Cố Niệm gật đầu đầy kỳ quái: "Dĩ nhiên là không.
Cậu nói Sở ChiêuDương lúc đầu giấu cả người nhà, sợ mọi người lo lắng.
Tớ cảm thấy, cólẽ cũng có ý nghĩ sâu sắc hơn.
Dù sao tớ biết cũng tốt rồi, không nói vớingười khác, sợ nếu anh ấy có kế hoạch gì sẽ bị làm loạn.
Vì vậy, tớ cũngkhông nói ra với ai."Vậy sao Ngôn Sơ Vi biết được?Sở Điềm chau mày suy nghĩ, Cố Niệm sẽ không nói dối, cô tin cô ấy."Sao thế?" Cố Niệm hỏi.Sở Điềm định thần lại, lắc đầu: "Không có gì."***Ăn trưa xong, Cố Niệm tạm biệt Sở Điềm, trở về sở cảnh sát.Trong văn phòng, cô luôn chú ý ngoài cửa, khi Mạc Cảnh Thành về vănphòng sẽ đi qua cửa của bọn họ.Khi vừa trở về, cô có đến văn phòng của Mạc Cảnh Thành xem qua, khiđó Mạc Cảnh Thành vẫn chưa trở về.Một hồi sau, thấy Mạc Cảnh Thành từ cửa đi qua, Cố Niệm vội đứng dậyđuổi theo."Lão đại." Cố Niệm gọi.Sau khi đến đây, cô cũng theo đồng nghiệp gọi Mạc Cảnh Thành là lãođại.
Nếu có ai đó gọi Mạc cục, Mạc Cảnh Thành sẽ sửa ngay, anh chỉ làphó cục.
Nhưng gọi phó cục Mạc, lại hơi kỳ kỳ.Mạc Cảnh Thành vừa hay dừng lại trước cửa văn phòng, quay đầu lại nhìncô."Tôi có chuyện muốn hỏi anh." Cố Niệm thấp giọng nói.Mạc Cảnh Thành gật đầu, lấy chìa khóa mở cửa, mời Cố Niệm vào trong.Lấy cốc giấy rót nước cho cô.Cố Niệm cầm lấy, nói cảm ơn thì nghe anh hỏi: "Vết thương đỡ chưa?"Cố Niệm ngẩn ra rồi mới phản ứng lại những gì Mạc Cảnh Thành hỏi, cólẽ buổi trưa Ngôn Sơ Vi muốn coi vết thương, đúng lúc cũng bị Mạc CảnhThành nhìn thấy."Vết thương nhỏ, không ảnh hưởng gì." Cố Niệm cười nói.Mạc Cảnh Thành chỉ xuống bàn nói: "Tôi đã đi hỏi thăm rồi, vụ án tôi sẽtheo dõi, kêu bọn họ nhanh chóng bắt được người."Cố Niệm không ngờ Mạc Cảnh Thành lại đích thân can thiệp vào vụ áncủa cô.
Vụ án của cô thuộc bộ phận khác quản lý, cơ bản không thuộc vềbên này.
Nhưng ở vị trí của Mạc Cảnh Thành, có anh ra mặt, bên đó tựnhiên sẽ chú ý hơn.Nhìn ra sự ngạc nhiên của cô, Mạc Cảnh Thành mỉm cười, sự nghiêm túcphút chốc dịu đi không ít, trên gương mặt thanh tú hiện ra ánh sáng rực rỡ,càng thêm xuất chúng.Cố Niệm không nhịn được suy nghĩ, nếu anh cười nhiều hơn, không biếtsẽ hại bao nhiêu người."Với quan hệ của cô và Sở Chiêu Dương, cô nên làm vậy." Mạc CảnhThành nói.Mặt Cố Niệm bỗng đỏ lên, không chuyện gì lôi Sở Chiêu Dương vào làmchi.Cố Niệm cúi đầu, xấu hổ nhìn thái độ cười nhạo của Mạc Cảnh Thành."Muốn hỏi chuyện gì?" Mạc Cảnh Thành hỏi, không đùa với cô nữa.Cố Niệm lập tức ngẩng đầu, biểu cảm trở nên nghiêm túc."Trưa nay, Sở Điềm nói với tôi chuyện Sở Chiêu Dương bị bắt cóc lúctrước.
