Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

“Tần Thành anh cũng thật keo kiệt, có cái gì không thể để người khác xem vậy.” Khi Lâm Khả nói chuyện, miệng hơi chu chu,
hiện ra vể oán niệm nét mặt ngây thơ.

Trầm Hoan vẫn giữ dáng vẻ trầm tĩnh, không có ý muốn đáp lời

“Không có gì đáng xem. Cô đừng đứng ở chỗ này chậm chạp dây dưa, còn có người đang đợi ngươi đấy.” Tần Thành hạ khóe miệng.

Hắn đối với Lâm Khả này không có hảo cảm, bởi vì lời nói vừa rồi, càng không vui.

Thần sắc Lâm Khả cứng lại, xấu hổ cười cười, Tần Thành, anh thật thích nói đùa. Tôi đi trước, trợ lý còn đang đợi.”

“Là người tình đang đợi đi!” Đợi Lâm Khả đi xa, Tần Thành hạ khóe miệng,
biểu tình châm chọc. Làm như hắn không thấy được sắc mặt của Thẩm Khiêm
vậy.

“Hôm nay cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì?”

“Cái đó, thời điểm hát trên sân khấu, động tác cuối cùng kia của anh.” Trầm Hoan không muốn nghĩ đem nó nói là ôm.

“Là tôi chiếm chút tiện nghi. Nói đến cùng đây là cái ôm xử nữ trên màn ảnh của cô, vẫn là tôi có lợi.”

Sắc mặt Trầm Hoan cứng đờ, cái gì mà cái ôm xử nữ trên màn ảnh.


Hắn có thể không dùng từ kinh khủng như vậy có được không?

“Vẫn là muốn cảm ơn anh.”

Người mới ra mắt đều không dễ dàng, có công ty sẽ vì trợ giúp người mới, sẽ
cố ý tạo ra tai tiếng vì nghệ sĩ, tranh thủ sự chú ý của công chúng.

Cuộc họp báo lần trước, Tần Thành lựa chọn cô làm người chơi cùng. Lần này
thu hình, khi kết thúc bài hát, hắn làm động tác thừa ôm cô.

Hai việc này đương nhiên cho thấy Tần Thành đối với cô không có suy nghĩ gì, cô biết, hắn chỉ là giúp cô một tay thôi.

Lúc ấy cô đều dở khóc dở cười, còn phải nỗ lực không để lộ dấu vết. Đặc
biệt là còn bị Phó Tư Dịch nhìn thấy, lúc ấy cô rất chột dạ, rất sợ Phó
Tư Dịch sẽ hiểu lầm quan hệ của cô cùng Tần Thành.

“Cái đó, kỳ thật tôi cũng không có làm cái gì.” Tần Thành gãi đầu, khó có lúc cảm thấy thẹn thùng.

“Tần Thành, tôi cảm ơn anh vì tôi đã làm hết tất cả, bao gồm cả việc ở cuộc
họp báo.” Trầm Hoan hít sâu một hơi, lẳng lặng nhìn hắn, “Nhưng, anh cảm thấy tôi cần dựa vào tai tiếng để lăng xê chính mình sao?”

Tần Thành khựng lại, cũng nhìn sang cô.

“Tôi là nhân viên của Hồ Tĩnh, lấy phương thức này để nổi tiếng, tôi sẽ cảm
thấy hổ thẹn, tôi không thể ném mặt mũi của chị ấy, hơn nữa cũng không
nghĩ gặp phải điều tiếng gì không cần thiết.”

Huống hồ, hiện tại đã có Phó Tư Dịch, chỉ hi vọng cô thanh danh trong sạch đứng ở bên cạnh hắn.

“Xin lỗi, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

“Tôi biết, cho nên vẫn là rất cảm ơn anh.” Trầm Hoan nghiêm túc nhìn hắn, chân thành nói cảm ơn.

“Được, chuyện này liền bỏ qua đi. Quá mất mặt, quả là tôi cảm thấy hổ thẹn cả
đời a.” Tần Thành vuốt tóc mái trên trán, buồn rầu mà cảm thán một câu.

Trầm Hoan, không đáp lời.

“Đúng rồi, hôm nay chúng ta có thể đi giao lưu một chút không?” “Hắn lại
nhanh nhẹn nói câu giải thích, “Chỉ là đơn thuần ăn bữa cơm.”

“Không được, hôm nay tôi có hẹn, lần sau lại hẹn với anh.” Nhớ tới Phó Tư Dịch còn ở ngoài chờ cô, ngữ điệu của Trầm Hoan đều trở nên nhẹ nhàng.

Tần Thành liếc nhìn cô từ trên xuống dưới một cái, “Cảm giác hôm nay cô có điểm không giống bình thường.”


“Chỗ nào không giống?”

“Cũng không nói ra được, chính là có sinh khí hơn đi.” Tần Thành trầm ngâm trong chốc lát, nói.

Trầm Hoan đang muốn đáp lời, di động trong túi liền đổ chuông. Không cần nghĩ cũng biết là Phó Tư Dịch gọi tới.

Xác thực là cô ở chỗ này chậm trễ quá nhiều thời gian, cũng nên đi.

“A, không nói nữa, tôi có việc đi trước.”

“Chờ một chút, còn có một chuyện.” Tần Thành ngăn cô lại.

:Còn có chuyện gì?”

“Về sau, cô chú ý nhiều chút Lâm Khả. Cảm giác cô ta đối với cô có chút không có ý tốt.” Tần Thành sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Được, tôi biết, tôi sẽ chú ý.” Trầm Hoan hơi ngẩn ra, ngữ khí cũng trở nên trịnh trọng.

Sau đó lại tạm biệt Tần Thành, khi Trầm Hoan đi tới cửa, bỗng nhiên liếc
mắt thấy Lâm Khả đi tới cùng một người đàn ông, là Thẩm Khiêm. Nhớ tới
lời cảnh cáo vừa rồi của Tần Thành, Trầm Hoan nhìn Lâm Khả nhiều hơn vài lần.

Có lẽ là nhận thấy được có người nhìn chăm chú, Thẩm Khiêm
không nhìn Lâm Khả đang làm nũng mà nhìn về phía Trầm Hoan đang nhìn
phía này.

Con ngươi Thẩm Khiêm chợt lóe sáng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hướng về phía Trầm Hoan lộ ra vẻ tươi cười.

Trầm Hoan nhíu mi, quay đầu, nhanh chóng đi về hướng kia.


“Xin lỗi, em đã tới chậm.” Cô khom lưng, vào xe Phó Tư Dịch.

Phó Tư Dịch duỗi tay che trên đỉnh đầu cô, “Hàn huyên cái gì, lâu như vậy.”

“Không có gì cả.”

“Đây là không có gì còn lâu như vậy. Có gì thì chẳng phải còn lâu hơn sao?” Phó Tư Dịch nhướn mi, thanh âm nhàn nhạt.

Tay đang thắt dây an toàn của Trầm Hoan dừng lại, đột nhiên quay mặt đi,
nhìn người đàn ông bên kia liếc mắt một cái, đưa người đến sát hắn,
cười, “Anh đây là ghen sao?”

Phó Tư Dịch nhìn khóe miệng cô nụ
cười giảo hoạt dao dạt, buồn bực tích lũy trong lòng trở thành hư không, hắn nhướn mày, cười, “Rõ ràng như vậy sao?”’

“Rất rõ ràng, phi thường rõ ràng.” Trầm Hoan gật đầu như giã tỏi.

Độ cong khóe miệng Phó Tư Dịch lớn hơn nữa, sau khi dừng một chút, bỗng
nhiên bắt được tay cô, đặt ở trên ngực mình, biểu tình đứng đắn, ánh mắt lại sáng quắc, “Trầm Hoan tiểu thư, bạn trai cô ghen, xin hỏi cô muốn
đền bù anh ấy như thế nào?”

Đột nhiên Phó Tư Dịch dùng đến chiêu
này, thực sự làm cô sợ ngây người, Trầm hoan nhất thời đỏ mặt, cũng
không biết phản ứng như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui