Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Đêm nay là sân khấu của Trầm Hoan, hắn đã hết nhiêm vụ, mỉm cười xuống sân khấu.

Lúc sau, cô không hề khẩn trương, phát huy xuất sắc. Một tháng sau, buổi
biểu diễn lưu động mở ra, Trầm Hoan rốt cuộc mang theo dũng khí Phó Tư
Dịch cho cô mở ra một mảnh trời riêng cho mình.

Đó là lần duy nhất cô cùng Phó Tư Dịch song ca, từ khi mới quen biết năm 21 tuổi đến khi năm 33 tuổi, chỉ có một lần này.

Cô đứng tại chỗ, nhìn Phó Tư Dịch đứng đối diện, ở một buổi trưa tươi đẹp
như vậy, không thể kiềm chế mà nhớ tới hình ảnh kiếp trước.

Nhát thời, cô không phân rõ mình rốt cuộc đang ở kiếp nào.

“Như thế nào lại ngây ngẩn cả người rồi? Kêu cô cũng không nghe.” Phó Tư
Dịch đi tới, thấy cô sắc mặt trắng bệch, nhẹ nhàng nhíu mày.

Trầm Hoan ngơ ngẩn quay đầu, mê man mà nhìn hắn, giống một đứa bé lạc đường. Phó Tư Dịch than nhẹ một tiếng, tiến lên một bước, giữ tay cô lại.

Tầm mắt Trầm Hoan dừng trên tay Phó Tư Dịch, vẫn không nhúc nhích, tùy ý hắn cầm.

Một cái động tác dắt tay nho nhỏ, bất giác làm cô nghĩ tới cả đời.

Trầm Hoan chua xót lan tràn khóe mắt, rốt cuộc hồi thần, liền tránh khỏi
gông cùm xiềng xích của hắn, Phó Tư Dịch phát hiện, càng cầm chặt hơn.


Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Trầm Hoan một cái, hỏi, “Muốn nghe chuyện xưa sao?”

Chuyện xưa? Cái gì chuyện xưa?

Cô quên cả rút tay lại, mê hoặc mà nhìn hắn.

Phó Tư Dịch liếc cô một cái thật sâu, không nói chuyện, mở cửa xe, đem cô an vị ở bên ghế phụ, quay người đi sang bên kia.

“Muốn nghe chuyện xong ăn cơm, hay là ăn xong cơm rồi nghe chuyện?” Hắn đóng cửa xe lại, nhàn nhạt hỏi cô.

Trầm Hoan mím môi, không nói lời nào. Không biết vì cái gì, cô đột nhiên thấy lời nói kế tiếp của Phó Tư Dịch.

“Thôi, vẫn là nghe chuyện trước đi, để sau khi ăn xong tóm lại là không tốt lắm.” Hắn liếc nhìn cô một cái, tự tiện quyết định.

Khi nói chuyện, hắn sớm đã đưa tay ấn nút cửa sổ xe, trong khoảnh khắc,
kính cửa kéo lên, bị chặn với thế giới bên ngoài, cô cùng Phó Tư Dịch bị bịt kín trong một không gian nho nhỏ.

Tim Trầm Hoan chợt đập
nhanh hơn, chính trong lúc đang khẩn trương, chợt nghe Phó Tư Dịch hỏi
một câu, “Cô tin tưởng sẽ có người trọng sinh không?”

Ánh mắt hắn nặng nề nhìn chăm chú vào người cô, Trầm Hoan mở to mắt, thật laai không hồi phục tinh thần.

Năm ấy 20 tuổi, Phó Tư Dịch có một đam mê nho nhỏ với âm nhạc, khi đó, hắn chưa nổi tiếng, fans chỉ có bốn năm mươi fans.

Cũng chính là lúc đó, hắn gặp Thẩm Dung.

Khi hắn đi hát, ở vị trí nào đó ở hàng phía trước luôn có cây gậy huỳnh
quang múa may, ngẫu nhiên còn truyền ra tiếng hò hét ba chữ “Phó Tư
Dịch, tiếng hét rất lớn. Phó Tư Dịch ở trên sân khấu xa xa liếc mắt một
cái, không có cảm xúc.

Sau đó, người đại diện nói cho hắn có người nguyện ý vì hắn mà bỏ vốn phát hành album.

