Trước khi thím Lưu đuổi Minh Ngữ Tiền đi, còn mang theo quần áo để thay và đồ dùng để tắm rửa cho cậu. Bà còn nhờ phía bệnh viện sắp xếp thêm hai chiếc giường gập ở trong phòng bệnh của Minh Ngữ Đồng và phòng khách bên ngoài.
Buổi tối thím Lưu ở bên trong cùng với Minh Ngữ Đồng, Minh Ngữ Tiền thì nghỉ ngơi ở bên ngoài. Dù sao Minh Ngữ Tiền cũng là đàn ông, có rất nhiều chuyện cậu không tiện có mặt.
Buổi sáng thím Lưu đến nhà ăn mua bữa sáng, vừa ra cửa liền nhìn thấy Phó Dẫn Tu. Dáng người cao lớn của anh cuộn tròn trên chiếc ghế dài chật hẹp trước cửa, chỉ nằm nghiêng cũng đã chiếm hết toàn bộ chiếc ghế dài rồi. Dù đã cố hết sức co người lại nhưng đôi chân vẫn giơ ra bên ngoài chiếc ghế.
Người này bị sao vậy?
Tối qua lúc bà đến cũng nhìn thấy người đàn ông này, nhưng không biết thân phận của cậu ta.
Không ngờ sáng hôm nay cậu ta vẫn còn ở đây.
Bà còn tưởng bản thân nhìn nhầm thời gian, lại lấy điện thoại ra xem một cái, mới 6 giờ sáng. Minh Ngữ Đồng và Minh Ngữ Tiền đều chưa thức dậy.
Người này đã ngủ ở đây cả đêm qua?
Thật kỳ lạ!
Minh Ngữ Tiền đương nhiên không nói chuyện của Phó Dẫn Tu cho thím Lưu nghe, chỉ nói Minh Ngữ Đồng bị thương, nhưng phải giấu người nhà, bảo thím Lưu cũng đừng nói cho ai biết.
Vào lúc thím Lưu vừa mở cửa rồi đóng lại, âm thanh nhỏ như vậy vang lên cũng đủ làm Phó Dẫn Tu tỉnh dậy. Anh mở mắt, nhìn thấy thím Lưu liền lập tức ngồi dậy, dọa thím Lưu giật cả mình.
“Cô ấy... Đồng Đồng cô ấy có khỏe không?” Phó Dẫn Tu khàn giọng hỏi.
Minh Ngữ Đồng không cho anh gọi cô như thế nữa, nhưng anh không kìm được.
“Minh tiểu thư rất khỏe.” Thím Lưu hồ nghi hỏi, “Ngài là…”
Phó Dẫn Tu lại nhìn thấy hộp giữ nhiệt trên tay bà.
“Bà muốn đến nhà ăn à?”
“Vâng, tôi phải đến nhà ăn mua canh tẩm bổ cho Minh tiểu thư.” Thím Lưu gật đầu nói.
Phó Dẫn Tu nghe xong, liền nháy mắt ra lệnh, thím Hoắc lập tức bước đến, vừa đem bình giữ nhiệt trong tay mình nhét vào tay thím Lưu, vừa nói: “Bà không cần đến nhà ăn mua đâu, nhà ăn nấu có tốt mấy đi nữa cũng không hết lòng hết dạ và cẩn thận bằng nhà làm. Tôi đã nấu canh bồ câu, bên trong còn cho thêm một vài dược liệu bổ máu, còn đặc biệt hỏi qua bác sĩ, đảm bảo những dược liệu đó không tương khắc với thuốc mà cô Minh đang dùng. Canh bồ câu này tôi đã nấu suốt một đêm, thịt bồ câu cũng hầm rất mềm, xương cũng sắp nhừ cả rồi. Vừa phẫu thuật xong, uống canh bồ câu là thích hợp nhất, rất tốt cho vết thương.”
“Phải rồi, ở đây tôi còn chuẩn bị cả bữa sáng cho bà và cậu Minh, bà không cần chạy tới chạy lui nữa.” Thím Hoắc vừa dứt lời, liền nhét một hộp giữ nhiệt khác vào tay thím Lưu.
“Cái này… Ơ không phải, nhưng hai người là ai?” Thím Lưu bất đắc dĩ hỏi.
Phó Dẫn Tu cắn chặt môi, không biết nên giải thích thế nào, thím Hoắc quả không hổ gừng càng già càng cay, mỉm cười hihi nói: “Cậu chủ nhà tôi là bạn của cô Minh.”
Nói thì nói vậy, nhưng biểu cảm của thím Hoắc cũng vô cùng ám muội.
Lần đầu tiên Phó Dẫn Tu phát hiện kĩ năng diễn xuất của thím Hoắc lại tốt như vậy. Sau này thật sự có thể giao mấy chuyện này cho thím Hoắc giải quyết.
Thím Lưu bình thường những lúc rảnh rỗi thường cùng bảo mẫu của các nhà khác bàn chuyện bát quái, liền hiểu ngay hàm ý trong biểu cảm của thím Hoắc.
“Chỉ có điều cậu chủ nhà tôi và cô Minh có chút chuyện hiểu lầm, cô Minh tức giận, không chịu gặp cậu chủ nhà tôi. Cô đem mấy món này vào trong đi, đây đều là tâm ý của chúng tôi. Sức khỏe của cô Minh là quan trọng nhất.”
Cuối cùng thím Hoắc mở cửa phòng bệnh ra, đẩy thím Lưu vào trong rồi đóng cửa lại.
Vì bệnh viện Sở Thiên cách Minh Nhật tương đối xa, không lâu sau khi thím Lưu ra ngoài Minh Ngữ Tiền đã thức dậy. Vừa mới rửa mặt xong, cậu thấy thím Lưu xách theo hộp cách nhiệt và hộp thức ăn trở về, trên mặt còn mang dáng vẻ bị dồn ép bức bách.
Minh Ngữ Tiền liền hỏi: “Về nhanh vậy?”
Thím Lưu đặt thức ăn lên bàn, nói: “Tôi vừa ra cửa thì nhìn thấy bên ngoài có một cậu trai và một chị gái. Chị gái đó cứ nhét canh và đồ ăn sáng cho tôi.”
Minh Ngữ Tiền vừa nghe liền biết đó là ai, lập tức xách canh và bữa sáng bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, thấy Phó Dẫn Tu đang mòn mỏi nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, trên chiếc ghế dài sau lưng anh ta còn có một tấm thảm. Nhìn dáng vẻ, có lẽ tối qua anh ta đã ngủ trên chiếc ghế dài đó.
“Phó Dẫn Tu, anh làm vậy cho ai xem chứ?” Minh Ngữ Tiền chán ghét nói.
Lúc Minh Ngữ Đồng khỏe mạnh, anh ta không biết trân trọng. Bây giờ đã biết là hiểu lầm, thấy Minh Ngữ Đồng liều mạng vì anh ta, anh ta lập tức thay đổi thái độ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...