Lại cùng Lý thị nói chuyện một lúc, Đồng Uyển Nhu mới biết thì ra là Lý thị sợ nàng một mình đợi chờ nóng ruột, cho nên mới không để ý đến quy củ của hôn lễ, ở lại tân phòng làm bạn nói chuyện với nàng, phần tâm ý này khiến cho Đồng Uyển Nhu cảm động, bởi vì có Lý thị làm bạn, cũng khiến cho nàng bớt đi cảm giác bất an khi ở một nơi xa lạ.
Sau khi Lý thị đi, Đồng Uyển Nhu để cho hai ma ma hầu hạ cũng quay về nghỉ ngơi, bởi vì tân lang đã vội tới vén khăn voan lên, cho nên, hai bà ở lại đây cũng có việc gì làm.
Chờ nhóm ma ma rời đi, Đồng Uyển Nhu liền nhìn xung quanh, sau đó đứng ở trường bàn dài, nhìn cái chuông Tây Dương lớn, trước đây ở thư phòng của a mã nàng đã rất tò mò, nhưng mà a mã vô cùng thích nó, không cho nàng xem lâu, ngay cả sờ cũng không cho nàng sờ, nàng cũng biết chuông Tây Dương quý hiếm, không trách a mã gìn giữ như vậy, nhưng Phó Hằng lại tùy ý để một bảo bối như vậy trực tiếp đặt ở trên bàn làm đồ trang trí, có lẽ là để trang trí một ngày đại hỉ thôi, sáng mai lại mang đi cất rồi.
Nghĩ như vậy, Đồng Uyển Nhu lại càng cảm thấy mình phải nhân cơ hội này nhìn thêm vài lần, trách cho sau khi Phó Hằng thu lại, nàng lại không được nhìn thấy nữa.
Khi nàng xem đến vui vẻ, cửa phòng lại két một tiếng...mở ra rồi.
Đồng Uyển Nhu giống như đang làm chuyện sai mà bị bắt gặp, đứng thẳng người, sau đó mới quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy hai mắt Phó Hằng mơ màng, dựa vào bên cửa, dung mạo tuấn mỹ lại thêm một tầng huân khí nồng đậm, khiến cho hắn thoạt nhìn so với ban ngày ít đi một phần nho nhã đứng đắn, nhiều thêm một phần phong lưu phóng đãng.
Lồng ngực của Đồng Uyển Nhu không hiểu sau nhảy lên, thẳng đến khi Phó Hằng đi vào phòng, tiếng chốt cửa vang lên, lòng nàng quả thật sắp nhảy từ cổ họng ra rồi, hai chân giống như đứng cũng khó khăn, theo bản năng lấy tay nắm lấy mép bàn, để ngừa bản thân thật sự nhũn chân ngã xuống.
Cả người Phó Hằng mang theo mùi rượu, chậm rãi đi về phía Đồng Uyển Nhu, vừa đi vừa kéo kéo cổ áo, để lộ ra da thịt bên trong vì uống rượu mà hơi phiếm hồng, Đồng Uyển Nhu ý thức được bản thân đang nhìn cái gì, vội vàng thu ánh mắt lại, ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm táo đỏ trên bàn, một cử động nhỏ cũng không dám.
Đợi đến khi nàng hoàn hồn, Phó Hằng đã đi đến phía sau nàng, không cần động thủ đã sử dụng được lợi thế chiều cao của hắn, khiến Đồng Uyển Nhu bị vây giữa lồng ngực hắn và bàn dài, trong lúc đó không hiểu sao nàng cảm nhận được áp lực từ phía sau, còn có...từng đợt khí nóng từ người hắn truyền đến.
Đồng Uyển Nhu ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, bởi vì không biết cuối cùng là Phó Hằng muốn làm gì, nàng cũng không dám vội vàng hành động, chỉ thấy dưới ánh nến đỏ, hai người đứng thẳng bất động thật lâu, cuối cùng là Phó Hằng phá vỡ cục diện bế tắc, chỉ thấy hắn vươn tay phải đưa qua phía trước Đồng Uyển Nhu tìm kiếm.
"A"
Đồng Uyển Nhu sợ tới mức sợ hãi kêu ra, sau đó bụm mặt không biết làm thế nào mới tốt.
Phó Hằng bị động tác nàng của nàng chọc cười, rồi mới đưa tay với lấy bình rượu bạc ở trước mặt nàng, trên gương mặt tuấn mỹ đều là ý cười, nói với Đồng Uyển Nhu:
"Ta lấy rượu, phu nhân đừng khẩn trương."
"..."
Đồng Uyển Nhu che má, quay đầu nhìn thoáng qua bình rượu bằng bạc trên tay hắn, lập tức cảm thấy có chút thẹn thùng, liền buông tay xuống, cúi đầu không biết phải làm sao.
Phó Hằng nhìn dung nhan của nàng dưới ánh nến xinh đẹp như vậy, đôi mắt rủ xuống, hàng lông mi dài giống như có thể câu hồn nhiếp phách, khiến cho hắn bất giác trầm mê.
Hoảng hốt một lúc, Phó Hằng mới lấy hai chiếc chén bạc đặt lên bàn, một tay cầm bình rượu, rót đầy hai ly rượu, đưa một chén tới trước mặt Đồng Uyển Nhu, chờ sau khi Đồng Uyển Nhu đón lấy ly rượu, hắn cũng cầm lấy chén còn lại.
"Nguyện đời này kiếp này làm vợ chồng, nguyện cùng nhau đi đến đầu bạc răng long, được không?"
Phó Hằng cầm ly rượu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào gương mặt còn đang ngại ngùng của Đồng Uyển Nhu, sau khi nghe hắn nói xong câu đó, Đồng Uyển Nhu chậm rãi nâng đầu lên, thấy trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Hằng đều là sự chân thành, bất giác bị hắn lây nhiễm, khẽ gật đầu, trả lời:
"Được."
Hai người chạm chén, nhu tình ý mật đối mặt với nhau, vai kề vai uống xong ly rượu.
Đồng Uyển Nhu không biết uống rượu, trước đây ở trong nhà, rượu là thứ nàng tuyệt đối không được đụng vào, đây là lần đầu tiên nàng uống rượu, chỉ cảm thấy mùi hơi gắt mũi, rượu từ đầu lưỡi chảy tới yết hầu, sau đó chảy xuống dạ dày, một đường nóng bừng, khiến cho lòng người đau, không khỏi ho nhẹ, hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn Phó Hằng.
Phó Hằng đón lấy ly rượu trên tay nàng, sau đó tự nhiên mà đưa tay đến sau lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
Đồng Uyển Nhu sau khi ho khan vài cái, mới dần dần chuyển tốt lên, phát hiện hai người đột nhiên dựa vào gần như vậy, liền muốn chạy trốn, lại bị Phó Hằng một phen giữ chặt eo nhỏ, không cho từ chối kéo vào trong lòng, cơ thể hai người sát gần nhau, chỉ nghe Phó Hằng cúi người, ở bên tai Đồng Uyển Nhu nhẹ giọng nỉ non nói:
"Không còn sớm, nên nghỉ ngơi thôi."
"..."
Hai tai của Đồng Uyển Nhu ngoài tiếng tim đập của mình, còn lại không nghe được âm thanh gì nữa, trong tai đều là tiếng "thùng, thùng", tuy rằng nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mà, nàng cũng không phát hiện, cơ thể mình khi nghe thấy Phó Hằng nói xong câu nói kia, liền sinh ra phản ứng, cả người dần dần nóng lên.
Phó Hằng hình như cũng phát hiện thiên hạ trong lòng có điều thay đổi, mâu sắc trầm xuống, cuối cùng không chịu được, ôm ngang người trong lòng lên.
Ở dưới ánh nến đỏ, Phó hằng ôm người trong lòng, từng bước một đi về phía màn che được thêu thùa tinh mỹ.
***
Đồng Uyển Nhu bị tiếng đập cửa đánh thức. Nàng nằm ở trên giường, mơ màng mở to mắt. Quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Xuyên qua màn lụa đỏ, nàng thấy hình như cửa phòng bị mở ra, sau đó một giọng nam nhẹ nhàng nói vài câu, sau đó cửa bị đóng lại.
Nàng nhìn Phó Hằng mặc quần áo trong, bưng một chậu nước ấm đi tới, Đồng Uyển Nhu cách màn lụa đỏ vẫn nhìn được rõ ràng, thấy hắn đặt chậu nước ấm xuống giá để đầu giường, sau đó mới lấy khăn lông, thả vào trong nước, sau khi nhanh tay vắt khô, rồi nhẹ nhàng vén màn lụa đỏ lên, ánh mắt không chút do dự dừng trên người Đồng Uyển Nhu.
Ban ngày đối diện với đôi mắt sâu thẳm đã dẫn dắt nàng trải nghiệm việc xấu hổ đêm qua, Đồng Uyển Nhu lập tức theo bản năng kéo chăn quá đầu, không dám đối diện với hắn.
Phó Hằng vốn còn tưởng rằng nàng vẫn đang ngủ, không nghĩ tới nàng đã tỉnh, nhưng chỉ nhìn hắn một cái, đã đem bản thân rúc vào trong chăn, hắn hình như còn nghe thấy nàng rên nhỏ vào tiếng, như là đụng phải vết thương, hắn vội vàng cởi giầy lên giường, kéo chăn che mặt nàng xuống, hối hận hổ thẹn nói:
"Tối qua ta uống hơi nhiều, không kiềm chế được, nên làm đến vài lần, làm nàng bị đau sao?"
Đồng Uyển Nhu thấy hắn quang minh chính đại nhắc đến chuyện này, bất giác cả khuôn mặt đỏ bừng, vốn là muốn quay mặt đi không nhìn hắn nữ, nhưng lại nhìn thấy hắn tình chân ý thiết, đôi mắt đen mang theo sự hối hận vô cùng, khiến nàng do dự một lát, sau đó quyết định không trốn tránh, đối diện với ánh mắt của hắn.
Phó Hằng thấy hai mắt của nàng có chút phiếm hồng, mắt to đầy hơi nước, thoạt nhìn như mông muội, vô cùng đáng yêu, nhớ tới tối hôm qua nàng ở dưới thân mình vô cùng uyển chuyển, Phó Hằng bất giác lại nóng lên, vội vàng hít sâu nhịn xuống, không tiếp tục nghĩ đến chuyện xấu hổ nữa.
Dè dặt cẩn thận đỡ Đồng Uyển Nhu ngồi dậy, thấy mày nàng tuy rằng hơi nhăn lại, nhưng cũng không quá đau đớn, lúc này hắn mới thoáng yên tâm, đem khăn nóng lúc trước đã chuẩn bị tốt mở ra, ngồi ở bên cạnh, cẩn thận giúp nàng lau mặt.
Đồng Uyển Nhu tuy rằng vẫn còn có chút ngại ngùng như trước, muốn bản thân tự làm, nhưng mà dưới sự kiên trì của Phó Hằng, nàng đành ngồi như vậy, tùy ý hắn tự mình lau.
"Vậy mấy tối tới ta sẽ không gặp nàng, nàng nghỉ ngơi cho tốt." Cõi lòng Phó Hằng tràn ngập áy náy, nói với Đồng Uyển Nhu.
Lời nói trắng trợn như vậy, khiến cho Đồng Uyển Nhu xấu hổ cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, không có trả lời, không thể nghi ngờ, tối ngày hôm qua chính là một cột mốc trong quá trình trưởng thành.
Bộ dạng của hắn ban ngày và ban đêm không giống nhau, ban ngày hắn là một công ty tao nhã tuấn mỹ, nhưng ban đêm, tính chiếm đoạt xâm lược của hắn lại rất lớn, căn bản không chờ nàng động, mà mọi lúc đều là hắn ở vị trí chủ động, mỗi một động tác của nàng, mỗi một hơi thở của nàng đều chịu sự sắp đặt của hắn, cái cảm giác này có chút đè nén, nhưng cũng có chút...kỳ diệu.
Nhìn gần nam nhân này, hô hấp của Đồng Uyển Nhu lại một lần nữa không kìm chế được mà dồn dập hơn.
Không khí bên trong màn lụa đỏ ngưng trệ, Phó Hằng bị đôi mắt đẹp như vậy nhìn chằm chằm, dù là vừa rồi hắn mới nói là muốn để nàng nghỉ ngơi vài ngày, nhưng mà mới chỉ có một lúc thế này, hắn liền nổi lên dục vọng với nàng, hai người gần nhau trong gang tấc, nữ nhân mà mình yêu mến ở ngay sát gần bên, cho dù hắn là Liễu Hạ Huệ cũng khó nhịn được sự hấp dẫn này, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi mềm mại của nàng, đầu tiên là khẽ hôn, sau đó dần dần thâm nhập vào trong, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.
Đồng Uyển Nhu vừa mới ngồi dậy, liền bị hắn áp xuống dưới thân, chỉ cảm thấy không khí trong ngực càng ngày càng ít, phảng phất như sắp không thở được, bất giác phát ra tiếng rên kháng nghị, lúc này thân mình Phó Hằng cứng lại, lại ngồi phắt dậy, giày cũng không kịp nàng, bước xuống đất, đến bên cạnh bàn rót một chén trà lạnh đã để qua đêm, uống ừng ực vài chén liên tục, như vậy mới có thể ổn định lại cảm xúc.
Đồng Uyển Nhu từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy hắn nhẫn nhịn như vậy, bất giác bật cười.
Phó Hằng vất vả mới tỉnh táo lại được, vừa quay đầu lại nhìn thấy giai nhân ngồi giữa giường hỗn loạn ẩn sau màn lụa đỏ mỉm cười nhìn hắn, hình ảnh trong mộng và hiện thực chồng lấp lên nhau, trời biết hắn đơn phương yêu nàng hai năm, trong hai năm này trong mộng hắn cũng đã làm những điều vô liêm sỉ.
Nhưng hiện giờ, cảnh trong mộng lại hiện rõ trước mắt hắn, làm sao hắn có thể không máu nóng sôi trào chứ.
Cũng không dám đến gần màn lụa, Phó Hằng bắt bản thân quay lưng lại, nói với không khí:
"Lúc trước ta thấy nàng còn đang ngủ, đã cho người đến truyền lời với nương, lễ kính trà dời lại một lúc, hiện giờ chúng ta đều đã tính, vậy cùng đi đi."
Đồng Uyển Nhu nghe hắn nói như vậy, mới nhớ đến thân phận mới của bản thân hiện giờ, nàng là tân nương, ngày thứ hai tân hôn, nàng phải đi đến chỗ cha mẹ kính trà, nhưng mà, bên ngoài hiển nhiên đã không còn sớm, này, này phải làm thế nào cho tốt bây giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...