là một bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất nhì trong bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố này. Còn Taehyung, như đã nói trước, như châm ngôn: Học cho vui sau này về nhà làm chủ tịch - anh hiện là chủ tịch tập đoàn O.R.K. Tập đoàn bất động sản lớn mạnh nhất nhì tại Hàn.
7
Năm 26, tuy tuổi còn trẻ nhưng tất cả đều đã thành công và hạnh phúc, hoàn thành được ước mơ lớn lao của cuộc đời mình.
1
---------
9 pm
Jungkook đang đứng rửa tay, cậu vừa hoàn thành xong một ca phẫu thuật. Đột nhiên, một cô gái trẻ trung tiến đến, cô vui vẻ bắt chuyện.
" Hôm nay, sao không thấy " tâm can bảo bối " của anh đến thế ? ", Bella cười đùa, thoải mái trêu chọc cậu.
1
" Em thôi đi, lúc nào cũng trêu ghẹo anh như vậy, vui lắm sao ? "
" Trong cái bệnh viện này, có ai là không biết chuyện tình đẹp tựa cổ tích của hai người đâu, em còn ngưỡng mộ lắm đấy, chẳng biết bao giờ mới tìm được nữa kia của mình ", cô nói với điệu bộ hâm mộ.
" Chuyện tình cổ tích gì chứ ? Bọn anh cũng chỉ đến và yêu nhau như bao cặp đôi khác thôi, cũng xích mích như bao cặp đôi khác ", những câu nói phía sau của Jungkook rất nhỏ, cậu thở dài như ngán ngẩm, rồi nhanh chóng rời đi mặc kệ Bella đang dõi theo với ánh mắt khó hiểu.
Chuyện là sáng nay cả hai có cãi một trận rất lớn, Jungkook không về nhà là điều bình thường, anh cũng đã quá quen với điều đó nhưng đến cả việc ăn uống cậu cũng chẳng chịu ăn, cứ cắm đầu vào đống giấy chi chít chữ, rồi bỏ bê luôn cả bản thân, ngày càng thấy cậu gầy đi. Jungkook biện hộ cho bản thân, cậu đẩy tội qua cho công việc, vì công việc quá nhiều, vì công việc quá bận. Nhưng Taehyung nhìn ra rất rõ là vì cậu quá chú ý về những liệu án, đáng lẽ cậu vẫn còn thời gian cho việc ăn uống và nghỉ ngơi nhưng cậu lại dành tất cả khoảng thời gian đó cho đống giấy tờ. Sau một lúc lời qua tiếng lại thì Jungkook hét lên với Taehyung " Anh thì làm sao hiểu được chứ " rồi lạnh lùng rời đi ngay, còn chẳng thèm quay đầu lại xem xét tâm trạng của anh.
" Nghĩ kĩ lại thì là mình sai, không tự chăm sóc cho bản thân tốt ngược lại còn khiến anh ấy lo lắng nữa, nhưng mình làm vậy là vì.....", mạch suy nghĩ của Jungkook bị ngắt ngang vì tiếng gọi của SungHo.
" Jeon Jungkook, em làm cái gì mà cứ lẩm bẩm một mình mãi thế ? "
" Anh đến từ khi nào thế ? ", Jungkook nhìn SungHo đang đi bên cạnh mình, cậu thắc mắc hỏi.
" Em bị mất trí rồi à, từ nãy đến giờ tôi và em vẫn đang nói chuyện với nhau đấy thôi đột nhiên em im lặng rồi lại lẩm bẩm cái gì đó một mình, em đấy làm việc riết rồi tinh thần cũng tụt dốc không phanh ", SungHo búng vào trán cậu một cái, lo lắng quở trách.
" Em ổn mà ", Jungkook xoa xoa trán đỏ, cậu lầu nhầu đáp lại.
1
" Mà nãy giờ em nghe tôi nói gì không đấy ? "
" Chuyện gì ? "
" Kim Taehyung đang đứng ở ngoài, là đứng đợi em ra đấy, cậu ấy đứng đó đã 30 phút rồi ", SungHo bất lực lên tiếng, anh chỉ tay về phía cổng bệnh viện, nơi có người con trai đang đứng dưới mưa tuyết mà đợi cậu.
Jungkook chưa kịp nghe hết câu là đã hối hả chạy ra tìm kiếm, quả thật là vậy, bóng người cao cao đang đứng chờ cậu, giữa tiết trời đông lạnh lẽo vậy mà Taehyung chỉ mặc trên người mỗi chiếc áo sơ mi mỏng. Jungkook vừa chạy lại, nhanh chóng mở cửa xe rồi đẩy cả người anh ngồi vào trong.
" Anh không vào xe đợi em mà đứng ra ngoài làm gì ? Còn nữa, giữa tiết trời đông thế này ai lại mặc có mỗi cái áo sơ mi thế kia hả ? Áo khoác của anh đâu ? Đã ăn uống...", câu nói của cậu bị chặn lại bởi nụ hôn của anh, Taehyung mạnh mẽ kéo cả người cậu vào lòng, mút lấy đôi môi hồng đào. Jungkook cũng hưởng ứng, nhắm mắt tận hưởng những cảm xúc ngọt ngào. Hôn lên vành tai đã ửng đỏ của cậu, anh nói với giọng buồn bã.
" Anh còn nghĩ là em sẽ không xuất hiện"
" Em xin lỗi, lúc sáng đã lớn tiếng với anh, em không nên bỏ đi như vậy ", Jungkook lại hôn lấy anh, như xin lỗi như dỗ ngọt.
" Anh thật sự là lo lắng cho em ", Taehyung vùi đầu vào lòng cậu, ấm ức nói nhỏ.
