Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

“Trước đừng nhúc nhích.” Phó Tư Dịch cười nhìn cô.

“Làm gì?” Cô không nhìn hắn, sắc mặt ửng đỏ.

Đột nhiên Phó Tư Dịch liền cầm tay cô, “Lau một chút.”

Trầm oan mới chú ý tới trên ngón trỏ cô còn dính chút thuốc.

Tay cô cũng không phải nhỏ, bất quá so với bàn tay dày rộng của hắn, liền tính là gặp sư phụ.

Lòng bàn tay Phó Tư Dịch mát mẻ, kỳ quá chính là Trầm Hoan cảm giác chính mình bị hắn nắm trong tay vẫn luôn nóng lên.

Rõ ràng chỉ là chạm vào lòng bàn tay, hắn lại rất nghiêm túc mà đem toàn bộ ngón trỏ của cô đều lau một lần.

Trầm Hoan không khỏi cảm thấy buồn cười.

Quả thực có độc.

“Vừa rồi nghe em nói muốn mua phòng ở sao?” Phó Tư Dịch thu hồi tay, đem khăn giấy ném vào thùng rác, ngẩng đầu nhìn cô.

Trầm Hoan ngẩn ra, “Tính toán muốn mua.”

“Là ở Thanh Xuyên hay ở đây?”


“Thanh Xuyên đi.” Mẹ cô ở Thanh Xuyên, đương nhiên là muốn mua ở Thanh Xuyên.

“Em cảm thấy nhà anh như thế nào?”

“Rất được a.” Đột nhiên Phó Tư Dịch hỏi cái này, Trầm Hoan thật không thể hiểu được.

“Trầm Hoan, em chuyển đến ở cùng anh đi.” Phó Tư Dịch nhìn cô, ngữ khí rất nghiêm túc.

A?

Trầm Hoan kinh ngạc.

“Nơi đó của anh sẽ an toàn hơn một chút. Huống hồ, với tình hình của em ở đây khó tìm được phòng ở thích hợp. Không bằng đến ở chỗ của anh, hơn nữa.....” Phó Tư Dịch dừng một chút, tầm mắt dừng trên sườn mặt của cô, lỗ tai có chút hồng, “Hơn nữa, anh muốn cùng em càng gần hơn một chút.”

Trầm Hoan sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, hoàn toàn thẹn thùng, “Như thế nào đột nhiên...... nói cái này?”

“Đột nhiên sao? Anh nghĩ cũng đã lâu.” Phó Tư Dịch cười nhìn cô, đôi mắt cũng sáng vài phần.

Vừa rồi lúc hắn đến, thấy cô đeo tạp dề trong phòng bếp, đang nấu cơm.

Không thể phủ nhận, một khắc kia Phó Tư Dịch trong lòn có xúc động mãnh liệt. Cảnh tượng này, trong mơ hắn đều nhìn thấy, lại trước nay đều không thể thực hiện.


Một loại ý nghĩa lập tức thành hình xúc động thổi quét hắn, Phó Tư Dịch nghĩ, kỳ thật kiếp trước kiếp này hắn đều chỉ cũng chỉ có một mong muốn là cùng một người như vậy tạo thành một gia đình.

Trầm Hoan cho dù không cần ngẩng đầu, cũng cảm thụ được ánh mắt tha thiết khát cầu của Phó Tư Dịch luôn chăm chú nhìn cô, chờ đáp án của cô.

Trầm Hoan cũng không sợ cái gì, chỉ là cảm thấy quá nhanh.

Trầm mặc hồi lâu, Trầm Hoan lắc đầu, “Trước để em suy nghĩ một chút đã.”

Cô không có minh xác cự tuyệt hắn, chỉ là bởi vì, cô cũng sớm biết, một ngày nào đó, Phó Tư Dịch cùn cô sẽ ở cùng một chỗ.

Nhưng ngày này, không nên sớm như vậy.

Nghe được đáp án của cô, Phó Tư Dịch tươi cười có chút đi xuống. Nhưng Trầm Hoan cũng không đáp ứng cũng chẳng cự tuyệt, này cho thấy vẫn còn khả năng.

Phó Tư Dịch nhẹ nhàng thở ra, “Là anh quá nóng nảy, em trước suy xét thật tốt.”

Cô phát giác trong giọng nói của Phó Tư Dịch có mất mát, cảm thấy rất có lỗi, liền hướng hắn áy náy cười.

Phó Tư Dịch lúc này đã khôi phục thái độ bình thường, hắn cầm tay Trầm Hoan, nhéo nhéo, nửa thật nửa giả mà uy hiếp, “ Dù sao em cũng chạy không thoát.”

Cô ngẩn ra, tiện đà liền nhấp miệng cười.

Ngườ này, thật đáng giận a!

Ký túc xá Trầm Hoan ở lúc trước đều là nơi Hạ Ngu dùng để cho nghệ sĩ ở, tuy rằng nhỏ, nhưng cũng rất đầy đủ.

Phòng tắm rất nhỏ, bồn cầu ở bên trong, trên tường có gương không lớn, giá để đồ chỉ đủ để ba lọ đồ trang điểm.

Sau khi Phó Tư Dịch đem đại khái cấu tạo nhà tắm chăm chú nhìn một lần, mở lớn vòi nước, vốc nước rửa mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui