Lẩn này khác với lần trước, lần trước còn có đồng nghiệp của Cổ Niệm nên
vân có chút cô kỵ. Nhưng bây giờ trong nhà chỉ có Cô Niệm, mà thím Dư
lại giông như không tôn tại, không gì có thể ràng buộc được anh lúc này. Phần xấu xa trong anh cứ thôi thúc anh đi tìm Cổ Niệm.
Cơ mà, Cổ Niệm còn đang bị thương, lúc này mà đi chiếm tiện nghi thì thật không có nhân tính.
Nhưng sạo có thể gọi đấy là chiếm tiện nghi chứ? Đó là quan tâm cô ấy mà! Ngủ cùng cô ấy, chứ có phải làm chuyện gì đâu...
Nhỡ chẳng may vết thương của cô ấy có vấn đề gì thì sao? Sở Chiêu Dương xoay người ngồi dậy, vò đầu phân vân hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định theo tiêng nói của phản xâu xa trong mình mà đi vào phòng ngủ đôi diện - phòng Cổ Niệm đang ngủ.
Còn đang do dự có nên vào hay không thì bỗng anh nghe thấy bên trong truyền đến tiêng kinh hỏ nho nhỏ của Cổ Niệm.
Sở Chiêu Dương không nghĩ gì nữa mà nhanh chóng đẩy cửa tiến vào.
Cổ Niệm đang ngồi thở dốc ở trên giường, anh đi tới thì phát hiện toàn thân cô đều là mỏ hỏi.
Bỗng dưng thấy một bóng đen xuất hiện trong bóng tối, Cổ Niệm bị dọa sợ hết cả hôn.
“Là anh.” Sở Chiêu Dương lên tiếng.
Lúc này Cổ Niệm cũng đã nhìn ra đó là Sở Chiêu Dương, cô thở phào một hơi rồi nhỏ giọng nói: “Anh làm tôi sợ chêt khiêp.”
Sở Chiêu Dương ngôi xuông bên cạnh cô: "Vừa rồi em gặp ác mộng sao?”
“Tôi làm anh tỉnh giấc à?” Cổ Niệm ngại ngùng hỏi, vừa nãy cô kêu to như vậy sao?
Bị ác mộng bủa vây, cô thực sự không để y đến mấy thứ này.
Vành tai Sở Chiêu Dương đỏ bừng lên, có đánh chết anh cũng không nói mình qua đây để chiêm tiện nghi.
Thế là, anh đường hoàng nói: “Anh ngủ không sâu.”
Cổ Niệm không chút nghi ngờ gì, Sở Chiêu Dương vốn cũng hay gặp ác mộng nên cũng có thể là chảt lượng giảc ngủ không tổt.
Nhưng, thực sự thì có Sở Chiêu Dương ở đây, cô cũng yên tâm hơn nhiều. Cổ Niệm muốn đưa tay lau mồ hôi, nhưng chợt nhớ ra tay mình đang bị thương, cô bèn cười trừ nói: “Trong mơ tội thấy mình vẫn đang ở trong phiến nủi đó, không có ai tìm được tôi. Tôi đợi ở đó rất lâu, rât lâu... sau đó tôi kiệt sức ngã xuông... con sói đó liên chạy đên nhào vào người tôi...” “Sói không cắn chết tôi luôn mà vẫn giữ tôi sống rồi cứ thể ăn chân tôi, tôi đau lắm nhưng vân tình táo và...” và nhìn thây Hứa Thành Nghị và Ngôn Sơ Vi tươi cười đi tới, đãc ý nhìn cô bị sói ăn thịt. Từ khi phát hiện dụng cụ có vấn đề, cô đã nghi ngờ là do Hứa Thành Nghị giở trò. Hứa Thành Nghị vôn có thành kiên sâu sắc với cô, làm hỏng mây thứ đó để đổi phó với cô cũng không phại là không có khả năng. Không nhât định là muôn đòi mạng của cô, nhưng chắc chăn là muôn để cô phải ăn chút khổ sở. Từ phản ứng của Hứa Thành Nghị tối nay khi mọi người tìm được cô cho thấy anh ta có hiêm nghi rất lớn. Về phân Ngôn Sơ Vi, cô ta có biêt hay không và đóng vai trò gì trong chuyện này thì cô còn chưa chắc chăn được. Cho nên, cô mới không nói ra về sau. Tât cả đều chỉ là suy đoán của cô,cô không muôn nói ra những điêu không có căn cứ khiên Sở Chiêu Dương cảm thây cô đang đặt điêu nói xâu bọn họ. Cô đã từng bị vu oan, nên không hề muốn làm chuyện như vậy với người khác. “Và làm sao?” Sở Chiêu Dương truy hỏi. Cổ Niệm lắc đầu: “Và nhìn thấy có người đang vây xung quanh nhìn.” “Ai?” Sở Chiêu Dương lập tức hỏi. “Không... không nhìn rõ, trong mơ gương mặt đó rất mơ hồ.”
Sở Chiêu Dương không nói gì chỉ nhìn cô, cũng không biết anh có tin cô hay không.
Cổ Niệm bị Sở Chiêu Dương nhìn như vậy thì cảm thấy không chịu nổi, nghĩ nhất định là anh đã phát hiện cô đang nói dôi. Cô đang định nói những suy nghĩ của mình ra thì bông nhiên bị Sở Chiêu Dương ôm vào trong lòng.
Mặt cô dán lên trên lồng ngực anh nên cảm nhận được rõ ràng tiếng trái tim anh đang đập mạnh.
“Không có chuyện nữa rồi, em ngủ đi.”
Sở Chiêu Dương nói xong thì hơi ngừng lại, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Tôi ngủ cùng em.”
Cố Niệm: “...” Cái gì?
Còn chưa kịp phản đối, cô đã bị Sở Chiêu Dương ôm chặt vào trong lòng rồi nằm xuông.
Sở Chiêu Dương thành thạo hôn vào trán cổ một cái: “Ngủ ngon.” Cổ Niệm: “...” Tại sao lại thành ngủ cùng nhau rồi chúc ngủ ngon rồi?
Rốt cuộc là tại sao mọi chuyện lại đi đến mức này, cô cũng không thể hiểu nổi nữa!
“Tôi... tôi không sợ nữa, tôi ngủ một mình được rồi.” Cổ Niệm vội nói “Anh không yên tâm.” Sở Chiêu Dương bình tĩnh nói. Nhưng... nhưng như vậy thì cô không ngủ được!
Cổ Niệm khẩn trương chớp chớp mắt, đôi lông mi dải nhẹ nhàng quét qua lồng ngực Sở Chiêu Dương khiên anh cảm thảy ngứa ngáy và tể dại.
Thỉnh thoảng Cổ Niệm lại động đậy cái đầu nhỏ của mình, một lúc lại cọ một cái, lúc sau lại cọ cái nữa.
Vốn dĩ vào lúc này năng lực tự khổng chế của anh đã không tốt lắm rồi nhưng cô ấy còn không chịu an phận như vậy.
Sở Chiêu Dương đột nhiên giữ lấy bả vai cô rồi xoay người một cái, ép cô xuống durói minh.
Cổ Niệm đang phát hoảng vì hành động của anh thì nghe Sở Chiêu Dương nói: “Nêu như em không ngủ được, chúng ta có thể làm việc khác.”
Hơi thở nóng bóng của anh phạ vào đôi môi, vào vành tai cô, Cổ Niệm khẩn trương nín thở, vội vàng nhăm chặt măt vào: “Tôi... tôi ngủ, tôi ngủ ngay đây.”
Sở Chiêu Dương nhìn bộ dạng của cô, chỉ còn thiểu vùi cái đầu vào nữa thôi là trăm phân trăm đà điêu luôn.
Sở Chiêu Dương lại nhẹ nhàng nằm xuống, một lần nữa ôm chặt cô vào lòng. Lần này, Cổ Niệm cũng không dám lộn xộn nữa.
***
Sáng sớm, trong giấc mơ Cổ Niệm đang đi tìm nguồn ấm áp, khi tìm được một nơi vừa âm áp lại vững chãi có tính đàn hỏi và còn thoải mái hơn cả chiêc chăn, cô liên theo bản năng rúc đầu vào đó như con cún con. Nhưng dần dần cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Lông mi cô khẽ động và dần dần mở ra.
Vừa mở mắt liên đập vào một lông ngực, cổ áo ngủ lộn xộn để lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Cổ Niệm cứng đờ người, lúc này cô mới nhớ ra cô đã ngủ cùng Sở Chiêu Dương một đêm.
“Tình rồi à?” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Cổ Niệm ngẩng đầu lên, khộng biết Sở Chiêu Dương đã thức dậy từ lúc nào, nhưng mà vân luôn duy trì tư thể này không thay đổi.
Giọng nói buổi sáng vừa lười biếng lại hơi khàn, vô cùng êm tai, cộng thêm cổ áo hơi mở rộng, nửa lộ nửa không vô cùng quyên rũ.
Sở Chiêu Dương liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã tám giờ. Xem xong, bỗng dưng anh quay người lại hôn cô. Cổ Niệm ngẩn người, để mặc anh xông vào tấn công cô.
Đến khi Sở Chiêu Dương ngưng lại để thở, Cổ Niệm vội vàng che đôi môi lại, đỏ bừng mặt nhìn anh.
Mới sáng sớm, anh không ngại bẩn sao? Hơn nữa... hơn nữa ai cho anh hôn cơ chứ! Hình như bắt đầu từ tối hôm qua, anh thích hôn là hôn thì phải.
Còn chưa có quan hệ gì với anh, anh dựa vào đâu để đối xử tùy tiện với cô như vậy chúr?
Cổ Niệm đau tay không thể đẩy Sở Chiêu Dương ra, vì thế liền tức giận xoay người đi không để ý đên anh nữa.
“Tôi đến công ty, chiều sẽ về.” Sở Chiêu Dương nói, rồi xuống giường. "Em ở đây cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm." Cổ Niệm kéo chăn che kín mình lại.
Một lát sau, cửa phòng đựợc mở ra, thím Dư bước vào thấy Cổ Niệm còn chưa dậy bèn vội vàng nói lời xin lỏi: “Cậu chủ đi rôi, tôi tưởng cô cũng dậy rôi nên...”
“Anh ta đi rồi thì có liên quan gì đến chuyện cháu dậy hay chưa đâu” Cổ Niệm nhỏ giọng lâu bâu.
Thím Dư cười cười, biết Cổ Niệm da mặt mộng nên bà cũng không nhắc tới chuyện hôm qua khi bà dậy đi vệ sinh thì đã nhìn thây Sở Chiêu Dương vào phòng cô.
"Cậu chủ suy nghĩ chu đáo, đã sai người sáng sớm mang quần áo mới tới đây cho cô, cô thử xem có vừa không.” Thím Dư nói xong liên chỉ vào một chiêc túi giây đặt trên ghê.
Cổ Niệm nói cảm ơn rồi đợi thím Dư ra ngoài mới ngôi dậy lây quân áo ra, sau khi mặc vào thì nhận ra sổ đo hoàn toàn vừa khít với người cô.
“Xem ra rất có kinh nghiệm, ôm mấy lần mà đã biết được kích cỡ của người ta, không biêt phải ôm bao nhiêu cô gái mới luyện ra được kỹ năng này.” Cô Niệm lâu bầu với cái gương.
Bởi vì tay không thể cử động nên đánh răng rửa mặt đều tương đối phiền phức, Cổ Niệm chỉ có thể dùng đầu ngón tay cảm khăn mặt xoa qua mặt rôi cảm bản chải đánh răng qua loa.
Chỉ việc này thôi mà cũng tốn mất không ít thời gian, đến khi xong xuôi cũng đã gần 9 giờ rưỡi.
Cổ Niệm ra khọi phòng liền ngửi thấy một mùi thơm vô cùng hấp dẫn, hình như thím Dư đang hâm canh.
Nhìn thấy cô tươm tất đi ra, thím Dư liền nói: “Ôi, sao cô không gọi tôi giúp? Tự mình xoay sở chắc khó khăn lãm.”
“Cũng không có gì, với lại tay cháu cũng không đau như hôm qua nữa, cho nên tự cháu xoay sở được rôi.” Cô Niệm cười nói rôi hít hít mũi: “Thím Dư, thím đang nâu gì vậy, thơm quá.” “Tôi hầm cháo cho cộ, bây giờ tay cô không tiện cầm đũa nên tôi dùng xương hầm cháo cho cô dê ăn, vân còn đặt trên bêp ninh đó, chọ thêm chút ruôc nữa là ngon lăm luôn.” Thím Dư nói xong liên đi múc cháo cho Cô Niệm. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
“Bây giờ thì ai đến nhi?” Thím Dư lấy làm lạ rồi đi ra mở cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...