" Em đương nhiên hiểu rõ tâm ý của anh, em xin lỗi mà "
" Em hiểu rõ ? Vậy đã ăn gì chưa ? "
Câu hỏi của Taehyung khiến cậu sựng lại, Jungkook lảng tránh ánh mắt đang dò xét của anh, cậu ậm ừ khó nói. Taehyung vẫn dõi theo từng hành động của cậu, anh khó chịu nhíu mày, rồi đột nhiên anh đẩy cậu ra khỏi xe, chẳng chần chừ mà đóng cửa xe lại rồi lao vụt đi mất.
Jungkook bị bỏ lại, cậu đứng cô đơn giữa sân lớn. Từ ngạc nhiên chuyển sang buồn bã rồi cuối cùng là tuyệt vọng, Jeon Jungkook nước mắt lưng tròng bước chậm chạp vào lại trong bệnh viện. SungHo vừa thấy cậu bước vào là chạy đến ngay, anh ân cần hỏi.
" Sao vậy ? Tại sao Kim Taehyung lại bỏ đi ? "
Jungkook ngước mắt nhìn anh, khuôn mặt mếu máo thất thần rồi đột nhiên cậu lấy đà đấm mạnh vào bụng anh một cái, cú đánh khiến SungHo đau điếng gập người lại ôm bụng. Tấm lưng của kẻ lắm tiền cũng không được cậu tha cho, cậu lên chỏ đánh mạnh xuống. SungHo như muốn siêu thoát về miền cực lạc, dù người bị đánh là anh, người đánh là cậu nhưng Jungkook lại rơi nước mắt lã chã. Cậu lôi cả người anh thẳng dậy, rồi ôm anh mà khóc.
7
" Em sắp bị đá rồi, Kim Taehyung sắp chia tay với em rồi,huhu"
" Rồi mày bị đá thì sao mày lại đánh anh ? "
4
Người ta nói yêu nhau càng lâu thì càng giống nhau, đến cả cái chứng vô cớ đánh người của Taehyung cũng lây truyền qua cho cậu. Cái tính gì mà kì lạ, hễ cứ có chuyện buồn, có chuyện vui, có chuyện gì khó chịu là cứ lấy thân thể người khác hoặc bản thân ra để giải nguôi. Lúc nãy không có SungHo đứng bên cạnh chắc cậu đã tự đánh mình luôn rồi.
--------------
Tại phòng làm việc riêng của cậu, khó khăn lắm SungHo mới dỗ cho cậu ngủ được, dư âm của vài đòn đánh ban nãy vẫn còn vương lại, khiến anh đau như muốn chết đi sống lại. Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Taehyung với hộp thức ăn trên tay bước vào, nhìn vẻ mặt xanh xao của SungHo, anh quan tâm hỏi han.
" Anh bị sao vậy ? Khó chịu ở đâu hả ? "
" Cậu lo cho tôi thì đừng có mà cãi nhau với Jungkook nữa, lúc nãy tôi tưởng mình đã được Chúa đưa đi rồi đấy" SungHo ấm ức nói, ban nãy anh còn nghe thấy Chúa nói tiếng hàn ấy chứ, may là anh sống tốt nếu không chắc bây giờ đã cưỡi mây về trời rồi, vừa nói dứt câu thì anh đứng phất dậy, bực bội mà đi ra khỏi phòng.
11
• Rầm • cánh cửa đóng mạnh lại, Taehyung vẫn ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, anh cũng bỏ qua những lời nói khó hiểu của SungHo, nhẹ nhàng tiến đến chỗ Jungkook, cậu đang tựa người vào bàn làm việc mà thiếp đi. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm của người thương, nhìn cái dáng vẻ gầy gò của cậu mà xót xa.
Tiếng động mạnh ban nãy cũng đã khiến cho cậu thức giấc, Jungkook mặt buồn rười rượi nhìn anh.
" Em khó chịu ở đâu sao ? ", Taehyung ngồi xuống cạnh cậu, ân cần xem xét.
" Anh định chia tay với em ", nói đến đây Jungkook đã không kèm được cảm xúc, nước mắt bắt đầu rơi xuống nơi gò má. Cũng chẳng biết từ khi nào mà cậu trở nên mau nước mắt như vậy.
" Anh yêu em còn không hết, sao lại muốn chia tay với em được ", Taehyung lo lắng ôm cậu vào lòng mà dỗ dành.
" Thế sao anh bỏ đi ? ", nằm trong lòng của anh, Jungkook vẫn thút thít.
" Anh muốn về nhanh để làm đồ ăn cho em ", Taehyung cầm lấy hộp cơm đưa lên trước mặt cậu.
" Anh chẳng bảo với em tiếng nào mà bỏ đi, làm em cứ tưởng anh...", Jungkook nhìn hộp cơm trên tay mà uất ức, vì nó mà anh bỏ cậu đi. Yêu vào thì ghen với hộp cơm cũng là chuyện bình thường mà.
Cất công làm cơm đến cho cậu, nhưng lại bị cậu dỗi, rồi phải cất công dỗ ngọt cậu để cho cậu chịu ăn cơm. Jeon Jungkook được Kim Taehyung sủng đến hư người rồi.
----------
" Bác sĩ Jeon tôi cần anh xem...."
Một y tá nữ mở cửa bước vào, đập vào mắt cô chính là cảnh tượng ngọt ngào của đôi tình nhân, Jungkook đang ngoan ngoãn thiếp đi trong lòng anh, còn Taehyung đang ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, vòng tay rắn chắt ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu.
Mỹ nữ lặng câm trước cảnh tượng hại mắt cho người độc thân như cô đây, cô cố kìm nén lại sự vui sướng của mình, nhẹ nhàng khép cửa.
1
" Là do tôi không xứng đáng hiểu được tình yêu nhân sinh, làm phiền rồi, làm phiền rồi "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...