Hắn hỏi ai, người đại diện mặt đầy hưng phấn, “Trong Kinh gia điện cậu biết đi? Cậu vận khí thật tốt, thiên kim của hắn là fans của cậu, đặc biệt
thích cậu........”

Lần thứ hai hắn thấy cô ta, chưa đứng ra tự
giới thiệu, chỉ thấy Thẩm Dung trang điểm cao quý tiến đến bên người
hắn, tư thái cao ngạo, “Phó Tư Dịch, tôi thuyết phục ba tôi đầu tư cho
anh, anh có vui không?”

Khẩu khi kia đối với hắn lúc đó nghe như một loại bố thí.


Phó Tư Dịch nhíu mày lại, không nói gì.

Thẩm Dung không khỏi mất mát, đứng ở bên cô ấy là Thẩm Quân Huy đột nhiên vỗ bả vai Phó Tư Dịch, bàn tay hơi dùng sức, “Người trẻ tuổi, đây là lần
đầu tiên con gái ta mở miệng cầu xin ta, cậu đừng cô phụ nó.”

Thẩm Dung e lệ ngượng ngùng mà nhìn Phó Tư Dịch liếc mắt một cái, quay đầu không hài lòng kêu một tiếng, “Ba”

Thẩm Quân Huy sang sảng cười.

Phó Tư Dịch mắt lạnh nhìn, chưa bao giờ cảm thấy một người có khuôn mặt khả ố như vậy.

Sau đó, không ngoài dự đoán phát ra album thất bại hoàn toàn. Thẩm Dung cho rằng hắn thương tâm, thật cẩn thận mà an ủi, “Anh đừng thương tâm, ba
nói, những cái đó đều là chút đồ vô dụng, hiện tại có bao nhiêu minh
tinh đều đi lên con đường kinh thương. Anh trai em lại là người đầu tư
thành thạo, thật sự không được, anh liền đi làm theo anh trai em.”

Lúc đó, Thẩm Dung không màng tất thảy mà dây dưa hắn.

Cha cô ta Thẩm Huy tiền tài quyền thế kinh người, là đối tượng nịnh bợ của
vô số người, vì thế, người đại diện không thể thiếu đem hắn đẩy đi lấy
lòng Thẩm Dung.

Tuy hắn chán ghét, lại chỉ là một người mới, chỉ có thể mặc người xâu xé.

Phó Tư Dịch khinh thường giải thích cùng Thẩm Dung, trầm mặc không nói.

Thẩm Dung liếc hắn một cái, ngữ khí không chút để ý, “Anh không thể cả đời
làm ca sĩ, đều phải có cả năng lực trong mảng khác. Anh trai em nói, hắn sẽ giúp anh. Anh chỉ cần đi theo hắn làm, chỉ cần mấy năm là có thể
thành công.”


Ánh mắt Phó Tư Dịch lạnh xuống, “Tôi và cô không có chút quan hệ nào, cô không cần nhọc lòng thay tôi.”

Nói như vậy, cô ta cũng không biết nghe qua bao nhiêu lần, không để bụng
chút nào, “Em liền thích việc có sự khiêu chiến, hiện tại chúng ta không có quan hệ gì, về sau có thể có hay không còn không nhất định........”

Phó Tư Dịch lạnh lùng cười, xoay người liền đi.

Hăn không phải không biết tâm tư Thẩm Dung, người Thẩm gia trong xương cốt
đều ương ngạnh, không đạt được mục đích không bỏ qua. Thẩm Dung kế thừa
đặc tính Thẩm gia, lại được nuông chiều từ bé, nên biểu hiện đến đặc
biệt rõ ràng.

Cô ta đối với hắn càng có nhiều ham muốn chinh phục.

Mấy năm gần đây, Thẩm gia ở trên người hắn kiếm được không ít tiền, Phó Tư
Dịch đã từng không không tiếng động mà nói lời cự tuyệt.

Người
đại diện mắt lạnh cười nhạo hắn, “ Phó Tư Dịch cậu đừng tỏ ra thanh cao
với tôi, chỉ bằng cậu không có chút thân thế nào, nếu không dựa vào đầu
tư của Thẩm gia, cậu cho rằng cậu có thể trụ được bao lâu? Huống hồ, đây vẫn là quyết định của công ty, cậu không có tư cách cự tuyệt. Cậu đừng
quên, hợp đồng còn đang nằm ở trong công ty. Tiền vi phạm hợp đồng, cậu
đền nổi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui