Edit: Vạn Hoa Phi Vũ
Beta: Tiểu Lăng
Thẩm Mục giận đến mức suýt tắt thở, Triệu Thần Thành lại còn “đế” thêm một câu: "Yên tâm, mỗi tháng dì cả của em đều đến thăm rất đúng giờ."
Cô thờ ơ trả lời càng khiến mặt Thẩm Mục lạnh hơn, Triệu Thần Thành cũng không để ý đến anh, chuẩn bị đi ra ngoài thì bị người đàn ông này túm tay lại. Cô không còn cách nào khác, thở dài một tiếng, giọng hơi yếu ớt: "Em có thể không đau khổ sao. Anh cũng biết vị anh trai thần kinh này không giống dì cả, muốn tới thì tới, chẳng hề thông báo gì cả."
Ba năm trước Triệu Thần Thành bị chẩn đoán mắc phải chứng nôn mửa tính thần kinh. Do hoàn cảnh không tốt hay bị kích thích mãnh liệt mà sinh ra rối loạn khiến nôn mửa không tự chủ, bác sĩ đã nói cho cô biết như vậy.
Mới đầu, Triệu Thần Thành không chịu trị liệu tâm lý, mà chỉ dùng thuốc tránh nôn thôi. Đây cũng chính là lúc cô đang dần nói nhiều hơn, trở nên mẫn cảm. Lúc bệnh phát tác, cả người cô cong xuống, nôn ra như phản xạ có điều kiện, thê thảm khiến người ta không nhìn nổi. Cuối cùng, Thẩm Mục đã cưỡng ép mang cô đi điều trị tâm lý. Sau khoảng nửa năm điều trị tâm lý, bệnh của cô cũng thuyên giảm, nhưng vẫn lúc tốt lúc xấu, trong khoảng thời gian đi nước Anh để bồi dưỡng thanh nhạc, vẫn luôn áp dụng trị liệu tâm lý.
Nhưng theo Thẩm Mục biết, đã một năm Triệu Thần Thành không bị tái phát rồi. Người đàn ông này rất tức giận, Triệu Thần Thành biết, anh giận cô cứ mang thái độ thờ ơ. Rốt cuộc, cô lại phải cầm tay anh, nghiêm mặt: "Không sao đâu, hãy tin em."
"Để bác sĩ kiểm tra đi."
Giọng anh rất kiên quyết, Triệu Thần Thành hiểu sẽ không thay đổi được, vì vậy nên đành gật đầu một cái.
Cô buông tay anh ra, chỉ ngược vào mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày) đang nhíu chặt của anh, động tác rất tự nhiên: "Aizzz, Thẩm Mục, đừng nhíu chặt như vậy chứ, cứ như ông già ấy. Hình tượng chói lòa sẽ hỏng hết đó nha."
Cô cười ha ha, anh cũng giãn chân mày, nhưng chốc lát sau, môi mỏng đã mím thành một đường thẳng, từ từ hé ra, đe dọa: "Giống ông già?"
Triệu Thần Thành cảm thấy không ổn, vì vậy vội vàng ôm lấy cánh tay anh dắt ra ngoài, cười lấy lòng: "Em không mệt, chúng ta xuống dưới tầng đi."
Nhóm người ở tầng hai nghe tầng trên có chuyện, ai cũng dựng lỗ tai, lại thấy Triệu Thần Thành kéo Thẩm Mục, vẻ mặt sáng láng đi xuống, còn để lại tiếng “dỗ dành” nhau. Triệu Thần Thành lơ đễnh, giống như hai người chưa bao giờ cãi nhau.
"Ơ, đại tiểu thư xuống lầu. Mọi người nhanh nhanh, dập hết thuốc lá đi. Nếu không mọi người sẽ bị chủ nghĩa nhân đạo xóa sổ đấy." Người chủ chi Ban tuyên bố. Không ít người nhớ lại, Triệu Thần Thành ghét mùi thuốc lá đến nỗi sẵn sàng đuổi hết tất cả những người bị khói thuốc lá dính vào.
Nhưng hôm nay Triệu Thần Thành lại vẫy tay: "Mọi người cứ hút đi." Nghe vậy, mọi người đều cho là Triệu Thần Thành đã biết lắng nghe hơn rồi, không ngờ cô lại thêm một câu phía sau: "Hút một điếu thuốc, chết sớm mười lăm năm, hút đi hút đi."
Vừa nói xong, có mấy người bị sặc khói thuốc ngay tại chỗ, ngay cả Thẩm Mục ở bên cạnh cũng run run khóe môi. Nhưng hiển nhiên, Triệu Thần Thành không muốn tụ tập với họ, đi về phía phòng đọc sách. Thẩm Mục và cô đi thẳng đến chỗ bác sĩ, chẩn đoán một lần, xác định là tái phát chứng nôn mửa tính thần kinh, dặn dò cô chú ý một vài thứ, lại kê đơn, nhưng chân mày người đàn ông bên cạnh vẫn nhíu chặt.
"Anh thấy chưa, em đã nói là không sao rồi mà." Triệu Thần Thành dang hai chân hai tay dựa lưng vào ghế, hoàn toàn khôi phục sức sống: "Anh đừng trưng cái bộ mặt mướp đắng này ra nữa, đến đây, cười một cái với cô gái này nào."
Thẩm Mục thu cảm xúc lại, dựa vào mép bàn, nhướng mày nói: "Em coi anh là chỗ trút giận sao, vui lắm à?"
Triệu Thần Thành cong môi cười một tiếng: "Trợ hứng cho mọi người ấy mà."
"Trợ hứng, em có biết trợ hứng là gì không?" Người đàn ông nhấc chân, đứng trước mặt cô, cúi người xuống, hơi thở phả lên gương mặt cô, từ từ nở nụ cười phách lối.
Triệu Thần Thành kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt anh, mở miệng nói: "Em đã có bạn trai."
"Vậy thì sao?"
Lần này lại đến lượt Triệu Thần Thành không thở nổi: "Sao là sao? Là không thể tìm người tình ở bên ngoài nữa, đó là vấn đề đạo đức."
"Hả, em không biết tất cả lũ nhị thế tổ* đều không có gì gọi là ranh giới đạo đức sao?"
(*) nhị thế tổ: con cháu đời thứ hai của những gia đình có quyền thế
Hơi thở đàn ông lại gần hơn một chút, dần dần sát lại, khiến Triệu Thần Thành hơi khó chịu, tại sao Thẩm Mục lại đột nhiên vùng dậy như vậy?
Ánh mắt của cô từ từ tập trung chóp mũi của người đàn ông sắp chạm vào gò má mình, y như mắt gà chọi. Bất chợt, cửa phòng sách lại bị tên nhà giàu mới nổi nào đấy đẩy ra, anh ta vừa nhìn tình huống bên trong lúc này thì che kín mắt của mình: "Tôi chưa thấy gì! Tôi chưa thấy gì cả!"
Ánh mắt của Triệu Thần Thành cuối cùng cũng trở về trạng thái bình thường, nhìn thấy Thẩm Mục nắm chặt tay ghế, cô còn có thể nghe thấy tiếng cười khúc kha khúc khích. Triệu Thần Thành nuốt nước bọt, cũng may, có tên nhà giàu mới nổi làm người chịu tội thay cho cô, có túi trút giận rồi. Amen.
"Vậy cậu còn không đi ra ngoài." Thẩm Mục nghiêng đầu sang chỗ khác, u ám nói.
"Không phải, là, là anh có điện thoại, gọi liên tục, có vẻ rất gấp..." Nhà giàu mới nổi còn che mắt, nhưng vẫn hiểu phải giải thích.
Lúc này Thẩm Mục mới không nhịn được đứng dậy, phút cuối còn nhìn lướt qua Triệu Thần Thành, rồi mới cất bước đi ra ngoài.
Nhà giàu mới nổi chờ Thẩm Mục đi ra ngoài, lập tức khôi phục sắc mặt, nhanh như chớp chạy đến bên cạnh Triệu Thần Thành. Tuổi anh ta xấp xỉ Triệu Thần Thành, trong đám đàn ông ở đây thì cũng có thâm niên ít nhất, ba ngày hai bữa lại bị vân vê bóp nặn. Song Triệu Thần Thành cũng chẳng thông cảm cho anh ta, ai bảo anh ta là một người đàn ông cao to, vậy mà còn tám chuyện nhiều hơn cả đàn bà.
"Ôi, Triệu Thần Thành, cô định chân đạp hai thuyền sao?"
Triệu Thần Thành không để ý đến anh ta, đứng dậy chọn sách trên giá, phía trên toàn là những bộ sách mẫu mực của kho tàng văn học, gì mà >, gì mà >, gì mà >, dù có mạ vàng cũng không che giấu được sự thô thiển. Cô nhìn xuống các kệ dưới của giá sách, lúc này mới gọi là tìm được những cuốn thật sự dành cho người đọc —— >, >, >…
(*) Trong mấy bộ sách, không chắc lắm về mấy bộ khác (vì có quá nhiều thông tin) nên chỉ dẫn về bộ sách thứ 3:
Tư trị thông giám (chữ Hán: 資治通鑒; Wade-Giles: Tzuchih T"ungchien) là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống. Cái tên có nghĩa là “nhìn việc xưa để thấy rõ việc nay” – do Tống Thần Tông đặt.
Cô tìm một lúc mới được một quyển sách, sau đó không coi ai ra gì ngồi xuống, lật xem.
"Không trả lời… Vậy đổi câu hỏi khác. Có chuyện gì xảy ra với hai người lúc ở trên gác vậy? Tôi thấy lúc Thẩm Mục xuống, mặt y như đậu hủ thúi."
Triệu Thần Thành lật trang sách, mắt cũng không nhìn lên: "Anh có thể ‘tám’ hơn đấy."
"Được, chúng ta nói chuyện nha. Cậu hai họ Thẩm có chỗ nào không tốt? Sao cô lại ở cùng với Tưởng Lạc Sanh, anh ta cũng chẳng phải miếng bánh ngon đâu. Tôi nghe Ban nói, mọi người đều đang đồn, Tưởng Lạc Sanh cũng léng phéng với họ Mai đấy."
"Tôi cảm thấy anh và tiểu L có thể hát đôi đấy." Triệu Thần Thành nhìn lên, tỉ mỉ quan sát nhà giàu mới nổi, khiến đối phương rất nghi ngờ. Triệu Thần Thành lại nhìn lên trang giấy, trọng tâm câu chuyện cũng quay trở lại: "Người nắm quyền của Trần thị là Thẩm Mục. Nếu Tưởng Lạc Sanh thật sự nhìn trúng Trần thị, vậy anh ta cũng không nên quyến rũ tôi. Anh ta nên đi quyến rũ Thẩm Mục, cường công cường thụ, rất xứng đôi."
Khóe mắt nhà giàu giật mạnh, biết không thể dụ cô nói ra được, anh ta liền thuận miệng đáp một câu: "Cô đọc sách gì thế?"
"Why men marry bitches." (dịch tên: Tại sao đàn ông lại cưới những con chó điên?)
"Gu của cô thật nặng."
"So với người có thể đọc từng trang sách đồi trụy kia mà nói, có lẽ gu của tôi chẳng là gì."
Triệu Thần Thành đặt sách xuống, phủi phủi quần áo, đi ra khỏi phòng sách, bỏ lại một câu: "Hôm nào giới thiệu cho anh một cô gái."
Không chào mọi người, Triệu Thần Thành tự mình lái xe rời đi. Ban đêm, vùng này không có xe, chớ nói chi là người đi đường, Triệu Thần Thành giẫm chân ga, phóng rất nhanh, mọi vật trên đường lướt qua cô, trở thành một phần của quá khứ.
Nhà giàu mới nổi không phải là người đầu tiên chỉ trích Tưởng Lạc Sanh trước mặt cô, điều này cho thấy lời đồn về phẩm hạnh của anh chẳng phải vô căn cứ. Cả người sạch đẹp thì sao chứ, danh tiếng vẫn kém như thế.
Đeo tai nghe bluetooth lên, Triệu Thần Thành bấm số điện thoại của Tưởng Lạc Sanh.
"Ừ." Giọng nam bên đầu kia điện thoại hơi ngái ngủ, có vẻ càng gợi cảm hơn.
"Ở nhà sao?"
"Ừ. Không phải em đã trở về ngủ bù rồi sao?"
"Em muốn ăn bữa khuya do bà Lưu làm."
Đầu dây bên kia sửng sốt, sau đó, một tiếng cười trầm thấp truyền đến: "Được, đến đây đi."
Cúp điện thoại, Triệu Thần Thành tiếp tục vừa lái xe vừa nghĩ, thật ra thì như vậy cũng không sao, cần gì phải để ý người ta thấy thế nào.
Anh nói anh nghiêm túc, cô tin tưởng anh, như vậy là đủ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...