Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Tưởng Lộ Liêm đứng ở sau lưng cô, có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh qua lớp quần áo. Khoảng cách hiện giờ của hai người gần như vậy, chỉ cần Tưởng Lộ Liêm có thể chủ động một chút thì bọn họ có thể hôn nhau.

Rõ ràng là đã bày tỏ rồi, nhưng đột nhiên bị cô nhìn, Tưởng Lộ Liêm có chút không thoải mái.

“Anh... anh biết, có lẽ bây giờ không phải là lúc nên bày tỏ, nhưng vụt mất cơ hội lần này, e rằng sau này sẽ không còn nữa.” Tưởng Lộ Liêm nói nhỏ. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, muốn cô nhìn thấy sự chân thành của anh.

“Ngữ Đồng, anh thật sự nghiêm túc, rất nghiêm túc.” Tưởng Lộ Liêm có chút căng thẳng, hơi thở hơi loạn, “Trước kia là anh không tốt, em không thích, anh sẽ sửa. Vì thế, em có thể suy nghĩ cho anh cơ hội không?”

Minh Ngữ Đồng kinh ngạc nhìn anh ta.

Thấy cô hiếm khi để lộ ra dáng vẻ ngốc nghếch thế này, Tưởng Lộ Liêm không kiềm được khóe môi cong lên. Một cô gái luôn tự tin và giỏi giang cũng có lúc nhìn khờ khạo thế này, thật là dễ thương!

Tưởng Lộ Liêm không kiềm được, vòng qua người Minh Ngữ Đồng, muốn ôm lấy cô vào lòng. Trong lòng có một người phụ nữ đẹp như vậy, bất cứ ai cũng không thể không làm gì.


Minh Ngữ Đồng định thần, muốn lùi lại, nhưng nghe thấy Hạ Đồng Danh và Hoàng Thắng Lợi đều đồng thanh ngạc nhiên gọi: “Giám đốc Phó!”

Cơ thể Minh Ngữ Đồng cứng đờ.

Cô xoay đầu lại, nhìn thấy Phó Dẫn Tu đang đi tới, sau lưng còn có hai vệ sĩ Giáp một và Giáp hai.

Minh Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm ngạc nhiên đến mức quên mất tư thế thân mật của họ lúc này.

Bước chân của Phó Dẫn Tu đột nhiên dừng lại, tay để sau lưng nắm chặt lại, xương cốt bị anh nắm đến kêu rắc rắc. Lúc nãy đi từ xa, anh đã nhìn thấy Tưởng Lộ Liêm và Minh Ngữ Đồng. Tưởng Lộ Liêm đứng phía sau ôm lấy Minh Ngữ Đồng, dáng vẻ rất thân mật. Nam thanh tú nữ xinh đẹp, người khác nhìn vào thấy vô cùng bắt mắt. Nhưng trong mắt Phó Dẫn Tu thì vô cùng chướng mắt.

Sau đó, anh nhìn thấy Tưởng Lộ Liêm dường như đang nói gì đó bên tai Minh Ngữ Đồng, Minh Ngữ Đồng đột nhiên xoay đầu lại, nhìn anh ta đầy thâm tình.

Được lắm!

Người phụ nữ này, trước đó rõ ràng là không thể nào với Tưởng Lộ Liêm, chớp mắt đã đi dụ dỗ Mạc Cảnh Thịnh, kết quả mới hai ngày, lại ở đây dụ dỗ Tưởng Lộ Liêm mất cả hồn phách.

Ánh mắt của Phó Dẫn Tu lạnh như băng, lướt qua người Minh Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm. Minh Ngữ Đồng cuối cùng cũng định thần lại, vội bước về sau ra khỏi vòng tay của Tưởng Lộ Liêm. Tưởng Lộ Liêm nhìn Phó Dẫn Tu, nét mặt đăm chiêu thu ánh mắt lại, sau đó nhìn sang Minh Ngữ Đồng. Nhìn thấy sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, lại nghĩ đến tiệc rượu hôm đó, Minh Ngữ Đồng vốn đang bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy Phó Dẫn Tu, nét mặt cũng đột nhiên trở nên khó coi. Lúc đó, anh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cho rằng Minh Ngữ Đồng không được khỏe. Hiện giờ xem ra là có liên quan đến Phó Dẫn Tu.

Phó Dẫn Tu lạnh lùng nhìn Minh Ngữ Đồng, rồi hỏi Hạ Đồng Danh: “Giám đốc Hạ thật có hứng, hẹn nhiều người đến đánh golf như vậy.”

Hạ Đồng Danh giật mình, vội phũ sạch mối quan hệ, “Không có, không có. Tôi chỉ hẹn với Hoàng tổng, nhưng không ngờ lại trùng hợp gặp được Minh tiểu thư và Tưởng tiên sinh.”

Hạ Đồng Danh nói vậy, giống như Minh Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm đã hẹn trước, cùng nhau đến đây


Ít nhất, Phó Dẫn Tu đã hiểu như vậy.

Minh Ngữ Đồng thấy phiền phức, Hạ Đồng Danh kia có biết giải thích không đấy?

“Ủa?” Phó Dẫn Tu liếc Minh Ngữ Đồng, “Tôi vừa thấy Minh tiểu thư phát bóng, dường như cô không giỏi đánh golf cho lắm.”

Minh Ngữ Đồng cười gượng nói: “Chỉ biết sơ sơ thôi chứ không chơi thường xuyên.”

“Haha, tôi nghe nói Phó tiên sinh đánh golf rất giỏi. Hôm nay rốt cuộc cũng có cơ hội thỉnh giáo rồi.” Hạ Đồng Danh nịnh nọt nói.

Phó Dẫn Tu bĩu môi, đặt bóng xuống, giơ gậy đánh bóng bay đi, đợi bóng rớt xuống, dường như chỉ còn một chút nữa là có thể rơi vào lỗ.

Hạ Đồng Danh và Hoàng Thắng Lợi đều vỗ tay, đồng thanh khen ngợi kỹ thuật của Phó Dẫn Tu.

Phó Dẫn Tu nhíu mày với Minh Ngữ Đồng, “Minh tiểu thư đến thử xem?”

Đối diện với sự khiêu khích của anh, Minh Ngữ Đồng dĩ nhiên không thể nhận thua, đường hoàng bước ra phía trước, cũng đánh một gậy.


Kết quả không như ý muốn, cách một đoạn rất xa so với Phó Dẫn Tu.

Phó Dẫn Tu liền đi qua, vòng ra sau lưng Minh Ngữ Đồng. Lúc nãy Tưởng Lộ Liêm cũng làm động tác này, Minh Ngữ Đồng đã có kinh nghiệm, lập tức tránh ra. Nhưng động tác của Phó Dẫn Tu nhanh hơn Tưởng Lộ Liêm rất nhiều, nắm lấy tay cô trước một bước, bên tai Minh Ngữ Đồng, dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe thấy nói: “Tưởng Lộ Liêm có thể, tôi lại không được sao?”

Minh Ngữ Đồng không cần suy nghĩ mà ngay lập tức nói: “Đúng vậy, anh không được.”

Phó Dẫn Tu mặt lạnh đi, người phụ nữ này chưa từng nghe qua, không được nói câu không được với đàn ông sao?

“Cảm thấy không có hi vọng với Mạc Cảnh Thịnh nên liền quay sang Tưởng Lộ Liêm?” Phó Dẫn Tu lạnh lùng chất vấn.

“Anh muốn nghĩ sao thì tùy.” Dáng vẻ của cô hoàn toàn không quan tâm.

“Phó tiên sinh, phiền anh buông Ngữ Đồng ra.” Tưởng Lộ Liêm bước tới. Nhưng còn chưa đi đến chỗ bọn họ thì đã bị vệ sĩ Giáp một và Giáp hai chặn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui