Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Từ hôm nay trở đi, các bạn sẽ tiến hành đợt huấn luyện ba ngày.

Ba ngày huân luyện này sẽ vô cùng nghiêm khắc và gian khô. Tôi sẽ không vì các bạn là nữ hay đông nghiệp của tôi mà nới tay hơn. Các bạn hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

“Được rồi, mọi người lên xe đi.” Ngôn Sơ Vi nói.

Năm người lần lượt lên xe đi cùng với đội cảnh sát nam, đội nam thì ngồi phía sau, đội nữ thì ngôi phía trước.

Người ոgծi cùng với Cổ Niệm là một cô gái tên Vương An An, cô để tóc ngắn, nhìn khá giông con trai.

Vương An An chào hỏi Cổ Niệm: “Xin chào, mình tên là Vương An An.” “Minh là Cổ Niệm.” Cổ Niệm cười thấp giọng nói. Vương An An sáp lại gần hỏi: “Cậu là người ở cục nào?” “Đội hình sự của Cục cảnh sát thành phố.” Cổ Niệm trả lời.

“Ô, vậy chẳng phải cậu chính là đồng nghiệp của sĩ quan Hứa và pháp y Ngôn sao?” Vương An An ngạc nhiên nói.

“Tới đây huấn luyện thì không có đồng nghiệp gì cả.” Cổ Niệm thản nhiên nói. “Cũng đúng. Mà, tôi thấy pháp y Ngôn xinh đẹp thật ấy, giọng nói cũng dễ nghe, không giông như tôi, trông y như một đứa con trai, thật là ngưỡng mộ cổ ảy quá đi.” Vương An An buôn râu ôm má.

Cổ Niệm cười cười không nói gì. Chiếc xe dừng cách chân núi một đoạn rồi cho đội nam xuống xe trước, đã đến điểm tập huân của họ.

Sau đó, xe lại đi tiếp đến điểm dừng chân tiếp theo, nhóm Cổ Niệm mới xuống xe.

Hứa Thành Nghị phát cho mỗi người một tấm bản đồ rồi nói: “Đây là bản đồ, trong balo có một sô dụng cụ cản thịết để sinh tôn như nước, dao, đèn pin, la bản. Mọi người dựa vào gợi ý trên bản đỏ có thể tìm được một sô công cụ. Ngoài ra cũng chỉ dân mọi người tìm được địa điểm huân luyện.”


Tất cả cảnh sát mới cùng mở ba lô ra kiểm tra đồ vật bên trong, cái balo rất nặng.

“Dưới đáy balo có thêm khối chì, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên, cho nên chỉ nặng có 5kg. Các bạn cho răng huân luyện chỉ đơn giản vậy thôi sao? Trước khi tìm đên

nợi huấn luyện, toàn bộ hành trình các bạn đều phải đeo theo nó.” Hứa Thành Nghị cảt giọng nói.

“Được rồi, bây giờ đeo balo lên, ai nấy tự dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ của mình, xuât phát!”

Thì ra phương hựớng của mỗi người đều không giống nhau. Năm người tập huẩn chào nhau rôi xuât phát theo phương hướng được chỉ định của mình.

Hứa Thành Nghị và Ngôn Sơ Vi thì lại leo lên xe, lúc trước hai người ngồi ở hàng ghê sau. Vị trí lái, lần này hai người chọn vị trí ở giữa, túm đâu nhỏ giọng nói không đề tài xẻ nghe thây.

“Yên tâm đi, lần này có Cổ Niệm ăn đủ. Anh đã sửa lại bản đồ của cô ta rồi, cô ta sẽ phải lòng vòng rât lâu mới đên được địa điểm tập kết.” Hứa Thành Nghị cười lạnh nói.

“Nếu cô ta may mắn thì nhanh nhất cũng phải đến sáng mai mới đến nơi được. Hơn nữa người khác chỉ phải vác có 5kg, riêng cô ta anh cho thêm 1 kg nữa. Em đừng coi thường trọng lượng đó, chỉ cân đeo lâu thì cho dù là chỉ thêm 1 hay 2 kg cũng có thể trở thành ngọn cỏ cuổi cùng ép chêt con lạc đà.” Hứa Thành Nghị mặt mày hớn hở nói.

“Anh muốn xem xem, không có đàn ông để dựa dẫm, cô ta còn có được bản lĩnh ייון 1:

“Liệu có xảy ra chuyện không?” Ngôn Sơ Vi vờ lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu, nếu có chuyện anh sẽ gánh thay em.” Hứa Thành Nghị tự cho là đúng nói.


Ngôn Sơ Vi nghiêm mặt, làm bộ nghiêm túc giãi bày: “Chính vì anh như vậy cho nên em mới thảy lo. Anh nghĩ là em lo cho Cổ Niệm sao? Em chỉ sợ nhỡ chăng may chuyện này bị lộ thì sẽ bảt lợi đôi với anh.”

Hứa Thành Nghị cảm động nhìn Ngôn Sơ Vi, nhất thời không khổng chế được mà đưa tay năm lây tay Ngôn Sơ Vi.

Ngôn Sơ Vi giật nảy mình, lập tức rút tay ra ngay lập tức: “Thành Nghị, em vẫn luôn coi anh là người bạn thân nhât, cho nên mới lo cho anh, anh đừng vì em mà để xảy ra chuyện.”

Hứa Thành Nghị thây hành động của Ngôn Sơ Vì khá là mât mát trong lòng, anh ta miên cưỡng nở nụ cười: "Sẽ không sao đầu, đây cũng không phải chuyện gì to tát, chăng qua chỉ là làm khó cô ta chút thôi. Hơn nữa cũng khộng hoàn toàn là chuyện xâu đôi với cô ta, ít nhât thì cô ta cũng được rèn luyện “tử tê” mà.”

岑>>

Cổ Niệm càng đi càng cảm thấy không đúng, dựa vào chỉ dẫn trện bản đồ thì cô đang đi thăng vẻ nơi sâu nhảt trong núi. Cô đã đi hơn nửa ngày rôi, bây giờ đã là năm giờ chiêu, mặt trời cũng ngả về phía tây. Nhưng cỏ không tìm được một đâu môi nào được nhắc đền trong bản đổ cả.

Trong balo ngoài nước ra thì không có đồ ăn, chai nước đó cô uống rất ít nên vẫn còn một nửa. Nhưng vì hơn nửa ngày trời không được ăn gì, lại cộng thêm việc cứ phải đi bộ mãi, balo đeo trên lưng càng lúc càng nặng, thẻ lực của cô đã bị tiêu hao kha khá.

Cổ Niệm không dám đi sâu thêm vào trong, cô tìm một nơi có thể dừng chân nghỉ tạm rồi lây la bản ra.

Khi cô chuyển động hướng thì lập tức phát hiện cái la bàn này bị hỏng rồi!

Bởi vì, cái kim chỉ phương hướng không hề chuẩn xác một chút nào.


Vừa nãy cô dựa vào chỉ dẫn trên bản đồ và la bàn đi theo hướng đông bắc, nhưng bây giờ... bây giờ lại đang chỉ cô đang đi hướng đông nam.

Cổ Niệm sầm mặt thu lại la bàn. Chỉ một lát sau, sắc trời đã chuyển tối dần. Cổ Niệm chỉ có thể mở đèn pin lên, lúc trước ở trên xe cô đã nộp lại điện thoại cho câp trên rỏi, lần này trong thời gian huản luyện tảt cả mọi người đều không được sử dụng điện thoại. Trời tối đen như mực nên không hề dễ đi chút nào, nhất là những nơi núi rừng thế này, Cô Niệm không dám đi lung tung, chỉ có thể đứng yên tại chỏ, mở đèn pin quan sát tình hình xung quanh.

Trong núi nhiệt độ vốn thấp, gió lại lớn, bộ đồng phục huấn luyện lại mỏng dính, Cô Niệm lạnh đên phát run.

Bốn phía xung quanh đều là tiếng gió thổi xào xạc, thi thoảng còn có tiếng sói tru truyền đên.

Cổ Niệm rùng mình một cái, cô đưa đèn pin lên miệng ngậm rồi lấy con dao găm ở trong balo ra.

Vì la bàn hỏng nên Cổ Niệm cẩn thận kiểm tra kĩ dao găm một lượt, cũng may là dao găm không có vân để gì.

Cổ Niệm dắt dao ở thắt lưng, cô tính trèo lên cây, dù sao ở cái nơi rừng thâm nước độc này không ai biêt được nửa đêm sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng đúng lúc này, ánh sáng đèn pin bỗng nhanh chóng lóe lóe lên vài cái rồi tắt rul.

Bốn phía xung quanh bỗng đen kịt lại. Cổ Niệm chán nản cất đèn pin vào balo. Những thứ này... bị hỏng một cách quá bất thường, nêu chỉ có một thứ hỏng thì có thể nói là trùng hợp nhưng bản đỏ, la bàn và đèn pin lại đều... chuyện này chắc chăn là có vân đê. Vì thê, cô không thẻ tùy tiện vứt bỏ những thứ này. Vừa cho đèn pin vào balo xong thì cô bỗng nghe thấy, tiếng bước chân di chuyển nhanh và khẽ. Nêụ không phải đang quá yên tĩnh thì tiêng bước chân đó hoàn toàn có thể bị ản sau tiêng lá cây xào xạc.

Cổ Niệm bình tĩnh rút dao găm ở thắt lưng ra rồi quay người nhìn về nơi có một bóng đen đang chạy tới từ phía xa.

Đó không phải là người! Mà là... là động vật bốn chân. Một con sói!!!

***


Sở Chiêu Dương đang ở trong phòng làm việc nghe Hà Hạo Nhiên báo cáo, nhưng mà tay lại không ngừng trượt mở màn hình điện thoại, trông có vẻ không tập trung gi hêt.

Cả tin nhắn và wechat đều không thấy có tin nhắn lại của Cổ Niệm.

Cô nhóc kia ghen lâu như vậy sao?

Sở Chiêu Dương đột nhiên đứng lên khiến Hà Hạo Nhiên phải dừng công việc báo

cáo lại: “Sở tổng?”

“Tan tâm rồi.” Sở Chiêu Dương lây áo vest đang móc trên giá áo rôi nói: “Đưa tôi đền cục cảnh sát.”

Mới đầu Hà Hạo Nhiên còn ngẩn ra không hiểu gì, sau mới chợt nhận ra là Sở Chiêu Dương đang muôn đi tìm Cổ Niệm.

Cậu ta vội vã đặt văn kiện xuống rồi nhận lấy chìa khóa xe trong tay Sở Chiêu Dương, đi cùng Sở Chiêu Dương ra khỏi công ty.

***

Ngôn Sơ Vi đang ở trong phòng ở căn cứ huấn luyện, trừ Cổ Niệm ra thì bốn cảnh sát nữ còn lại đều đã trở về trước giờ cơm tôi.

Cô ta đã lấy điện thoại của Cổ Niệm từ tay Hứa Thành Nghị và cũng thử mở máy nhưng mà vân tay không đúng, cô ta lại không biêt mật khẩu, thẻ nên giờ vân không thẻ mở máy được.

Cô ta thử sinh nhật của Cổ Niệm mấy lần nhưng đều không được. Tại sao cô ta lại biêt sinh nhật Cổ Niệm à, thì là vì trước đây khi Ngôn Luật còn sông, năm nào nó cũng phải đi chúc mừng sinh nhật Cô Niệm nên cô ta không muôn nhớ cũng không được. Cơ mả, đáng tiêc đó cũng không phải là mật khẩu mở máy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui