Phó Dẫn Tu giận tím mặt, mặt mũi sa sầm. Anh nắm lấy cánh tay cô, lôi cô ra khỏi xe. Cánh tay Minh Ngữ Đồng bị anh nắm chặt, đau đớn như ngón tay anh sắp xuyên vào thịt cô. Bị anh lôi đi nhanh như vậy, cô quên mất mình đang định nói gì. Mà lúc này, cho dù cô có chống cự cũng có thể chống cự nổi sao?
Sau đó cửa xe mở ra, cô bị anh ném vào ghế sau xe. Minh Ngữ Đồng ngã thẳng lên trên ghế, suýt nữa đập mặt vào ghế da. Mái tóc dài rối tung rũ xuống, che đi toàn bộ gương mặt của cô, vô cùng nhếch nhác. Minh Ngữ Đồng hất tóc ra sau, chống người tự ngồi dậy. Nhưng ngay sau đó, bả vai cô bị Phó Dẫn Tu dùng lực đẩy một cái. Cô lùi về phía sau, ngã ngửa nằm trên ghế.
Phó Dẫn Tu lập tức đè xuống, trong lòng Minh Ngữ Đồng luống cuống, trên mặt cô lộ ra sự hoảng hốt lo sợ. Cô dùng sức ấn vai Phó Dẫn Tu, đẩy anh ra ngoài. Nhưng người Phó Dẫn Tu rất rắn chắc, cô căn bản không đẩy nổi.
Trong lòng Minh Ngữ Đồng nóng như lửa đốt.
Chuyện này là sao chứ? Đối với anh, rốt cuộc cô là cái gì? Là thứ đồ chơi không đáng tiền, không đáng được tôn trọng, tùy ý giẫm đạp sao?
Minh Ngữ Đồng không ngừng giãy giụa: “Anh thả tôi ra!”
Cô bị kẹp giữa Phó Dẫn Tu và chiếc ghế. Phó Dẫn Tu nghiêm mặt, càng lúc càng khó chịu. Anh bị cô cọ xát như vậy, cả người nổi lên phản ứng, hơn nữa càng ngày càng lớn.
Ở trong lòng anh, cơ thể cô mềm mại một cách lạ thường.
Phó Dẫn Tu cắn chặt răng, hai tay nắm lấy cổ tay cô giơ cao lên đỉnh đầu, ép chặt cô trên ghế.
“Giả vờ gì chứ, cũng không phải chưa từng làm.” Phó Dẫn Tu trầm giọng nói: “Bây giờ mới giả vờ trinh tiết với tôi, có phải hơi muộn rồi không!”
Cơ thể anh nóng rực, ngay cả hơi thở cũng nóng bỏng phả lên da thịt cô.
“Nhưng chúng ta đã chia tay rồi, tôi không muốn làm với anh!” Minh Ngữ Đồng cắn răng nói.
Nếu anh đã nói thẳng thắn và khó nghe như vậy, cô cũng sẽ thẳng thắn với anh.
Phó Dẫn Tu nghiêm mặt, lẳng lặng nhìn cô. Ánh mắt anh lạnh lẽo âm trầm, khiến cho da đầu cô tê rần, hơi sợ hãi.
Cảm giác sợ anh lại trở về.
Bảy năm trước, cô là một cô gái trẻ, từng qua lại với anh. Khí thế của anh khi đó còn mạnh bạo hơn bây giờ rất nhiều. Khi đó, cô còn trẻ không biết gì hết. Gặp người đàn ông trưởng thành như vậy, đối diện với khí thế áp đảo của anh, cô vô cùng sợ hãi và kính trọng. Từng cử chỉ hành động, từng lời nói, vui buồn giận dữ của anh đều có thể tác động đến cô. Anh tức giận, cô sẽ sợ hãi. Anh vui vẻ, cô cũng vui vẻ theo. Giống như cô vì anh mà sống, anh chính là cả thế giới của cô. Cảm giác đó, dần dần đã trở thành thói quen của cô. Bảy năm rồi, cô cho rằng mình đã thoát khỏi anh. Nhưng bây giờ khi anh quay lại, mặc dù khí thế không hùng hổ như trước, nhưng lại cho người khác cảm giác anh càng mạnh mẽ hơn, càng đáng sợ hơn.
Phó Dẫn Tu đè chặt cô, áp mặt gần hơn, mũi anh gần như sắp chạm vào chóp mũi cô.
Minh Ngữ Đồng nhìn sâu vào tròng mắt đen của anh, cô hơi cụp mắt xuống, nhìn thấy cánh môi nóng bỏng của anh đã cách môi mình rất gần.
Sau đó cô nghe thấy Phó Dẫn Tu nói: “Không muốn sao? Hai lần trước cô cũng không biểu hiện ra dáng vẻ không muốn mà.”
Đó là cô tự nguyện sao?
Là do anh ép buộc!
Chỉ là… chỉ là đến nửa chừng, cô cũng không kìm lòng được.
Trước đây cô yêu người đàn ông này nhiều bao nhiêu thì bây giờ cô hận mình bấy nhiêu.
Hận bản thân cho anh cơ hội lăng nhục mình. Nếu như không phải mỗi lần cô đều không chịu nổi sự điêu luyện của anh, không giữ được trái tim mình, sao có thể mỗi lần đều từ kháng cự biến thành thuận theo chứ. Cô vẫn nhớ sau khi kết thúc, lúc anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy mỉa mai. Anh chưa từng đối xử với cô như một người phụ nữ đàng hoàng. Không một chút tôn trọng.
Sắc mặt Minh Ngữ Đồng càng lúc càng trắng. Xe đang dừng trên đường cao tốc, mặc dù không phải ở đoạn đường quá đông người nhưng trên đường vẫn liên tục có người qua lại.
Nhưng anh thì sao?
Cửa xe không đóng, cứ như vậy đè cô trên ghế xe. Một nửa đôi chân cô còn lộ ra bên ngoài, nhưng anh vẫn không kiêng dè gì.
“Phó Dẫn Tu, rốt cuộc anh xem tôi là cái gì? Dựa vào đâu anh đối xử với tôi như vậy?”
Cô không muốn gặp anh, nhưng anh luôn có thể tìm đến trước mặt cô. Gặp anh rồi nhưng lại phải đối diện với sự khinh thường và chế giễu của anh.
“Bởi vì cô đáng bị thế!” Phó Dẫn Tu siết chặt hai tay cô, lạnh lùng nói.
Minh Ngữ Đồng giãy giụa cũng đã mệt. Cô đã không còn bao nhiêu sức lực, chỉ có thể mệt mỏi thở hổn hển.
“Tôi đáng bị cái gì chứ? Tôi không nợ anh cái gì cả!” Minh Ngữ Đồng hét to.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...