Toàn thân hơi run lên, nắm tay siết chặt lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại một lần nữa siết chặt. Nhìn dáng vẻ vừa yếu đuối vừa tiều tụy của Minh Ngữ Đồng, cuối cùng anh cũng bước lên trước một bước, bước chân nặng trịch. Anh đứng bên giường, nhìn Minh Ngữ Đồng đang không có chút ý thức, bàn tay run run giơ về phía trước, ngón tay chạm khẽ lên gương mặt trắng bệch của cô.
Da cô rất lạnh, làn da vốn trắng mịn giờ càng có vẻ nhợt nhạt.
Phó Dẫn Tu vẫn chưa quên được dáng vẻ vừa rồi Minh Ngữ Đồng nằm trong lòng anh, ngực nhuốm đầy máu.
“Xin lỗi.” Phó Dẫn Tu khẽ nói, mang theo sự nghẹn ngào, “Ngữ Đồng, xin lỗi… là anh… là anh khốn nạn. Em hãy mau tỉnh lại, sau đó đánh anh, mắng anh, thậm chí giết chết anh cũng được. Xin lỗi...”
Nhưng Minh Ngữ Đồng bây giờ chẳng nghe thấy gì cả, cô chỉ lẳng lặng nằm đó, một chút phản ứng cũng không có.
Tay của cô cũng rất lạnh, Phó Dẫn Tu nhớ đến vừa rồi Minh Ngữ Tiền nói cơ thể Minh Ngữ Đồng cực nhiều hàn khí, dựa vào việc uống thuốc Bắc mới từ từ tĩnh dưỡng lại, mãi cho đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.
Trước đây sao anh lại không chú ý thấy, tay của cô lạnh như vậy chứ?
Đúng vậy, trước đây vừa gặp mặt, anh chỉ châm chọc cô, giày vò cô, làm cô khó xử, chỉ biết hận cô, vốn không chú ý cô có khỏe hay không, có phải có chỗ nào không thoải mái, sao có thể chú ý thấy tay của cô lạnh như vậy chứ?
Bản thân trước đây thật nực cười.
Trước đây, anh lấy mặt mũi gì đem những tội danh vô căn cứ đó áp lên người cô chứ?
Và những lần nhìn thấy dáng vẻ nực cười đó của anh, cô đã nghĩ thế nào?
“Xin lỗi...” Phó Dẫn Tu nắm lấy tay cô, không ngừng xin lỗi. Vào lúc này, ngoài xin lỗi, anh thật sự không biết còn có thể nói gì nữa.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa, Phó Dẫn Tu hơi nghiêng đầu, mắt đỏ bừng nói: “Vào đi.”
Giáp một nhẹ nhàng mở cửa bước vào, đi đến bên cạnh Phó Dẫn Tu, “Ông chủ, lấy được nhật ký về rồi.”
Nói xong, hai tay cậu dâng lên một quyển nhật ký bìa da màu vàng nhạt.
Phó Dẫn Tu vừa nhìn đã nhận ra ngay đây chính là quyển nhật ký đêm hôm đó đặt bên cạnh gối của Minh Ngữ Đồng. Nếu lúc đó anh mở quyển nhật ký đó ra xem thì có phải sẽ không xảy ra những chuyện sau này không?
Minh Ngữ Đồng sẽ không bị thương, anh cũng sẽ không vì kiêu ngạo, vào lúc cô cần sự giúp đỡ vẫn không chịu lộ mặt, để người khác thừa cơ hội bắt người, càng không hại cô suýt nữa phải chết.
Từ trước tới nay anh chưa từng hồi hận việc gì, nhưng đối với cô, anh lại hối hận hết lần này đến lần khác.
Giáp một lẳng lặng lui ra ngoài, không quấy rầy nữa.
Phó Dẫn Tu cầm quyển nhật ký, ngồi xuống bên giường. Một tay anh nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng không buông, một tay cầm quyển nhật ký, cẩn thận tháo lớp bìa da ra, sau đó lật mở từng trang từng trang một.
Ngày 12 tháng 1, trời tuyết...
Hôm nay đến gặp thám tử, mình ôm hi vọng đi, lại ôm thất vọng trở về.
Không có bất kỳ tin tức gì của Phó Tu, thám tử nói ông ta đã nhờ rất nhiều quan hệ tra rất nhiều hồ sơ, cũng không hề có người tên Phó Tu này.
Mình không hiểu, nếu anh ấy không thích mình nữa, muốn kết thúc mối tình này, tại sao không trực tiếp đối mặt với mình nói rõ ràng chứ?
Mình luôn cho rằng anh ấy không phải một người nhu nhược như vậy, bất luận có chuyện gì anh đều có thể đối mặt.
Nhưng lần này, từ đầu đến cuối anh ấy lại không hề lộ mặt, chỉ sai người ném mình ra khỏi bệnh viện.
Mình không hiểu vì sao, dù muốn chia tay không có lý do, chỉ cần anh ấy trực tiếp nói với mình, mình sẽ không quấy rầy anh ấy nữa.
Nhưng vì sao lúc mình vừa sinh con xong, lại ném mình ra ngoài giữa trời mưa, giống như vứt rác vậy.
Mình muốn tìm anh ấy, tìm con trai của mình.
Mình không biết ba mẹ anh ấy sẽ nói gì với con trai mình, nói mình vứt đã vứt bỏ thằng bé? Nói mình đã chết rồi? Nói mình không phải một người phụ nữ tốt, không phải một người mẹ tốt?
Mình không cần cho con trai mình biết những lời này đều là giả dối, mình chỉ muốn tìm thấy thằng bé, chăm sóc thằng bé, biết nó vẫn khỏe, không để con trai mình trở thành một đứa trẻ không có mẹ.
Mình muốn tìm thấy Phó Tu, mình không níu kéo anh ấy, không xin anh ấy tái hợp. Mình chỉ muốn biết nguyên nhân.
Mình còn muốn cho anh ấy biết mình không phải rác, không cần anh ấy phải ghen ghét vứt bỏ như vậy.
...
Ngày 14 tháng 1, trời mưa...
Trời mưa rồi, khớp xương của mình rất đau, đầu cũng rất đau.
Hôm nay mình tùy ý đi dạo phố, không có mục đích.
Vì mình cũng không tìm thấy mục đích, mình không biết Phó Tu đang ở đâu, có lẽ anh ấy sẽ xuất hiện ở một nơi nào đó, tình cờ lại để mình gặp được thì sao?
Vì ban đầu bọn mình gặp nhau cũng tình cờ như vậy.
Hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ ngày mình sinh con, mình không biết đứa bé tên gì, không biết giờ đứa bé có khỏe không, bây giờ có còn đang ở trong bệnh viện không, hay đã được đón về nhà rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...