Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Nghe đến đây, Tưởng Lộ Liêm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất hiện giờ Minh Ngữ Đồng vẫn không có ý định tái hợp với Phó Dẫn Tu. Nếu lòng Minh Ngữ Đồng cứ hướng về phía Phó Dẫn Tu, anh ta sẽ không có chút cơ hội nào.

“Bất luận là chuyện gì, tôi cũng sẽ đặt con trai lên vị trí số một. Đã rất nhiều năm tôi không ở bên cạnh nó, khiến nó thiếu đi tình thương của mẹ. Hiện giờ dù đã gặp lại nhưng tôi lại vì tâm tư riêng của mình mà không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh.”

“Ngoài chuyện bản thân không muốn dính đến chuyện tình cảm thì cũng là vì tôi không thể nào cho con mình một gia đình hoàn chỉnh, tôi có mặt mũi nào đi lập gia đình với người khác chứ?”

“Nhưng em có từng nghĩ, Phó Dẫn Tu cũng sẽ lập gia đình. Nếu em không tái hợp với anh ta, sẽ có một ngày anh ta lấy người khác. Đến lúc đó bọn họ sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, còn em trở thành người cô đơn một mình, không ai quan tâm đến tình cảnh của em.”

“Vậy thì đã sao? Những gì tôi có thể làm cho nó tôi đều sẽ làm hết. Dù cho Phó Dẫn Tu lập gia đình, nhưng đó cũng không phải là mẹ đẻ của thằng bé.”

Tưởng Lộ Liêm trầm ngâm. Chuyện này đối với anh ta mà nói, thật sự khiến anh ta bất ngờ. Minh Ngữ Đồng có con, dù thật sự kết hôn với anh ta thì một nửa tâm tư cũng sẽ đặt trên người con trai cô. Hơn nữa, nhìn thái độ của Phó Dẫn Tu đối với Minh Ngữ Đồng, hoàn toàn không thể dễ dàng bỏ qua. Sau này khó tránh vì con trai mà lại dính lấy nhau. Ai có thể bảo đảm, Minh Ngữ Đồng sẽ không lay động đến phút cuối?


Tưởng Lộ Liêm là người làm ăn, đã sớm quen tính toán rất cả mọi chuyện.

“Hơn nữa…” Minh Ngữ Đồng lại nói.

Lần này, sắc mặt của Minh Ngữ Đồng càng nghiêm trọng hơn, khiến cho Tưởng Lộ Liêm có một dự cảm không lành.

Minh Ngữ Đồng hít một hơi thật sâu, nói: “Hơn nữa, tôi không sinh con được nữa.”

Biểu cảm của Tưởng Lộ Liêm lúc này không thể dùng từ chấn động để hình dung nữa.


“Năm đó sau khi tôi sinh con xong thì gặp phải một số chuyện, không thể điều dưỡng tốt cơ thể, khiến bệnh chữa mãi không khỏi, rất khó mang thai lần nữa.”

“Lẽ nào không trị được sao? Không thể bồi bổ cơ thể lại sao?”

Minh Ngữ Đồng cười khổ, “Tôi đã điều dưỡng bảy năm rồi, nhưng vẫn không có khởi sắc, anh nói xem? Cứ liên tục uống thuốc, chẳng qua cũng chỉ cho bản thân một tia hi vọng mà thôi.”

“Hôm nay tôi đã nói hết tất cả mọi chuyện với anh rồi, tuy anh không phải là con một, nhưng ba mẹ anh cũng không thể để mặc anh không thể có con của mình. Không nói đến trưởng bối trong nhà anh, ngay chính bản thân anh chắc cũng không muốn không có một đứa con cho riêng mình đâu nhỉ? Lộ Liêm, chúng ta không hề có tình cảm sâu nặng, không có những thời khắc khó quên, không đủ lí do để chúng ta rõ ràng biết có rất nhiều chướng ngại giữa hai người nhưng vẫn kiên quyết ở bên cạnh nhau.”

“Anh có thiện cảm với tôi, nhưng thiện cảm đó không đủ để anh phải hi sinh nhiều như vậy. Nếu anh vẫn cứ khăng khăng quyết tâm kiên trì thì sau này anh sẽ hối hận đấy. Hơn nữa tôi biết rõ mọi chuyện, càng không thể lựa chọn liên lụy anh.”

Tưởng Lộ Liêm ngại ngùng mím môi, đến nở nụ cười an ủi cũng không thể làm được.

Minh Ngữ Đồng lại cười rất tự nhiên, “Nếu anh cảm thấy tôi nói có lý, hãy nghiêm túc suy nghĩ, tìm kiếm người thật sự hợp với mình, tôi sẽ rất vui vẻ chúc phúc cho anh. Anh thậm chí không cần cảm thấy khó xử, đó vốn là những gì tôi muốn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui