Cuối cùng, theo sau họ đỗ xe trước cửa một nhà hàng món Âu.
Tiểu Cảnh Thời nhìn về phía trước, Tưởng Lộ Liêm đang ân cần mở cửa xe cho Minh Ngữ Đồng. Lúc xuống xe, cô còn cười với hắn ta.
Đúng là… Đúng là người phụ nữ bạc tình!
Tiểu Cảnh Thời tức giận đùng đùng, nhanh chóng cởi đai an toàn, mở cửa xuống xe.
Giáp vệ thấy vậy, vội vàng xuống xe, ngăn cản trước người Tiểu Cảnh Thời: “Cậu chủ, ông chủ nói không được chạy lung tung.”
Tiểu Cảnh Thời phồng má nói: “Tôi không chạy lung tung, tôi chỉ muốn vào trong ăn cơm.”
Giáp vệ: “...”
“Ba bảo các người ngăn cản không cho tôi ăn cơm sao?” Tiểu Cảnh Thời vênh mặt, kiêu ngạo hỏi.
Giáp vệ: “...”
Tiểu Cảnh Thời cầm điện thoại ra, gọi điện cho thím Hoắc ở nhà. Bởi vì Tắc Hạ Học Phủ cách xa nhà cậu, giờ này thím Hoắc vẫn chưa nấu cơm.
“Thím ơi, hôm nay con muốn ăn ở bên ngoài…” Tiểu Cảnh Thời quay đầu liếc nhìn biển hiệu của nhà hàng, nói, “Con muốn ăn bò bít tết, không về nhà ăn cơm đâu. Ăn xong con sẽ về nhà.”
Thím Hoắc không yên tâm, nói: “Con đừng chọn chỗ lung tung, ăn vào đau bụng đấy. Muốn ăn bò bít tết về nhà, thím làm cho con ăn.”
“Thím yên tâm đi, là một nhà hàng rất cao cấp.” Tiểu Cảnh Thời nói.
Thím Hoắc không còn cách nào khác. Đứa trẻ này không về, chị cũng không thể đi bắt cậu bé quay về, đành phải đồng ý.
Tiểu Cảnh Thời tắt điện thoại, vẫy tay với Giáp vệ: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Giáp vệ: “...”
Tiểu Cảnh Thời vào trong nhà hàng, liếc nhìn một vòng, sau đó ngạc nhiên vui mừng gọi: “Đồng Đồng!”
Giả vờ y như thật!
Minh Ngữ Đồng vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói kích động vang dội như sấm dậy trong nhà hàng yên tĩnh. Sau đó cô nhìn thấy Tiểu Cảnh Thời chạy về phía mình.
Minh Ngữ Đồng không ngờ, hôm qua vừa mới gặp mặt Tiểu Cảnh Thời, hôm nay lại có thể gặp câu bé. Cô quả là quá may mắn rồi!
Minh Ngữ Đồng vội vàng đứng dậy đón cậu, nở nụ cười từ đáy lòng với cậu bé.
“Đồng Đồng!” Tiểu Cảnh Thời đứng vững trước mặt Minh Ngữ Đồng.
“Con đến ăn cơm à?” Minh Ngữ Đồng thấy Tiểu Cảnh Thời vẫn còn mặc đồng phục của Tắc Hạ Học Phủ, sau lưng còn đeo cặp.
“Con tan học đi qua đây, thấy biển hiệu của nhà hàng liền muốn ăn bò bít tết.” Tiểu Cảnh Thời ngại ngùng nhìn Minh Ngữ Đồng, “Ai ngờ lại gặp Đồng Đồng yêu quý ở đây. Đây đúng là duyên phận mà!”
Giáp vệ: “...”
Giả bộ. Tiếp tục giả bộ.
Minh Ngữ Đồng: “...”
Cô nghe xong nổi cả da gà.
Tưởng Lộ Liêm: “...”
Ở đâu ra đứa trẻ mặt dày như vậy? Tí tuổi đã giống như lưu manh, trêu ghẹo con gái!
Đôi mắt đen lay láy như hai hòn bi ve của Tiểu Cảnh Thời liếc nhìn bàn ăn, vừa vặn liếc nhìn Tưởng Lộ Liêm.
Chẹp chẹp, nhìn gần vẫn không đẹp trai bằng ba cậu.
Tưởng Lộ Liêm vô cùng sửng sốt, cảm thấy ánh mắt thằng nhóc này nhìn mình giống như không có thiện chí.
Nhưng anh ta lập tức lại nghĩ rằng, chỉ là một đứa trẻ mà thôi, có thể làm gì được chứ? Vậy mà anh ta lại có cảm giác căng thẳng, thực sự quá buồn cười!
Vì thế, Tưởng Lộ Liêm lại thả lỏng. Nhưng anh ta thả lỏng quá sớm rồi.
Tiểu Cảnh Thời bĩu môi, vẻ mặt đau lòng nói: “Đồng Đồng, cô không thích con nữa sao?”
Minh Ngữ Đồng bình thường là một người vô cùng nhanh trí, lão luyện, cả đời này e là chỉ có bại trong tay hai người.
Một là Phó Dẫn Tu, hai là Phó Cảnh Thời.
Nghe Tiểu Cảnh Thời nói như vậy, Minh Ngữ Đồng lập tức căng thẳng nói: “Sao có thể chứ? Cảnh Thời sao lại nghĩ vậy?”
Tiểu Cảnh Thời ánh mắt tràn đầy oán hận nhìn Tưởng Lộ Liêm, “Vậy sao cô lại hẹn hò với người khác chứ? Cô hẹn hò với người đàn ông khác sau lưng con, con đau lòng quá!”
Minh Ngữ Đồng: “...”
Tưởng Lộ Liêm: “...”
Không đợi Minh Ngữ Đồng trả lời, Tiểu Cảnh Thời lại nói: “Đồng Đồng, con có thể ngồi cùng hai người không?”
Dù sao tối nay cũng là Tưởng Lộ Liêm hẹn cô ra ngoài, Minh Ngữ Đồng cũng không tiện tự ý quyết định. Nhưng cô thực sự rất muốn ở cùng Tiểu Cảnh Thời. Cô đã quyết định xong rồi, nếu như Tưởng Lộ Liêm không đồng ý, cô sẽ dẫn Tiểu Cảnh Thời đến chỗ khác ăn. So với Tiểu Cảnh Thời, mọi người đàn ông đều là phù du.
Nhưng Tưởng Lộ Liêm cũng không ngốc, anh ta sớm đã nhìn ra trong đôi mắt Minh Ngữ Đồng chứa đựng sự quan tâm với cậu nhóc này. Vì thế, không đợi Minh Ngữ Đồng mở miệng, Tưởng Lộ Liêm đã nói trước: “Đương nhiên là không vấn đề gì rồi. Cháu mau ngồi xuống đi. Có cần chuẩn bị cho cháu một ghế trẻ con không?”
Tưởng Lộ Liệm không muốn vì Tiểu Cảnh Thời mà để lại ấn tượng xấu với Minh Ngữ Đồng.
Chỉ là ghế trẻ con… thực sự khiến cho Tiểu Cảnh Thời cực kỳ tức giận. Người đàn ông này nhất định là cố ý đánh vào điểm yếu của cậu. Rõ ràng là kỳ thị cậu là một đứa trẻ, cười nhạo cậu ăn cơm phải dùng ghế trẻ con.
“Không cần!” Tiểu Cảnh Thời lập tức nói, “Ở nhà cháu cũng không dùng.”
Nói xong, cậu đi đến ngồi vào ghế bên cạnh Minh Ngữ Đồng. Hai Giáp vệ thấy thế, liền đến bàn bên cạnh ngồi.
Tiểu Cảnh Thời cực kỳ vui mừng với cách làm của Giáp vệ ba và Giáp vệ bốn. Cậu quyết định lát nữa sẽ để người đàn ông này thanh toán cho cả hai Giáp vệ này.
Hai chân Tiểu Cảnh Thời đung đưa trong không khí, vui vẻ xem thực đơn. Minh Ngữ Đồng và Tưởng Lộ Liêm vẫn chưa gọi món. Tiểu Cảnh Thời không ngờ đây là nhà hàng Pháp chính cống. Món khai vị, salad, súp, món chính, điểm tâm đều rất phong phú. Trên thực đơn còn nêu ra mấy suất ăn, có đủ các loại món trong thực đơn, tùy ý lựa chọn theo trình tự đem món ăn lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...