Ngôn Sơ Vi đột nhiên nhìn chằm chằm vào Cố Niệm, hỏi: “Niệm Niệm,em sẽ giúp chị chứ?”“Giúp chị?” Cố Niệm kinh ngạc hỏi, “Chị Sơ Vi, có phải chị đã tìm nhầmngười rồi không? Em có thể giúp gì được cho chị chứ? Nếu chị muốn tìmngười giúp thì nên tìm Sở Điềm mới đúng.”“Em với Tiểu Điềm không phải là bạn tốt sao?” Ngôn Sơ Vi cười nói,“Chắc em sẽ thường gặp em ấy, lúc ở cùng Tiểu Điềm, giúp chị tạo thêmcơ hội, có được không?”Cố Niệm làm sao cũng không thể nói ra chữ “Được” ra, cứ nghẹn ở cổhọng, khó chịu đến đau nhức.Cố Niệm đang định tìm lý do từ chối, điện thoại liền vang lên.
Lấy điệnthoại ra xem, cô lại thấy là Sở Điềm gọi đến.Cô nhìn Ngôn Sơ Vi một cái, chợt muốn ra ngoài mới bắt máy.
Không biếtvì sao, nói chuyện điện thoại với Sở Điềm, cô cũng không muốn để NgônSơ Vi nghe.Ngôn Sơ Vi lại nghía qua nhìn thấy tên trên màn hình, liền cười nói: “TiểuĐiềm gọi đến kìa, em mau nghe đi, do dự gì thế.”Cố Niệm cười gượng gạo, chỉ đành nghe điện thoại trước mặt Ngôn Sơ Vi:“A lô.”“Niệm Niệm, tớ nói cho cậu biết, anh tớ bị thương rồi.” Trong điện thoại,giọng Sở Điềm lo lắng nói.“Cái gì?” Cố Niệm nhìn Ngôn Sơ Vi một cái, cũng không còn sức để ý côta nghĩ thế nào, trực tiếp đứng dậy bước ra ngoài phòng làm việc.Ánh mắt Ngôn Sơ Vi sáng lên, sau khi Cố Niệm rời khỏi, cô ta cũng lặnglẽ bước đến bên cửa.Nhẹ nhàng đẩy một vài lá chắn trên cửa lên, vừa khéo nhìn thấy Cố Niệmđang bước sang cách đó vài bước, lưng xoay về phía cửa.Chỉ nghe thấy Cố Niệm hỏi: “Sao vậy? Sao anh ấy lại bị thương, bị thươngcó nặng không?”Sở Điềm vừa nghe Cố Niệm lo lắng hỏi một tràng như thế, liền cảm thấychuyện này có cửa thành công rồi! Xem ra Cố Niệm đối với anh trai côcũng không phải không có cảm giác.“Là bị trúng đạn.” Sở Điềm giải thích, “May mà anh tớ tốt số, chỉ bịthương ở vai thôi.”“Bị thương lúc nào vậy?” Cố Niệm hỏi, nhớ lại tối qua lúc nhìn thấy anh,hình như vẫn bình thường, không lẽ là chuyện sáng sớm hôm nay?Nhưng cô lại nhớ đến sắc mặt trắng bệch của anh hôm qua, giờ nghĩ kỹ lạithì thấy không ổn lắm, hình như sắc mặt của anh ấy tối qua cũng khôngbình thường.Nhưng lúc đó tâm tư Cố Niệm đặt hết vào việc xin lỗi, sau đó lại vì câu nóicủa Sở Chiêu Dương mà hồn xiêu phách lạc nên cũng không chú ý kỹ.Bên kia điện thoại, Sở Điềm do dự một lúc, cuối cùng cũng nói tiếp: “Hômtrước anh ấy đi công tác đã bị thương rồi.
Nhà bọn tớ có một viện nghiêncứu chuyên nghiên cứu dược liệu, mới nghiên cứu ra một loại thuốc, mộtkhi ra mắt, sẽ gây tổn thất lớn tới lợi ích của các thể lực xã hội đen.
Khôngbiết là người của thế lực nào đến cướp thuốc đã bắn bị thương anh tớ.”Cố Niệm sững người, nói như thế, anh ấy đã bị thương từ lâu.
Hôm quađến gặp cô, trong người vẫn đang bị thương.Cố Niệm nhớ lại nụ hôn trên xe.Trên vai anh rõ ràng bị thương, thế mà còn làm động tác mạnh như thế.Còn cô, lại vì một người nhìn sơ qua chỉ hơi giống Ngôn Luật một chút,nhưng thực tế lại không thể chắc chắn, mà vứt bỏ Sở Chiêu Dương đang bịthương trong người vẫn vội vã trở về, vừa xuống máy bay đã lập tức chạyđến tìm cô ở lại đó.Chẳng trách anh lại tức giận như thế, nói gì cũng không chịu tha thứ chocô, cả nói chuyện cũng không muốn nói nhiều với cô.Nếu nói ban đầu cô còn cảm thấy uất ức thì giờ chỉ còn lại áy náy.Quả nhiên, nghe thấy những điều Sở Điềm nói đã chứng thực suy đoán củacô: “Vốn dĩ bác sĩ bảo anh tớ ít nhất phải nghỉ ngơi thêm một tuần nữa mớicó thể trở về, nhưng anh ấy kiên quyết hôm qua phải về, chính là vì muốnchúc mừng cậu.
Thật ra, tối qua miệng vết thương vẫn chưa lành.
Khôngbiết hôm qua anh ấy làm gì khiến miệng vết thương lại bị rách ra.
Tối quacòn về muộn như thế cũng là do phải xử lý vết thương đó.”------oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...