Tôi biết anh ấy đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ chuyện đó." Cố Niệmnói, thấy mặt Mạc Cảnh Thành trầm xuống, tim đập thình thịch, rất căngthẳng.Mạc Cảnh Thành không vui vì cô quản quá nhiều?Hôm nay cô mới biết, Mạc Cảnh Thành là bạn tốt của Sở Chiêu Dương."Không ngờ đến chuyện này cô ấy cũng kể cô nghe." Mạc Cảnh Thànhmắt rủ xuống nói, xem ra nha đầu này đã chấm Sở Chiêu Dương và CốNiệm."Là tôi không hiểu chuyện, đã làm tổn thương anh ấy.
Tôi rất cảm kích SởĐiềm đã kể tôi nghe chuyện của anh ấy." Cố Niệm nói, "Cô ấy nói, có thểanh sẽ biết rõ chuyện Sở Chiêu Dương bị bắt cóc.
Tôi muốn biết, rốt cuộcanh ấy đã gặp phải chuyện gì."Mạc Cảnh Thành nhìn chằm chằm cô, nói: "Cụ thể tôi cũng không rõ, bácsĩ tâm lý của cậu ấy biết rõ hơn, nhưng tất cả nằm trong bệnh án, thuộc vềriêng tư, kể cả người nhà ông ấy cũng không nói.
Tôi chỉ biết, lúc đầuChiêu Dương bị nhốt ở một nhà xưởng bỏ hoang.
Sau đó bọn người bắtcóc biết được cảnh sát đã điều tra đến chỗ nhà xưởng nên nhanh chóngchuyển cậu ấy đến sơn động.""Khi tôi dìu cậu ấy ra khỏi sơn động, trên người cậu ấy… không đơn giảnchỉ có vết thương, tay đấm chân đạp, bao gồm đập cậu ấy vào tường, dẫnđến cả người bầm tím.
Cả người trên dưới, cả mặt, đều dính đầy...!phân vànước tiểu.
Đều do bọn bắt cóc, chúng liên tục giày vò cậu ấy."Cố Niệm nắm chặt tay vịn của ghế, không nhịn được nghe tiếp, nước mắttrực tiếp chảy ra.Lúc đó, anh chỉ mới bảy tuổi!Đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại chịu sự giày vò nghiêm trọng như thế.
Bị đámngười hung ác bắt giữ, đày đọa, anh nhất định rất sợ hãi?Đám người đó quả là cầm thú!Sao bọn chúng có thể… có thể động thủ với đứa trẻ nhỏ như vậy!Bọn chúng muốn thuốc, đợi thì được rồi, sao lại đem đứa trẻ ra giày vò!Cố Niệm không nhịn được nghĩ đến, đứa bé trai dễ thương, trắng nõn đólại bị giày vò đến mức cả người toàn vết thương, muốn phản kháng lạicàng bị giày vò nhiều hơn."Lúc đó, ba mẹ Chiêu Dương chỉ báo cảnh sát mà không giao thuốc ra.Bọn bắt cóc lúc đó cứ cách một khoảng thời gian thì gửi một clip tới.
Đềulà clip bọn chúng đánh đập Chiêu Dương, thậm chí còn quay lại clip bọnchúng đi tiểu tiện lên mặt Chiêu Dương."Sau đó Mạc Cảnh Thành điều tra các ghi chép của vụ án và cũng nhìn thấynhững clip này.Giờ nghĩ lại cảnh đó, Mạc Cảnh Thành đều không chịu nỗi, lòng bị đè nén."Chiêu Dương trước đó, gan rất to, không sợ trời không sợ đất.
Nên saukhi bị bắt cũng không khuất phục, sẽ nghĩ cách bỏ trốn, bị đánh cũng sẽphản kháng.
Nhưng dù sao cũng chỉ mới bảy tuổi, đến một người trưởngthành cũng không đánh thắng, huống chi là nhiều người.
Mỗi lần cậu ấyphản kháng đều bị đánh cả người đầy thương tích, đầu bị chảy máu.
Quathời gian dài, cậu ấy cũng mệt, bị đánh dần dần trở nên tê liệt, thậm chícòn không khóc, giống như con rối vậy, bị bọn chúng đánh đến lảo đảo,không phát ra bất cứ tiếng nào."Khi ba tôi ẵm cậu ấy ra, mặt cậu ấy đã bị sưng phù, toàn bộ đều xanh tím,cả người không chỗ nào có thể nhìn ra màu da ban đầu...""Đừng nói nữa, tôi biết rồi, đừng nói nữa!" Cố Niệm không chịu nỗi cắtngang lời anh, "Xin lỗi, tôi… tôi không nghe nỗi nữa.
Xin lỗi, tôi…"Cô nói năng lộn xộn đứng dậy, hoảng loạn bước ra ngoài, khi đến cửa, độtnhiên dừng lại."Đám bắt cóc đó, đã bị bắt hết chưa?"Mạc Cảnh Thành im lặng trong chốc lát, nói:"Có hai kẻ đã chạy thoát, đếnnay vẫn chưa có manh mối."Cố Niệm mũi hít hít, giơ tay qua loa lau nước mắt trên mặt: "Mục tiêu củatôi trước kia là làm một cảnh sát tốt giống ba tôi, nay lại có thêm một mụctiêu, tôi nhất định phải bắt được hai kẻ đã chạy thoát, trừng trị chúng bằngpháp luật!"Mạc Cảnh Thành đứng dậy, nhìn ánh mắt đầy hài lòng của cô liền có chútngưỡng mộ.Anh gật đầu, chậm chạp nói: "Tôi cũng vậy."***Buổi tối khi tan ca, Sở Chiêu Dương nhận được điện thoại của Sở Điềm."Anh, tối nay em đến chỗ anh ăn cơm, anh đến đón em nha." Giọng nóingọt ngào của Sở Điềm tràn đầy sức sống từ điện thoại truyền đến.Cô ấy luôn như vậy.
Sở Chiêu Dương quá hướng nội nên Sở Điềm luônchủ động, cố gắng kéo mối quan hệ của hai người họ gần hơn, không chophép có một chút xa lạ.Trong lòng Sở Chiêu Dương cũng biết Sở Điềm vì anh mà nỗ lực, biểucảm cũng dịu dàng hơn, lạnh lùng phun ra hai từ: "Không đi."Sở Điềm: "…"Anh dịu dàng từ chối cô như vậy, thật sự tốt sao!"Em có tin tức của Cố Niệm, anh có đến không?" Sở Điềm nghiến răng,bấu chặt eo hỏi.Sở Chiêu Dương: "…"Xem ra là Cố Niệm muốn gặp anh nhưng lại ngại, chỉ có thể nhờ Sở Điềmnói với anh.Thấy Cố Niệm hao tâm tổn trí như vậy, anh miễn cưỡng cho cô một cơhội.Nói không chừng, hiện giờ Cố Niệm đang ở cạnh Sở Điềm.Ngón tay dài của Sở Chiêu Dương cầm lấy áo sơ mi chỉnh sửa lại mộtchút, đồng thời làm sạch cổ họng, nhẹ nhàng nói: "Đợi một chút."Cúp máy xong, Sở Chiêu Dương lái xe đến bệnh viện của Sở Điềm, nhìntừ xa thấy Sở Điềm đang đứng trước cửa bệnh viện đợi.Nhưng, chỉ có mình cô, bên cạnh không có bóng dáng của Cố Niệm.Sở Chiêu Dương dừng xe trước mặt Sở Điềm, khởi động xe, tìm khắp bốnphía, thật sự không thấy bóng dáng của Cố Niệm, cô không đi vứt rác chỗthùng rác, cũng không đi siêu thị nhỏ mua đồ.Sở Chiêu Dương vén mí mắt, thẫn thờ nói: "Người đâu?"Sở Điềm bị câu hỏi của anh làm lộ ra vẻ mặt đau răng, nhếch miệng chỉvào mũi của bản thân: "Em không phải là người sao!"Sở Chiêu Dương nhìn chăm chăm cô, mặt u ám khó đoán.Dù cho đã sống cùng 24 năm từ nhỏ đến giờ, nhưng Sở Điềm vẫn bị anhnhìn một cách tê liệt, cổ họng trong trẻo: "Tìm Cố Niệm hả?"Sở Chiêu Dương: "…""Em chỉ nói có tin tức của Cố Niệm chứ không nói có cô ấy ở đây.
Anhđừng tưởng tượng có được không." Sở Điềm nói xong liền nhanh chónglên xe.Sở Chiêu Dương: "…"Anh tưởng tượng cái gì?Đây không phải là liên tưởng bình thường sao?Sở Chiêu Dương mặt tối sầm bước lên xe, khởi động xe.Một hồi sau, không thấy Sở Điềm nói chuyện liền quay đầu lại hỏi: "…tintức gì?"Sở Điềm cảm giác bản thân nếu như sắp chết, thì là do Sở Chiêu Dươnglàm nghẹn chết.Còn chút tình cảm anh em không.Không hỏi cô ở bệnh viện có mệt không, đói không, mua chút đồ uống,điểm tâm cho cô, để cô lấp đầy bụng trên xe, mở miệng là hỏi người congái khác, thật khiến lòng cô nguội lạnh!Sở Điềm chửi thầm xong, đột nhiên nói: "Cố Niệm bị thương rồi.""Két——"Sở Chiêu Dương lập tức phanh lại, dừng xe bên đường.Sở Điềm không có chút chuẩn bị, cả người ngã mạnh về phía trước, xuýtchút đập trúng đầu."Anh làm gì thế!" Sở Điềm hoảng hốt kêu lên."Bị thương thế nào?" Sở Chiêu Dương trầm giọng hỏi, mặt đầy căngthẳng.Sở Điềm kể lại chuyện Cố Niệm bị thương, sờ vào cằm phân tích: "Emcảm thấy nhất định là đã đắc tội với ai rồi.
Hơn nữa dao cứ nhắm vào mặtcô ấy, có lẽ đắc tội với phụ nữ, như tình địch trong bóng tối chẳng hạn."Sở Chiêu Dương nghiến răng, cô gái này, sao một phút cũng không ngừngnghỉ, lại có thêm một tình địch.Vì vậy, lại có thêm một người đàn ông?Sở Chiêu Dương bực bội, hận không thể đi bắt Cố Niệm ra ngay lập tức,hỏi cô bình thường đã đụng chạm phải ai.Nghĩ đến chuyện tối qua đi tìm cô, cô đã bị thương, bản thân lại không chúý đến, càng chau mày tự trách.Tối qua nắm lấy cổ tay cô, cùng cô giằng co một hồi, không biết có làm côbị thương không nữa."Từ ngày mai, mỗi ngày em đi xem cô ấy, nên thay thuốc thì thay thuốc."Sở Chiêu Dương nói, bình tĩnh khởi động lại xe chạy đi.Sở Điềm: "…"Anh người ta ở cạnh chị dâu, đều là chị dâu lấy lòng em dâu.Đến lượt cô thì phải giúp anh trai theo đuổi chị dâu, còn phải làm trâu làmngựa, số mệnh thật là!"Sao anh không đi?" Sở Điềm lập tức hỏi, "Anh à, anh cứ rầu rĩ thế nàythật sự không ổn.
Lo cho người ta thì đích thân đi gặp, nếu không người tasẽ nghĩ anh không quan tâm.""Phải đi công tác," Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng giải thích."Sao lại phải đi công tác nữa? Không phải vừa trở về sao, vết thương củaanh còn chưa khỏi." Sở Điềm bất mãn nói, "em nói với anh, chuyện anh bịthương em đã giúp anh giấu mọi người trong nhà, hiện giờ là thời gian đặcbiệt, anh đi lại gặp phải thương tích gì, em sẽ không giúp anh giấu nữa."Mí mắt Sở Chiêu Dương dịu dàng hơn, nhẫn nại nói: "Chuyện của thànhphố S, cần phải đến kết thúc công việc."Sở Điềm nghe xong càng không yên tâm, hiếm khi Sở Chiêu Dương nhẫnnại nói: "Lần này đã có chuẩn bị, không thành vấn đề."Vì thế trưa mỗi ngày Sở Điềm đều đến sở cảnh sát, cương quyết thi hànhmệnh lệnh của Sở Chiêu Dương, kiểm tra vết thương, thay thuốc cho CốNiệm, thuận tiện xem xem trong sở cảnh sát có người trẻ tuổi nào có tình ývới Cố Niệm không, giúp Sở Chiêu Dương giám sát.------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...