Minh Ngữ Đồng nhìn Tưởng Lộ Liêm, hơi mỉm cười, nói: “Xem ra bữa ăn tối nay không thể tiếp tục nữa rồi.”
Tưởng Lộ Liêm nghe thấy liền hiểu ý của cô. Cho dù bọn họ có đổi địa điểm, Phó Dẫn Tu vẫn có thể đi theo.
“Xin lỗi, vốn định nói chuyện với em một chút.” Tưởng Lộ Liêm nói, “Đành phải đợi cơ hội khác rồi. Để anh đưa em về.”
Minh Ngữ Đồng gật đầu, nhìn Phó Dẫn Tu một cái, “Hiện giờ tôi muốn về nhà, không lẽ anh vẫn muốn đi theo?”
Phó Dẫn Tu mím môi, bước qua bên cạnh nhường đường. Anh muốn đưa Minh Ngữ Đồng về nhà, nhưng lời lại không nói ra được. Vì cô sẽ không đồng ý.
Minh Ngữ Đồng mắt nhìn thẳng trực tiếp đi lướt qua người anh, ánh mắt Phó Dẫn Tu nhìn theo chăm chú. Đúng lúc nhìn thấy Tưởng Lộ Liêm ân cần mở cửa nhà hàng cho Minh Ngữ Đồng, che chắn cho cô ra ngoài.
Phó Dẫn Tu tức giận, sau đó mỉa mai nhếch môi, nhìn anh ta ân cần, chỉ thiếu chút là gật đầu khom lưng, thật khoa trương. Trong lòng mắng thầm như vậy, nhưng vẫn lập tức đi theo.
Trên xe Tưởng Lộ Liêm có Minh Ngữ Đồng, vì thế bảo vệ trong khu nhìn thấy thì không cản họ lại. Nhưng Phó Dẫn Tu lại không thể đi qua, đành phải đậu xe dừng lại ở bên đường.
Tưởng Lộ Liêm dừng xe ở trước nhà của Minh Ngữ Tiền, Minh Ngữ Đồng không vội xuống xe. Cô mở dây an toàn, hơi nghiêng người nhìn Tưởng Lộ Liêm.
“Lộ Liêm, những lời trước đó anh nói với tôi, tôi đã suy nghĩ rất cẩn trọng. Xin lỗi, bất luận là hai năm, ba năm hay là năm năm tôi đều không thể đồng ý với anh. Vì thế tôi không muốn anh lại lãng phí thời gian.”
“Ngữ Đồng…” Tưởng Lộ Liêm vừa mở miệng, liền bị Minh Ngữ Đồng cản lại.
“Anh nghe tôi nói đã, ý của anh tôi hiểu rất rõ. có lẽ anh cảm thấy đó chỉ là quyết định hiện tại của tôi, tương lai có thể sẽ thay đổi. Nhưng đối với chuyện này tôi đã suy nghĩ bảy năm rồi.”
“Tôi rất cảm ơn sự chân thành của anh đối với tôi, vì thế tôi không thể làm lỡ thời gian của anh. Tôi không thể đáp lại tình cảm của anh, như vậy không công bằng với anh.”
“Không sao, anh có thể đợi.” Tưởng Lộ Liêm vội vàng nói, rất sợ Minh Ngữ Đồng lập tức phủ định ngay.
Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Nhưng đó không phải là chuyện có thể giải quyết bằng thời gian.”
Minh Ngữ Đồng cúi đầu, hít một hơi thật dài. Cô ngập ngừng nói: “Chuyện tôi sắp nói với anh, hi vọng anh đừng nói ra ngoài.”
Tưởng Lộ Liêm nhìn cô đầy nghi ngờ, chuyện gì mà khiến cô thận trọng như vậy?
“Ừ.” Tưởng Lộ Liêm gật đầu, “Anh sẽ không phụ lòng tin của em.”
“Tôi có một đứa con.”
Lần này Tưởng Lộ Liêm thật sự bị sững sờ.
Không biết vì sao anh ta lại nghĩ tới Phó Dẫn Tu, cảm giác đứa trẻ đó có lẽ là của cô và Phó Dẫn Tu?
Từ phản ứng của cô đối với Phó Dẫn Tu có thể nhìn ra giữa hai người có một ràng buộc không hề nhỏ. Lúc nãy ở trong nhà hàng, anh ta đã có cảm giác như vậy. Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu lời qua tiếng lại với nhau, tuy đều là Minh Ngữ Đồng mỉa mai Phó Dẫn Tu, nhưng anh ta lại có cảm giác không thể chen vào được.
Trước đây, anh ta từng rất tự tin, có thể dựa vào sự chân thành của mình để cảm động cô, để cô tin tưởng anh ta, yêu thêm lần nữa. Nhưng càng tiếp xúc nhiều, anh ta càng phát hiện, tình cảm của Minh Ngữ Đồng và Phó Dẫn Tu rất sâu nặng.
“Là Phó Dẫn Tu phải không? Đứa trẻ đó, là của em và Phó Dẫn Tu phải không?”
Minh Ngữ Đồng không trả lời, chỉ nói: “Tôi luôn giấu chuyện này, không phải vì bảo vệ bản thân tôi mà là vì bảo vệ con tôi. Tôi không muốn cuộc sống của nó bị quấy nhiễu.”
“Anh hiểu.” Tưởng Lộ Liêm nói, “Em yên tâm, anh sẽ không phụ lòng tin của em, chuyện này anh sẽ không nói ra ngoài.”
Minh Ngữ Đồng cảm kích nói: “Cảm ơn anh. Cách đây không lâu, tôi mới gặp lại nó. Cả đời này, e rằng tôi không thể cho nó một gia đình hoàn thiện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...