Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chẳng qua giải thích như vậy, căn bản không thể đủ sức thuyết phục đại chúng. Trên mạng vẫn có không ít bình luận, thậm chí còn có tờ báo công bố hình ảnh của con trai Triệu Tỉnh Nhiên.

Nhưng loại chuyện này xuất hiện phổ biến, không dùng được bao lâu sẽ trở thành chuyện cũ mèm, cũng chẳng có ai sẽ luôn chú ý.

Lúc trước, Phó Tư Dịch nói chờ xử lý xong việc của Triệu Tỉnh Nhiên, sẽ đến Iceland chơi cùng cô một khoảng thời gian, Trầm Hoan tuy rằng càng muốn về nước, nhưng cũng còn không ít chờ mong với lời nói về chuyến đi chơi trong miệng Phó Tư Dịch.

Nhưng mà, mấy ngày nay Phó Tư Dịch gọi điện thoại cho cô, lại không nhắc tới chuyện này, lại càng giống như câu nói đó chỉ là thuận miệng.

Chờ khi cô cùng Phó Tư Dịch lại trò chuyện, Trầm Hoan giống như lơ đãng mà nói, “Ngày mai tổ công tác liền trở về, em có thể nhìn thấy anh.”

Phó Tư Dịch ở đầu kia sửng sốt, tiện đà hỏi, “Được, khi xuống máy bay, có muốn anh đi đón em không?”

Tay Trầm Hoan đang thưởng thức cánh hoa cứng đờ, lại lần nữa đem lời nói Phó Tư Dịch xác định một lần, miễn cưỡng cười nói, “ Không cần, công ty sẽ phái xe đưa em trở về.”

Nghe đầu kia lại trầm mặc một hồi, giống như Phó Tư Dịch không có gì để nói, Trầm Hoan nhất thời có chút phiền lòng, cô tùy ý tìm lấy cái cớ, “Chị San kêu em, em đi qua.”

“Trầm Hoan.....”


Nghe hắn gọi chính mình, Trầm Hoan liền nhấp khẩn môi chờ, bỗng nhiên, lại nghe hắn nhẹ giọng nói, “Chờ em trở về cùng nhau ăn cơm.”

“Được.” Trầm Hoan cảm giác âm thanh của mình có chút vỡ vụn. Sau khi cúp máy, cô còn ngơ ngẩn mà không phản ứng lại.

Nếu như Phó Tư Dịch nói thẳng vội công việc không có biện pháp tới đón cô, cô cũng có thể giải thích, rốt cuộc cô cũng không phải người không nói lý. Nhưng hắn vì sao hỏi “có cần tới đón cô không?” như vậy đả thương người chứ.

Có cần không? Còn phải chờ cô tới quyết định sao?

Nếu hắn thật muốn tới đón, còn muốn hỏi nàng có cần không sao?

Trầm Hoan rất buồn, không biết có phải tại mình nghĩ nhiều hay không.

Ngày hôm sau, sau khi Trầm Hoan trở về, trực tiếp trở về ký túc xá. Phòng ở đều phủ một lớp bụi, cô sửa sang lại một chút đến tận trưa mới sạch sẽ.

Khi đến sân bay, cô liền gửi một tin nhắn cho Phó Tư Dịch, Trầm Hoan nhìn di động thật nhiều lần nhưng cũng đều không nhận được tin nhắn hồi âm của hắn.

Tâm tình buồn bực mà trừng mắt nhìn di dộng, nói thầm, không trả lời, đừng có mà trả lời nữa. Trầm Hoan đóng di dộng mắt không thấy tâm không phiền, trong chốc lát lại không nhịn được thay hắn biện bạch, nói không chừng là không thấy tin nhắn.

Ai, thật mâu thuẫn.

Khi cô đi phòng tắm lấy khăn trải bàn, quay đầu nhìn chính mình thoáng mình trong gương, không khỏi dừng lại.

Ai, mày nhíu lại, khóe miệng hạ xuống, là bộ dáng không vui.

Trầm Hoan buồn bực mà vươn ngón tay, chọc chọc mặt kính, lẩm bẩm nói, “Ai, thật là.....”

Thật là cái gì, cô nói không nên lời.

“Đinh” một tiếng, là tiếng chuông cửa vang lên, Trầm Hoan vui mừng, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi mở cửa.

“Giang Nhiên!” Trầm Hoan nhìn người đứng ngoài cửa, kinh ngạc kêu một tiếng.


“Chị Trầm Hoan!” Giang Nhiên cười, một bên hướng vào bên trong mà đi, một bên nói, “Nghe nói chị đã trở lại, vừa lúc tôi đến nhìn chút.”

“Hôm nay tôi vừa trở về.” Trầm Hoan kìm nén sự mất mát trong lòng, cười mời Giang Nhiên vào trong.

“Chị ở Iceland quay thuận lợi chứ? Album khi nào phát hành? Nửa tháng sau album của tôi có thể thuận lợi phát hành, còn không biết thành tích thế nào.” Giang Nhiên khó nén hưng phấn, đôi mắt bởi vì khát vọng mà sáng lấp lánh.

Trầm Hoan hơi hơi mỉm cười, “Yên tâm đi, sẽ tốt thôi.”

“Đúng rồi, tôi mua một căn hộ, hành lý đều đã đóng gói tốt, không sẽ không kịp thời gian.” Giang Nhiên đánh giá căn phòng không lớn, kiến nghị nghiêm túc với Trầm Hoan, “ Chị Trầm Hoan, chị cũng nên suy xét tìm phòng ở, nói thật, nơi này không quá an toàn, hệ thống bảo an cũng không ổn. Về sau nếu có gặp gỡ những paparazzi xảo quyệt thì sẽ phiền toái.”

Trầm Hoan ngẩn ra, đem lời nói của Giang Nhiên tinh tế suy nghĩ một lần, cũng cảm thấy mình cũng nên dọn.

Giang Nhiên xem thần sắc cô buông lỏng, nhiệt tình kiến nghị, “Tôi biết phía thành Tây có một tiểu khu không tồi, để tôi giới thiệu cho chị.”

“Trước không vội.” Cô còn không có sẽ chuyển ngay, không nghĩ tùy tiện quyết định.

“Được, chờ chị có yêu cầu lại liên hệ tôi.”

“Chị Trầm Hoan, nơi này của chị có nước không? Tôi khát.” Giang Nhiên bận cả ngày, hiện tại xác thật khát.

Trầm Hoan đáp ứng một tiếng, vào phòng bếp rót cho Giang Nhiên cốc nước, Giang Nhiên ngồi chờ trên sô pha chán đến chết.


“Đô...Đô...............”

Di động trên bàn trà vang lên. Giang Nhiên không khỏi liếc mắt một cái, tức khắc liền kinh ngạc.

Trên màn hình hiện lên mấy chữ Phó Tư Dịch.

Giang Nhiên không khỏi nhớ tới ở nơi này cũng đã từng gặp qua bé trai Phó Gia Trạch. Trong yến hội gia tộc, Giang Nhiên đã từng gặ qua bé trai đó một lần, lúc ấy chính là đứng bên cạnh Phó Tư Dịch.

Trầm Hoan còn lừa cô nói là cháu ngoại trai của mình, xem ra quan hệ của Hứa Trầm Hoan cùng Phó Tư Dịch quả nhiên không đơn giản.

Giang Nhiên ngừng vài giây, cố tình ngồi ở vị trí khá xa bàn trà, trong miệng kêu, “Chị Trầm Hoan, chị có điện thoại.”

Trầm Hoan cầm ly ra tới, quả nhiên nghe thấy nhạc chuông của di động. Cô đem ly nước đưa cho Giang Nhiên, sau mới đưa mắt nhìn di động, lại liếc mắt nhìn Giang Nhiên đang cúi đầu uống nước, ấn đường hơi nhăn, cô làm như không có việc gì mà cầm di động.

Giang Nhiên cúi đầu, Trầm Hoan không biết rốt cuộc cô ấy có nhìn đến hay không, trong lòng có chút lo lắng, bất qua rất nhanh trấn định lại.

Kế tiếp, hai người nói chuyện râu ria. Giang Nhiên thấy Trầm Hoan thiếu hứng thú, rất nhiều thời điểm đều nói cho có lệ, trong lòng hiểu rõ, không bao lâu, liền mượn cớ phải rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui