dương“Cái này...” Sở Điềm biết rõ, Sở Chiêu Dương nghe thấy Ngôn Sơ Vi đếnnên mới trở về phòng, rõ ràng là không muốn gặp chị ta.Trước kia Sở Chiêu Dương chỉ lạnh nhạt với Ngôn Sơ Vi.
Ngoại trừ ngườinhà và một vài người bạn thân, Sở Chiêu Dương đối với bất kỳ ai cũngthế, nên Sở Điềm cũng không cảm thấy kỳ quái.Còn Ngôn Sơ Vi luôn rất bao dung, tuy thái độ của Sở Chiêu Dương lạnhlùng, lời nói khó chịu nhưng Ngôn Sơ Vi vẫn không bị dọa chạy mất.
Mỗilần nhìn thấy Sở Chiêu Dương, chị ta vẫn rất lịch sự thân thiết.Sở Điềm cũng không phải muốn tác hợp cho họ, cô chỉ là muốn Sở ChiêuDương quen biết thêm vài người, tính cách có thể sẽ cởi mở hơn một chút.Dù cho mấy năm nay Sở Chiêu Dương so với lúc vừa được cảnh sát cứuthoát về đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng nói cho cùng, trong lòng anh vẫn còntồn tại một cái bóng tâm lý, mới tạo nên tính cách hiện tại của anh.Sở Điềm thật lòng mong Sở Chiêu Dương có thể triệt để bước ra khỏi cáibóng tâm lý đó, có thể cởi mở vui vẻ hơn một chút.Sở Chiêu Dương lớn hơn cô 8 tuổi, lúc Sở Chiêu Dương xảy ra chuyện, côvẫn chưa ra đời.
Nhưng nghe ba mẹ cô kể lại, trước năm 7 tuổi, Sở ChiêuDương cũng giống như những bé trai bình thường khác vậy, nghịch ngợmphá phách, thường cười xấu xa đi khắp nơi bày trò đùa dai.Bây giờ cô không dám mong Sở Chiêu Dương có thể trở lại như xưa,nhưng cũng mong anh có thể cười nhiều một chút, kết giao nhiều bạn bè,tính phòng bị đừng cao như thế nữa.Nhưng hình như từ sau lần trước, Sở Chiêu Dương đối với Ngôn Sơ Vikhông chỉ là lạnh nhạt.
Trước đây ít nhiều còn gật đầu với chị ta, phản ứngmột chút.
Nhưng tình hình hôm nay, anh ấy dường như cả phản ứng cũngkhông muốn phản ứng với Ngôn Sơ Vi nữa.Sở Điềm đang định lên tiếng ngăn cản Ngôn Sơ Vi thì cửa phòng ngủ độtnhiên bị mở ra, nét mặt Sở Chiêu Dương lạnh lùng khó chịu đứng trongphòng.Ngôn Sơ Vi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lúc này hai người mộtngười đứng trong một người đứng ngoài, có thể nói khoảng cách tương đốigần, Ngôn Sơ Vi cũng có thể ngửi được hương bạc hà truyền đến từ cơ thểanh, dễ chịu khiến tim cô không ngừng đập mạnh.Những người đàn ông bên cạnh cô đều dùng nước hoa nam, mùi hương rấttao nhã rất lịch thiệp, cộng thêm phong thái và sự nghiệp thành công củahọ càng thêm mê người.Nhưng Ngôn Sơ Vi vẫn thích nhất hương bạc hà trên người Sở ChiêuDương, rất đặc biệt, dễ chịu và quyến rũ.
Cô thậm chí còn nghi ngờ trênngười anh có phải có loại thuốc gì đó không, sao mỗi lần cô ngửi thấy mùihương đó đều toàn thân mềm nhũn, chỉ muốn nhảy vào lòng Sở ChiêuDương.“Chiêu Dương.” Ngôn Sơ Vi mỉm cười tràn đầy vẻ bất ngờ, đang địnhbước vào phòng.Sở Chiêu Dương thần sắc vẫn lạnh nhạt, rất có chừng mực đứng ngănkhông cho cô vào.Ngôn Sơ Vi bấy giờ mới nhận ra điểm không đúng, nụ cười trên mặt chợttắt, hỏi: “Chiêu Dương, anh bị thương sao còn bước xuống giường vậy?Mau trở về nằm đi.”Trên mặt Sở Chiêu Dương vẫn không có chút biểu cảm nào, dứt khoáttránh đôi tay định đỡ lấy anh của Ngôn Sơ Vi, nói: “Phòng ngủ không tiệnđể người ngoài vào.”Ngôn Sơ Vi vốn định cứ thuận theo tự nhiên mà bước vào, kết quả chỉđành thu chân lại, nét mặt thẹn thùng nửa đỏ nửa xanh.Sở Chiêu Dương lại chẳng chút nể tình, đem hai từ người ngoài nói ra mộtcách rõ ràng như thế, giống như một cú tát mạnh trực tiếp đánh vào mặtcô.Cô biết tính cách Sở Chiêu Dương trước nay luôn như thế, nhưng tuyệt đốicũng không phải dạng người không biết đối nhân xử thế.Nhưng bây giờ, anh lại thẳng thắn nói như tát vào mặt cô vậy.“Tôi phải nghỉ ngơi rồi, không tiễn.” Sở Chiêu Dương không chút nể tìnhđóng sầm cửa lại trước mặt Ngôn Sơ Vi.Trước đó Ngôn Sơ Vi vắt cạn trí óc muốn vào phòng ngủ bằng được nênđứng ngay cạnh cửa, lúc cửa đóng lại, suýt nữa đập vào mũi của cô.Sở Điềm khó xử nhìn Ngôn Sơ Vi, nói: “Chị Sơ Vi, thật ngại quá, anh emthật sự bị thương nên rất mệt, bằng không anh ấy sẽ không thế đâu, chịtuyệt đối đừng để bụng nhé.”------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...