Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Lúc đó Giáp hai đi qua, nói: “Nể mặt là đồng nghiệp của nhau, nhắc nhở cô ấy một lần là đủ rồi. Nếu cô ấy vẫn chưa từ bỏ thì không thể trách được người khác.”

“Ừ.” Giáp một gật đầu, cũng không để tâm chuyện của Hà Nhược Di nữa.

***

Giáp một và Giáp hai xoay người trở lại, đúng lúc nhìn thấy Phó Dẫn Tu trong phòng làm việc đi ra.

“Ông chủ.” Giáp một và Giáp hai đồng thanh gọi.

Phó Dẫn Tu chỉ vào mặt mình, “Mặt tôi có biểu cảm gì không đúng sao?”

Giáp một, Giáp hai: “…”

Không có gì không đúng cả.

Hai người họ không nói gì, nhưng trên mặt thể hiện suy nghĩ đó.

Phó Dẫn Tu bối rối, tự nói tự trả lời: “Đồng Đồng nói không thích dáng vẻ này của tôi?”


Cổ họng Giáp một cử động, anh ta nghĩ, có lẽ anh ta đã hiểu được ý của Minh Ngữ Đồng.

Mỗi lần đối diện với Minh Ngữ Đồng luôn cẩn trọng, hạ thấp bản thân xuống cực điểm, không giống anh bình thường chút nào.

Thật không ngờ Minh Ngữ Đồng cũng nghĩ như vậy!

Nói như vậy, thật ra cô Minh vẫn còn rất quan tâm ông chủ.

Nếu không quan tâm, sao lại nói không muốn nhìn thấy dáng vẻ đó của Phó Dẫn Tu chứ?

Giáp một không khỏi vui mừng cho Phó Dẫn Tu, Minh Ngữ Đồng không hề muốn tránh xa, vô tình với Phó Dẫn Tu như cô thể hiện. E rằng trong lòng cô vẫn còn yêu Phó Dẫn Tu.

Giáp một suy nghĩ, cảm thấy chuyện này không thể nói lung tung được. Lỡ ông chủ lại bị từ chối thì sẽ tổn thương rất nặng. Vẫn nên quan sát rồi hãy nói.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Ngữ Đồng vừa định vào công ty, khi vào đến cửa, sau lưng nghe thấy tiếng gọi: “Đồng Đồng!”

Là giọng nói mềm dẻo dễ nghe của Tiểu Cảnh Thời.

Minh Ngữ Đồng ngạc nhiên xoay người lại, nhìn thấy một chiếc Mercedes đen đậu bên đường.

Tiểu Cảnh Thời ngồi ở ghế sau, cửa sổ xe được hạ xuống, cậu bé chồm nửa người ra ngoài.

Rất may bên cạnh có Giáp bốn đang ngồi, hai tay đang ôm chặt eo của cậu, ngăn cản Tiểu Cảnh Thời vì kích động mà ngã ra ngoài cửa sổ.

Minh Ngữ Đồng vội vàng đi qua, Tiểu Cảnh Thời vẫy tay với Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng, mẹ vào đây đi.”

Minh Ngữ Đồng nhìn đồng hồ, Tiểu Cảnh Thời có lẽ còn ở đây được chút nữa, sẽ không bị trễ, cô liền ngồi vào xe.

“Sao con lại đến đây?” Minh Ngữ Đồng ngạc nhiên ôm Tiểu Cảnh Thời ngồi lên chân mình.

Ở trước mặt Giáp ba và Giáp bốn, Tiểu Cảnh Thời rất ngại ngùng, cảm thấy mình lớn như vậy rồi mà vẫn còn bị ôm như thế, thật sự rất khó coi.


Nhưng mà Tiểu Cảnh Thời thật sự rất thích cảm giác được mẹ ôm. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng được mẹ ôm.

“Đồng Đồng, cho mẹ nè.” Tiểu Cảnh Thời lấy cặp lông giữ nhiệt từ trong tay Giáp bốn nhét vào trong lòng Minh Ngữ Đồng.

“Là ba con nấu sao?”

“Đúng vậy!” Tiểu Cảnh Thời gật đầu thật mạnh, “Hôm trước ba bận việc suốt đêm ở công ty nên không nấu, tối hôm qua về sớm thì bắt đầu túc trực trong nhà bếp.”

Bận cả đêm…

Chả trách hôm qua lúc gặp anh, cảm thấy gương mặt anh rất mệt mỏi. Cô còn cho rằng vì cô nên anh mới mệt mỏi như vậy.

Hôm trước anh bận cả đêm ở công ty, hôm qua ở công ty chắc chắn cũng không nghỉ ngơi, tối qua trở về, khó khăn lắm mới rảnh rỗi nhưng lại không nghỉ ngơi mà lại thức hầm canh cho cô.

Minh Ngữ Đồng ôm lấy lồng giữ nhiệt, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Đôi mắt Tiểu Cảnh Thời sáng long lanh, đầy mong đợi hỏi cô: “Đồng Đồng, mẹ sẽ uống phải không?”

Không biết Tiểu Cảnh Thời có biết chuyện lần trước canh bị cô đem đổ đi không. Minh Ngữ Đồng vẫn luôn áy náy vì chuyện này, trong lòng càng thêm khó chịu.

Cô gật đầu thật mạnh, “Sẽ uống.”

Tuy cô không muốn lại dính líu đến Phó Dẫn Tu, nhưng trong lòng vẫn không kiềm được nghĩ đến dáng vẻ thất vọng hiu hắt của anh.


Tiểu Cảnh Thời vui vẻ nhoẻn miệng cười, “Thật không? Con nói với ba, ba nhất định sẽ rất vui!”

Minh Ngữ Đồng suy nghĩ, nói: “Vậy thì con nói với ba con, sau này đừng hầm canh nữa. Cả ngày bận bịu công việc, buổi tối nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Tiểu Cảnh Thời mắt sáng rỡ, tinh nghịch hỏi: “Đồng Đồng, mẹ đang đau lòng cho ba con sao?”

Minh Ngữ Đồng ngẩn ra, vội nói: “Không có, chỉ là không cần ba con phải làm vậy.”

Tròng mắt Tiểu Cảnh Thời xoay một vòng, không tin cho lắm.

Chú Hàn nói phụ nữ thường nói một đằng nghĩ một nẻo. Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại suy nghĩ khác.

Tuy miệng Đồng Đồng nói như vậy, nhưng ánh mắt lúc nãy cô nhìn vào lồng giữ nhiệt, dường như đã bị ba làm cho cảm động.

Ba ơi, cố lên!

Để ba và Đồng Đồng tái hợp, cậu đồng ý làm sứ giả nhỏ mỗi ngày.

Minh Ngữ Đồng cầm cặp lồng giữ nhiệt vào phòng làm việc. Cô mở nắp ra, trên nắp còn kèm thêm một cái muỗng nhỏ. Canh hơi đặc có màu trắng sữa, trên bề mặt không có chút mỡ nào. Rõ ràng vẫn có thể ngửi được mùi thuốc bắc, tương tự như mùi thuốc cô thường uống nhưng đã nhạt đi rất nhiều, không đắng như vậy nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui