Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Nhưng đến giờ Minh Tư Liên đối với ai cũng ân cần lễ độ, làm nũng lấy lòng, lại mang theo sự cẩn thận từng li từng tí một. Đây không phải là giả vờ thì còn là cái gì chứ?

Cho nên Minh Ngữ Đồng cũng không đến gần Minh Tư Liên nữa. Minh Tư Liên có mưu tính, có tâm cơ gì cô không không quan tâm, chỉ hi vọng cô ta sẽ không gây thương tổn gì đến cha mẹ của cô.

Bởi vậy, từ khi Minh Tư Liên trở về, Minh Ngữ Đồng cũng không thích tham gia các loại tụ hội gia đình này cho lắm. Bình thường trong công việc phải lá mặt lá trái với người khác, cho dù trong lòng có nghĩ như thế nào thì trên mặt đều phải như gió mùa xuân. Cô không muốn sau khi tháo dỡ lớp ngụy trang công việc này, vẫn phải làm khó mình như vậy nữa.

Minh Ngữ Đồng nặng nề thở dài.

...

Ngày thứ hai, vào buổi trưa, Minh Ngữ Đồng đi đến Dự Viên. Cô vừa mới vào cửa thì đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ bên trong. Đi đến phòng khách thì thấy Minh Tư Liên đang ngồi ở bên cạnh Minh lão thái thái, thân thiết kéo lấy cánh tay của lão thái thái làm nũng, chọc cho lão thái thái không ngừng nở nụ cười.


Thân thể của Minh lão thái thái không được tốt lắm, nhiều năm ở nhà, không ra khỏi cửa.

Chỉ cần gió hơi lớn một chút cũng có thể làm cho bệnh tình của lão thái thái nặng thêm. Bây giờ đã là cuối mùa thu, chỉ cần mặc một chiếc áo gió bình thường và một cái áo sơ mi là đủ rồi. Trong nhà lại rất ấm áp nên cũng không cần mặc áo khoác. Nhưng mà Minh lão thái thái lại mặc áo lông cừu, còn thêm một cái áo choàng thật dày nữa. Cho dù như vậy, trên mặt bà cũng không có chút huyết sắc gì, vẫn một màu trắng nhợt nhạt của người bệnh. Nếu cười kịch liệt quá thì sẽ ho khan.

“Được rồi được rồi, con nhóc này, đừng dỗ bà nội vui vẻ như vậy nữa, thân thể của bà nội không tốt, không được cười quá lớn đâu đó.” Thím của Minh Ngữ Đồng, Phương Thiên An vừa cười vừa nói.

Minh Tư Liên cười híp mắt, nói: “Đây là mới chỉ có con thôi đấy, chờ chị tới thì bà nội sẽ càng vui vẻ hơn, thế thì làm sao bây giờ ạ?”

Nghe Minh Tư Liên nhắc tới mình, Minh Ngữ Đồng cười đi vào, chào hỏi từng trưởng bối ở đây. Cô lại không nghĩ rằng, Tưởng Lộ Liêm cũng đang ở đây.

“Ngữ Đồng, mau tới đây ngồi đi.” Minh lão thái thái vẫy tay về phía Minh Ngữ Đồng, “Hai đứa cháu gái của bà, một đứa ngồi trái một đứa ngồi bên phải đi.”

Cháu gái nhỏ bị thất lạc năm đó cũng đã tìm về được rồi, bây giờ cả nhà đoàn viên, không thiếu một người nào. Lão thái thái vuốt tay của Minh Ngữ Đồng ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt tươi cười rất là thỏa mãn.

Ánh mắt vui vẻ của Phương Thiên An quét qua quét lại trên người Minh Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm, nói: “Chờ sau này Ngữ Đồng và Lộ Liêm có con thì trên đùi mẹ còn phải ôm một đứa nữa đó.”

“Nếu mà như thế thì tất nhiên là tốt rồi.”

Minh Ngữ Đồng chỉ khẽ mỉm cười, hơi cúi đầu. Cô không muốn yêu đương, không muốn kết hôn. Lời này cô đã nói rất nhiều lần với người nhà rồi. Chỉ là không dám nói với lão thái thái thôi, sợ tâm tình lão thái thái bị kích động, không tốt cho thân thể. Ở Minh gia, ngoại trừ lão thái thái ra thì tất cả đều biết thái độ của cô. Nhưng không ai chịu nghe, không có ai quan tâm hết.

Tưởng Lộ Liêm cũng đang mỉm cười nhìn Minh Ngữ Đồng. Ánh mắt sáng quắc, ý tứ của anh đã quá rõ ràng rồi.


“Tối thứ sáu tuần này có tiệc rượu thường niên Nguyệt Tịch, bác trai bác gái, hai người đều sẽ đi tham gia chứ ạ?” Tưởng Lộ Liêm hỏi.

Nguyệt Tịch, tức là Trung thu. Đây là một bữa tiệc do tám gia tộc lớn kết hợp lại tổ chức để mọi người đoàn tụ vào đêm trăng tròn.

Nói là tiệc rượu đoàn tụ trên mặt làm ăn nhưng cũng không phải là tất cả những người làm ăn đều có thể tham gia. Bọn họ phải nhận được thiệp mời của một nhà bất kỳ trong tám đại gia tộc mới có thể tới dự.

Minh gia có quan hệ gần gũi với Sở gia nên tất nhiên nhận được thiệp mời của Sở gia.

“Đương nhiên.” Minh Tĩnh Sơn vừa cười vừa nói.

“Ngữ Đồng cũng sẽ đi chứ?” Tưởng Lộ Liêm nở nụ cười, đưa mắt nhìn sang Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Đồng gật đầu, “Có đi.”


“Vậy anh có may mắn được mời em làm bạn gái của anh hay không?” Tưởng Lộ Liêm vẫn hỏi một cách phong độ như trước.

Nhưng mà hỏi ra câu này trong trường hợp thế này lại không có chút phong độ nào. Trước mặt các trưởng bối trong nhà, Minh Ngữ Đồng sao có thể không đồng ý được chứ?

Minh Tĩnh Sơn đã nghiêm túc đưa cho Minh Ngữ Đồng một ánh mắt rồi.

Chu Thải Lâm lại sợ Minh Ngữ Đồng không đồng ý, nói trước: “Thật là khéo, Ngữ Đồng cũng chưa xác định được bạn trai.”

Chưa xác định chứ không phải là không tìm được, con gái của bà vẫn rất được hoan nghênh lắm đấy!

Khác với ông chồng Minh Tĩnh Sơn lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc và lợi ích, Chu Thải Lâm cũng rất quan tâm tới hạnh phúc của Minh Ngữ Đồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui