Minh Ngữ Tiền thót tim, dù sao cậu cũng chỉ là một người lăn lộn ở trên thương trường mà thôi, chưa từng làm loại chuyện qua lại giữa hai bên tối và sáng bao giờ chứ đừng nói chi là lấy mạng người. Minh Ngữ Đồng cũng vậy. Hai chị em muốn cho Cổ Thân Lợi một bài học, muốn lão ta bị luật pháp trừng trị chứ chưa từng nghĩ muốn làm lão chết ở trước mặt mình.
Minh Ngữ Tiền lập tức ra dấu tay để các lính đánh thuê không hành động thiếu suy nghĩ.
“Mấy người có thể tìm tới chỗ này, xem ra là đã biết nhật ký ở trong tay tôi.”
“Trả nhật ký lại cho tôi.” Minh Ngữ Đồng nói, “Tôi có thể thả ông đi.”
“Lừa ai đó! Tôi đã biết nội dung bên trong nhật ký rồi, cho dù tôi có trả nhật ký lại cho cô thì cô sẽ bỏ qua cho tôi sao? Dựa vào thành tích làm ăn của cô thì biết cô không phải là người ngây thơ. Cô sẽ tin tôi à?” Vẻ mặt Cổ Thân Lợi tràn đầy dữ tợn.
“Chỉ cần ông trả nhật ký lại cho tôi thì tôi sẽ tin. Tôi biết ông không tin tôi, nhưng ông cũng không cần thiết lấy tính mạng của mình ra để đánh cược. Ông trả nhật ký cho tôi, tôi thả ông, cho dù sau này tôi có nuốt lời thì ông vẫn có thời gian để phòng bị. Chẳng qua chỉ là một quyển nhật ký mà thôi, nó rất quan trọng đối với tôi, nhưng mà đối với ông nó cũng quan trọng như vậy sao? Đáng giá để ông lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn không?”
Cổ Thân Lợi do dự, ánh mắt không ngừng dao động nhìn Minh Ngữ Đồng, lại nhìn về phía đám lính đánh thuê đã bao vây ông ta lại.
“Ông muốn trả thù tôi vì chuyện của Cổ Minh Khải?”
“Đều là tại cô nên Minh Khải mới thành ra như bây giờ, mỗi ngày không phải ở trên giường thì là ở trên xe lăn sống qua ngày, ra cửa cũng bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường.” Cổ Thân Lợi không giấu giếm, “Tôi muốn cô chịu trách nhiệm với Minh Khải! Cô phá hủy nó, vậy thì cô phải chăm sóc cho nó!”
Minh Ngữ Tiền tức giận cười lạnh một tiếng, “Cổ Minh Khải bị phế là do Phó Dẫn Tu, tại sao ông không đi tìm Phó Dẫn Tu? Chọn quả hồng mềm mà bóp có đúng không hả? Ban đầu Cổ Minh Khải mưu hại chị của tôi trước, cho dù tính sổ có phải chúng tôi nên tính sổ với Cổ Minh Khải trước không? Ông ác nhân cáo trạng trước, có muốn cái mặt già kia của ông nữa hay không hả?”
“Ha, bây giờ nói những thứ này thì có ý nghĩa gì nữa!” Cổ Thân Lợi nói.
“Đúng là không có ý nghĩa gì cả.” Minh Ngữ Đồng lạnh giọng nói, “Nhưng tôi đã cung cấp một đường lui cho ông rồi đó.”
Cổ Thân Lợi suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô bảo bọn họ lui về phía sau đi!”
“Được.” Minh Ngữ Đồng vẫy tay một cái, để lính đánh thuê lui về phía sau, nhưng bọn họ vẫn giơ súng chỉ vào Cổ Thân Lợi.
“Bảo bọn họ bỏ súng xuống!”
Minh Ngữ Đồng không nhịn được nở nụ cười, “Cổ tổng, ông không phải là thiếu niên ngây thơ, đừng nói những lời ngây thơ như thế. Tôi đã biểu hiện ra thành ý của tôi, để cho người ta lùi một bước. Ông cũng nên biểu hiện một chút thành ý của ông đi. Bảo bọn họ bỏ súng xuống, điều đó thì không thể nào, như vậy có khác gì trực tiếp thả ông đi đâu chứ?” Minh Ngữ Đồng lạnh giọng nói, “Ông chỉ cần giao nhật ký ra, tôi lập tức thả ông đi.”
Cổ Thân Lợi trầm mặt, đang muốn tiếp tục tranh thủ một chút thì đột nhiên một tia sáng màu bạc cực nhỏ xẹt qua ở trong tầm mắt của Minh Ngữ Đồng, trực tiếp đâm vào trong mu bàn tay phải đang cầm súng của Cổ Thân Lợi.
Cổ Thân Lợi chỉ cảm thấy tay phải tê rần, đừng nói bóp cò, ngay cả súng cũng không cầm được. Súng lục lạch cạch một tiếng rơi lên trên mặt đất. Các lính đánh thuê còn có chút sững sờ, không có phản ứng trở lại. Giáp vệ núp ở trong bóng tối trực tiếp vọt ra, trong lòng thầm oán những người này chả chuyên nghiệp gì cả, có chút tình huống đột xuất thôi mà đã ngẩn hết người ra rồi.
Giáp vệ bắt Cổ Thân Lợi lại, Phó Dẫn Tu nặng nề bước đến. Ánh mắt Minh Ngữ Đồng phức tạp nhìn Phó Dẫn Tu.
Anh vẫn luôn ở đây, không rời đi à?
Cổ Thân Lợi bị Giáp vệ chế ngự, thấy Phó Dẫn Tu, khuôn mặt tràn đầy căm hận. Phó Dẫn Tu lại coi như cũng không nhìn thấy lão mà chỉ liếc về phía Minh Ngữ Đồng.
Minh Ngữ Tiền nheo lại mắt, đi về phía trước một bước, đứng ở trước người của Minh Ngữ Đồng che chở cô, cũng ngăn cản luôn ánh mắt của Phó Dẫn Tu.
Phó Dẫn Tu xì một tiếng, “Đây là cách cảm ơn của Minh gia mấy người sao?”
Minh Ngữ Tiền mím chặt môi. Một tay Minh Ngữ Đồng khoát lên trên vai Minh Ngữ Tiền, Minh Ngữ Tiền quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Minh Ngữ Đồng lắc đầu với cậu.
Mặc dù Minh Ngữ Tiền không vui nhưng vẫn nhường một bước đi sang bên cạnh.
Minh Ngữ Đồng đi về phía trước vài bước, mặc dù không có chút thiện cảm gì với Phó Dẫn Tu nhưng vẫn nghiêm túc nói lời cảm ơn với anh, “Cám ơn anh.”
“Chỉ là không muốn chịu oan thay cho người khác mà thôi.” Phó Dẫn Tu mỉa mai nói.
“Hôm qua là do tôi quá gấp gáp, không phải cố ý...” Minh Ngữ Đồng mím môi, “Thật ra sau khi tôi tỉnh táo lại cũng biết không liên quan gì tới anh.”
Phó Dẫn Tu muốn hỏi cô rốt cuộc trong quyển nhật ký kia viết cái gì, làm cho cô căng thẳng như vậy, phải phí sức đối phó với Cổ Thân Lợi như thế. Còn chưa kịp hỏi ra lời thì lại nghe thấy Giáp một hô to: “Ông chủ, cẩn thận!”
Hình ảnh sau đó, giống như một thước phim quay chậm. Anh thấy Giáp một và Giáp hai đều vọt về bên này, cũng thấy các Giáp vệ khác, ngoại trừ hai người đang chế ngự Cổ Thân Lợi nên không có cách nào hành động kia thì những người khác cũng đều vọt về phía anh. Chỉ là, Giáp vệ cách anh một đoạn, cho dù có xông lại cũng không kịp.
“Chị!” Minh Ngữ Tiền cũng phản ứng lại, vội vàng đi đến kéo cô.
Trong lúc hỗn loạn, Minh Ngữ Đồng còn không hiểu rõ là đã xảy ra chuyện gì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng súng vang lên. Trong phút chốc cô ngẩng đầu nhìn qua, thấy Cổ Minh Khải đứng ở bên cửa sổ, súng trong tay còn chưa thu về.
Cô không suy nghĩ gì nhiều, thân thể phản ứng theo bản năng, lại vững vàng đứng ở trước Phó Dẫn Tu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...