Tình cảm của anh ta đối với Minh Ngữ Đồng thay đổi dễ dàng vậy, bảo người khác làm sao tin được chứ?
Đến bây giờ, cũng không dám khẳng định anh ta đối với Minh Ngữ Đồng rốt cuộc là vì yêu hay vì áy náy.
Nếu chỉ muốn đến để bồi thường, chút tình cảm thương hại đó, ai thèm chứ!
Chị của cậu không cần kiểu bồi thường tâm lý này!
“Phó Dẫn Tu, không lẽ bản lĩnh mở một phòng bệnh ở đây cũng không có sao?” Minh Ngữ Tiền lạnh giọng châm biếm, “Nằm ở đây đợi làm ra vẻ đáng thương, anh cho rằng anh bày dáng vẻ này ra, chị tôi sẽ tha thứ cho anh sao?”
“Tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ muốn trông chừng cô ấy, cố hết sức ở gần cô ấy thêm một chút, dù cho chỉ cách một cánh cửa.” Phó Dẫn Tu nghiêm túc nói.
Minh Ngữ Tiền cười giễu cợt một tiếng, mang canh và bữa sáng đặt hết lên ghế, “Đồ anh giữ lại đi, sau này đừng mang đến nữa, không cần thiết.”
“Những món này tốt cho Ngữ Đồng, nhà ăn sao có thể so với nhà nấu chứ.”
Thấy dáng vẻ Minh Ngữ Tiền không mảy may để ý, Phó Dẫn Tu lại không tức giận chút nào, vẫn kiên nhẫn giải thích, “Tôi biết cậu hận tôi, bất luận cậu ghét con người này của tôi nhiều đến mức nào, nhưng chỉ cần tốt cho Ngữ Đồng, tại sao phải từ chối? Cậu không cần từ chối đồ của tôi, thậm chí cũng không cần nói cho Ngữ Đồng biết là do tôi chuẩn bị. Chỉ cần nói do thím Lưu mang đến là được.”
“Không cần.” Minh Ngữ Tiền vẫn không chịu nhận, “Bảo thím Lưu trở về chuẩn bị là được.”
Thím Hoắc thở dài, nói với Minh Ngữ Tiền: “Cậu trai trẻ, bây giờ không phải lúc giận dỗi, quan trọng nhất chính là phải để cô Minh tinh dưỡng cơ thể thật tốt. Bây giờ trở về nấu canh, sao kịp chứ!”
“Haiz, tuy đúng là cậu chủ dặn dò tôi nấu canh, nhưng bên trong còn có cả tâm ý của tôi. Suốt cả đêm tôi thật sự không chớp mắt, nếu cậu thật sự không nhận, canh này… không phải lãng phí rồi sao?”
Minh Ngữ Tiền thật sự không chịu nổi dáng vẻ này, thấy thím Hoắc tuổi tác đã lớn, lại nghe bà nói suốt đêm qua không ngủ để nấu canh, trong lòng thật sự rất áy náy.
Thím Hoắc thừa cơ hội lại dứt khoát nhét hết đồ ăn vào tay Minh Ngữ Tiền, Minh Ngữ Tiền chỉ đành ngoan ngoãn nhận lấy, không nói được tiếng nào.
Thím Hoắc xoa xoa khóe mắt, “Chàng trai tốt, nhận lấy đi, tôi cũng xem như không uổng phí công sức. Có thể giúp Minh tiểu thư sớm ngày khỏe lại chính là nguyện vọng của tôi.”
Sau khi bị thím Hoắc đẩy trở vào phòng, Minh Ngữ Tiền và thím Lưu nhìn nhau một cái, vẻ mặt hai người đều mơ hồ như nhau.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sao hai người lại bị đẩy trở vào phòng rồi?
Nhìn đồ ăn sáng trên tay Minh Ngữ Tiền, thím Lưu hỏi: “Vậy bữa sáng này...”
Minh Ngữ Tiền hết cách: “Tâm ý của trưởng bối thì… thì đành nhận vậy.”
Minh Ngữ Tiền ăn sáng xong liền ra ngoài, chỉ chào hỏi thím Hoắc, chẳng thèm để ý đến Phó Dẫn Tu. Phó Dẫn Tu muốn ở lại đây ra vẻ đáng thương thì mặc kệ anh ta, dù sao Minh Ngữ Đồng cũng không nhìn thấy. Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng Minh Ngữ Tiền vẫn trở về dặn dò thím Lưu, tuyệt đối không được để Phó Dẫn Tu vào trong.
Thím Lưu vội vã đảm bảo, Minh Ngữ Tiền lúc này mới rời đi.
***
Bốn giờ chiều là thời gian tan học của trường tiểu học Tắc Hạ Học Phủ.
Tiểu Cảnh Thời và Mạc Cẩm Tây cùng bước ra ngoài, Mạc Cẩm Tây được tài xế của Mạc gia đón về.
Tiểu Cảnh Thời tung tăng nhảy nhót chạy đến bên cạnh Giáp ba và Giáp bốn, cùng họ lên xe.
Cậu lấy một bó hoa bằng giấy từ trong ba lô ra, đưa đến trước mặt Giáp bốn: “Chú Giáp bốn, có đẹp không?”
“Đẹp.” Giáp bốn gật đầu đáp.
“Đẹp là được.” Tiểu Cảnh Thời cười hihi cầm bó hoa trong tay, “Nhưng có đẹp cũng không thể cho chú.”
Giáp bốn: “...”
Anh cũng đâu cần cái này chứ.
Tiểu Cảnh Thời giải thích: “Cái này là do chính tay cháu làm vào tiết thủ công, cháu phải để dành bó hoa này tặng cho Đồng Đồng. Con gái đều thích nhận hoa, anh Hựu Tuyên nói thế.”
Giáp ba: “...”
Giáp bốn: “...”
Rất tốt, trên phương diện này ông chủ còn không bằng mấy đứa trẻ nữa. Trước nay chưa từng thấy ngài ấy tặng hoa cho cô Minh.
Tiểu Cảnh Thời cẩn thận cất bó hoa trở vào ba lô, lúc này mới nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy phương hướng không đúng.
“Bây giờ chúng ta phải đi đâu sao?” Tiểu Cảnh Thời hỏi.
“Đến bệnh viện.” Giáp bốn nói.
Tiểu Cảnh Thời giật mình, “Đến bệnh viện làm gì? Ba cháu bị thương sao?”
“Không có…”
Giáp bốn vẫn chưa nói xong, Tiểu Cảnh Thời bỗng nhiên hoảng loạn nói: “Vậy là muốn đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra gì sao? Cháu không đi, cháu không muốn đi.”
Giáp bốn: “...”
Giáp một và Giáp hai nhất định không hề biết mỗi ngày đi theo ông chủ nhỏ phải mệt đến mức nào.
“Không phải.” Giáp Tứ kiên nhẫn giải thích, “Là cô Minh bị thương rồi, ông chủ đang ở bệnh viện, bảo ngài cũng đến đó thăm.”
“Cái gì? Đồng Đồng sao lại bị thương chứ? Có nghiêm trọng không? Nhất định rất nghiêm trọng, bằng không ba đã không ở lại đó với Đồng Đồng rồi.” Tiểu Cảnh Thời mím môi, vô cùng sốt ruột.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...